Quý Dữu là người đầu tiên đặt câu hỏi, ánh mắt cô sáng lên rồi lập tức nói: “Dì Trương, vừa rồi dì nói để bọn cháu chải vuốt tinh thần lực của mình ý, là chải vuốt thế nào ạ?”
Nhạc Tê Quang bất mãn: “Nhưng hiện tại cháu mệt chết đi được, căn bản không có sức để chải vuốt đâu. Cháu huấn luyện và đánh trận đấu với cường độ cao cả một ngày cũng không cảm thấy mệt bằng đỡ đẻ cho heo nái.”
Nhạc Tê Quang vừa nói xong, những người còn lại cũng muốn đặt câu hỏi nhưng thấy dì Trương có chuyện muốn nói nên lần lượt dừng lại, yên tâm nghe bà giải thích.
Dì Trương này là nhân viên cơ sở trú đóng trường kỳ tại trạm không gian Đào Nguyên, bản thân cũng là một binh sĩ nhưng thực lực yếu, hơn cả là bà có thế mạnh về chăn nuôi động thực vật, vì thế ngày thường bà phụ trách công việc hậu cần của trạm không gian.
Dì Trương giải thích: “Các cháu biết không? Mười năm trước ở trạm không gian Đào Nguyên này không có trung tâm nhân giống động thực vật, hiện tại các cháu nhìn thấy toàn bộ màu xanh lục hay những động vật đang di chuyển này đều không có. Nhưng vào chín năm trước, thượng tầng đã đề xuất cho phép tất cả trạm không gian tiền tuyến và căn cứ trang bị các trung tâm chăn nuôi động thực vật, nguyên nhân dẫn đến điều này một là có thể cung cấp đồ ăn tươi sống cho căn cứ. Thứ hai cũng là để cho các binh sĩ giải tỏa áp lực. Thứ ba là có rất nhiều thực nghiệm đã chứng minh khi con người và động thực vật tương tác với nhau có tác dụng điều tiết tâm lý, xoa dịu tinh thần, chải vuốt sợi tinh thần.”
Nhóm Quý Dữu vừa nghe xong đều trợn tròn mắt.
Dì Trương cười nói: “Đương nhiên là tác dụng xoa dịu tinh thần, chải vuốt sợi tinh thần sẽ khác nhau tùy mỗi người. Một số người có hiệu quả rõ rệt, một số người lại có hiệu quả không rõ ràng, thậm chí có một số người lại không hề có tác dụng. Các cháu trở về thử xem sao, cũng đừng ôm hy vọng quá lớn, tóm lại dì rất xúc động khi các cháu có thể tới đây chăm sóc những động thực vật này trong lúc dì không lo liệu hết được”
Mọi người nghe xong thì hơi ngượng ngùng.
Quý Dữu đỏ mặt nói: “Dì Trương, đây là việc trong khả năng chúng cháu có thể làm được, dì không cần khen ngợi chúng cháu đâu.”
Sở Kiều Kiều cũng nói theo: “Đúng đúng đúng…… Chúng cháu lại không giúp đỡ việc to tát gì.”
Nhạc Tê Quang nghẹn họng, cậu ta ngượng nghịu nói: “Còn không phải là đỡ đẻ thôi sao, đơn giản bằng bữa ăn sáng.”
Thẩm Trường Thanh và Nhạc Tê Nguyên không nói gì.
Dì Trương mỉm cười nói: “Được rồi, các cháu trở về nghỉ ngơi đi.”
Mấy người nhanh chóng chào tạm biệt.
Chờ đến khi mấy sinh viên rời đi, dì Trương lập tức gọi điện thoại cho giảng viên Mục Kiếm Linh, vừa cười vừa khen: “Kiếm Linh, nhóm sinh viên này của cô rất thú vị đấy.”
Tất cả những gì nhóm sinh viên làm đều được Mục Kiếm Linh xem toàn bộ quá trình thông qua giám sát, cô đen mặt nói: “Cô đừng lừa dối sinh viên của tôi, tuy bọn nhỏ ngây thơ đơn thuần nhưng cũng không phải đồ ngốc, thật cho rằng mấy đứa sẽ tin những lời nói dối của cô sao?”
Dì Trương cười cười: “Cô đừng như vậy, cái gì gọi lừa dối? Những gì tôi nói đều dựa trên sự thật. Học viên nông nghiệp chúng tôi đúng là có những trường hợp tốc độ thanh lọc sợi tinh thần của người có tài kỹ thuật đã được đề cao rất nhiều nhờ quanh năm nghiên cứu động thực vật, cải tiến và nuôi trồng các giống mới!”
Mục Kiếm Linh cười lạnh: “A! Mới mấy người?”
Khóe miệng dì Trương hơi giật giật: “Nhưng quả thực tốc độ thanh lọc sợi tinh thần của bọn họ nhanh hơn so với người bình thường, thậm chí tốc độ không chậm hơn binh sĩ hằng năm chiến đấu hăng hái ở tiền tuyến hay nhà chế tạo cơ giáp hằng năm nghiên cứu kỹ thuật chế tạo cơ giáp. Đây là sự thật. Nếu chúng ta có thể cải thiện tốc độ thanh lọc sợi tinh thần bằng cách để bọn nhỏ bớt tiếp xúc thậm chí không tiếp xúc súng ống và khói thuốc súng thì vì sao chúng ta phải từ chối đây? Vì sao không đem nó trở thành một loại phương tiện hỗ trợ?”
Mục Kiếm Linh cười lạnh nhưng không lên tiếng.
Hiển nhiên dì Trương biết không thuyết phục được Mục Kiếm Linh bèn nói sang chủ để khác: “Nhân tiện, tôi thấy các sinh viên của cô đều có tiềm năng phát triển nông nghiệp đấy, sau khi kết thúc lần đặc huấn này có muốn đưa bọn nhỏ sang học viện nông nghiệp của chúng tôi học hỏi một chút không? Đó là một tay nghề, nắm giữ thêm một ngành nghề cũng không phải chuyện xấu.”
Mục Kiếm Linh từ chối thẳng: “Không thể.”
Thực ra dì Trương và Mục Kiếm Linh cùng thế hệ, hơn nữa còn quen biết nhau, trước kia dì Trương là giảng viên của học viện nông nghiệp tinh cầu Lãm Nguyệt, về sau trạm không gian Đào Nguyên cần người nên bà mới tự nguyện đến nơi đây xây dựng hệ thống sinh thái tuần hoàn hiệu quả cho trạm không gian này, cho đến nay bà đã cắm rễ ở chỗ này chín năm.
Dì Trương vẫn không tha: “Chuyện này tôi sẽ bàn bạc thêm với hiệu trưởng, hỏi ý kiến của ông ấy đã.”
Mục Kiếm Linh đen mặt:”Xin lỗi, tôi không rảnh nghe cô nói nhảm, tạm biệt.”
Cụp ---
Mất liên lạc.
Dì Trương nhìn màn hình bị tắt phụt thì lắc đầu: “Cái tính vẫn gắt gỏng như vậy.”
Quý Dữu và các bạn không biết sau khi bọn họ đi, người phụ nữ hòa ái thân thiện này lại gọi điện trò chuyện với giảng viên Mục Kiếm Linh, cũng không biết những gì dì Trương vừa nói bị nghi ngờ mang tính chất lừa gạt rất lớn.
Mọi người đi được một lúc thì đến khu ký túc xá tạm thời, tất cả đều tĩnh tâm bắt đầu cẩn thận chải vuốt sợi tinh thần của mình.
Quý Dữu quan sát Sở Kiều Kiều rồi lại quay sang quan sát Nhạc Tê Quang, Nhạc tê Nguyên và Thẩm Trường Thanh thì phát hiện biểu cảm trên gương mặt họ rất nặng nề như bị táo bón nhiều năm vậy, không hề thoải mái chút nào.
Quý Dữu: “???”
Thân là đồ vô dụng chỉ có sáu sợi tinh thần có cấp độ thanh lọc biến dị 100% nên căn bản là cô không có sợi tinh thần lộn xộn nào để thanh lọc, cho nên cô hoàn toàn không cách nào thấu hiểu được nỗi buồn của mấy người bạn nhỏ.
Vậy rốt cuộc là làm thế nào để thanh lọc sợi tinh thần?
Những sợi tinh thần rối nùi như cuộn chỉ đó là như thế nào?
…...
Quý Dữu có vô số vấn đề nhưng rất đáng tiếc là cô không có biện pháp thấy rõ thế giới tinh thần của người khác, cũng không biết người khác làm thế nào.
Lần này sáu người nhóm Quý Dữu, Nhạc Tê Quang, Nhạc Tê Nguyên, Sở Kiều Kiều, Thẩm Trường Thanh, Thịnh Thanh Nhan được phân ở cùng một ký túc xá nhưng mỗi người đều có phòng riêng. Có điều ký túc xá này có một phòng khách công cộng lớn với không gian rất rộng rãi, không biết Thịnh Thanh Nhan nhận nhiệm vụ gì mà còn chưa trở về, năm người Quý Dữu ở trong phòng khách, từng người ngồi một chỗ im lặng nhắm mắt lại.
Quý Dữu biết rất khó khăn để thanh lọc sợi tinh thần, bởi vậy cũng không đi quấy rầy bọn họ, chỉ ngồi yên ở một bên lặng im quan sát.
Lúc này, bỗng nhiên Nhạc Tê Quang mở mắt ra, niềm vui trong ánh mắt không ngăn được toát ra ngoài, cậu ta đang định mở miệng hét lớn lại phát hiện những người khác đều yên lặng chải vuốt, sau khi cong môi cũng kịp thời giữ yên lặng.
Quý Dữu lại gần Nhạc Tê Quang một chút tạo khoảng cách tầm hai mét, cô sử dụng tinh thần lực của mình thăm dò một chút thì phát hiện mức độ hoạt động tinh thần lực của Nhạc Tê Quang cao hơn trước một ít, điều này có nghĩa là chắc chắn đã tăng lên.
Vốn dĩ Quý Dữu muốn hỏi cậu ta một vấn đề nhưng bỗng nhận thấy mức độ hoạt động của Sở Kiều Kiều đột ngột tăng cao hơn chút, Quý Dữu cẩn thận tiến lại gần lặng yên cảm nhận thì phát hiện ra Sở Kiều Kiều cũng giống vậy.
Sở Kiều Kiều nhanh chóng mở mắt ra, trong ánh mắt bộc lộ ý cười……
Nói cách khác, sợi tinh thần của hai người đều đã được thanh lọc?
Sở Kiều Kiều cũng rất thức thời ngậm miệng, không biểu đạt cảm xúc vui sướng của mình.
Tiếp theo là hai người Thẩm Trường Thanh và Nhạc Tê Nguyên.