Nhạc Tê Quang vừa nói xong thì đột nhiên sau lưng vang lên một giọng nói phụ nữ đầy ẩn ý: “Ồ…… Không muốn làm phải không? Vậy trở về đi.”
Nhạc Tê Quang vừa nghe thấy giọng nói này thì lập tức sợ tới mức run rẩy, cậu ta vội vàng quay đầu lại nói với giảng viên Mục Kiếm Linh: “Thưa cô! Vừa rồi cô nghe nhầm, ý em là mục tiêu của em là biển sao mênh mông nhưng con đường đi tới biển sao mênh mông có hàng ngàn hàng vạn cái, trong đó có một cái là chăn no đám gà con vịt con thỏ con heo con đáng yêu này để chúng béo tròn……”
Vừa nói xong, ngay cả Quý Dữu tự nhận da mặt dày cũng thấy hổ thẹn không bằng, không thể tưởng tượng được, không thể tưởng tượng được, Nhạc Tê Quang nhìn tùy tiện cứ hay tìm đường chết vào thời khắc mấu chốt cũng nhanh trí.
Khát vọng sinh tồn quả nhiên sẽ làm người trở nên không gì không làm được.
Không chỉ có Quý Dữu, ba người Sở Kiều Kiều, Nhạc Tê Nguyên, Thẩm Trường Thanh đều không khỏi lùi về sau vài bước; lặng yên kéo dài khoảng cách với Nhạc Tê Quang.
Sau khi Mục Kiếm Linh nghe xong lời ngụy biện này cũng không phản ứng gì, chỉ nhìn Nhạc Tê Quang bằng vẻ mặt vô cảm: “Tấm lòng của trò cô đã cảm nhận được, mấy ngày nay trò chuyên môn phụ trách chăm sóc mấy con heo đáng yêu này đi, nhưng tôi phải nhắc nhở trò rằng có ba con sắp đến ngày sinh, trò nhất định phải nghiêm túc để ý, xảy ra chuyện gì tôi sẽ hỏi trò đấy!”
Nhạc Tê Quang trừng to mắt: “!!!”
Biểu cảm trên khuôn mặt của nhóm Quý Dữu cũng rất phức tạp.
Quả nhiên ---
Không làm thì không chết, người xưa nói không hề sai.
Tận mắt nhìn thấy Nhạc Tê Quang lấy được việc tốt, Quý Dữu rụt cổ lại đem bản thân trở thành người qua đường Giáp thuần túy chỉ mua nước tương, cũng không dám đến trước mặt giảng viên Mục Kiếm Linh, nhỡ đâu cô thuận miệng dặn dò một câu bảo mình chăm sóc thỏ con sinh sản thì Quý Dữu phát điên mất.
Cùng có suy nghĩ giống với Quý Dữu, Sở Kiều Kiều và Nhạc tê Nguyên cũng rụt cổ lại không dám nói gì.
Biểu hiện của Thẩm Trường Thanh không rõ rệt như mấy người Quý Dữu nhưng cũng cụp mắt xuống tránh tiếp xúc với ánh mắt của giảng viên Mục Kiếm Linh.
Nhìn đám sinh viên của mình, Mục Kiếm Linh vẫn dùng khuôn mặt vô cảm như cũ phân công nhiệm vụ: “Sở Kiều Kiều, trò chăm sóc đàn thỏ, phải chú ý trong đó có chín con sắp sinh, không được phép xuất hiện ngoài ý muốn! Nếu không trừ học phần.”
Sở Kiều Kiều: “……”
Sở Kiều Kiều hoàn toàn bối rối.
Quý Dữu, Nhạc Tê Nguyên, Thẩm Trường Thanh không khống chế được hơi co rúm người.lại.
Mục Kiếm Linh quét trên người ba người một lần, ngay sau đó nói: “Thẩm Trường Thanh phụ trách khu chăn nuôi vịt.”
Khóe miệng Thẩm Trường Thanh giật giật rồi gật đầu: “Vâng ạ.”
Mục Kiếm Linh nhìn về phía Quý Dữu rồi lại nhìn sang Nhạc Tê Nguyên, hai người bị coi trọng đồng thời run rẩy.
Trong lòng Quý Dữu điên cuồng hò hét: Không phải! Không phải! Không phải là em! Em không biết chăn gà!
Dường như thượng đế nghe được tiếng lòng của cô, Mục Kiếm Linh liếc nhìn cô một cái rồi nhìn sang Nhạc Tê Nguyên nói: “Nhạc Tê Nguyên phụ trách khu chăn nuôi gà.”
Nhạc Tê Nguyên dùng vẻ mặt đau khổ gật đầu chấp nhận số mệnh: “Vâng ạ.”
Mục Kiếm Linh: “Quý Dữu!”
Quý Dữu hô lớn: “Có.”
Mục Kiếm Linh giơ tay chỉ khu vực trồng trọt cây cối hoa màu, rau quả và nói: “Tất cả thực vật nơi này đều thuộc trách nhiệm của trò.”
Quý Dữu: “……”
Quý Dữu rùng mình yếu ớt hỏi: “Thưa cô…… Có phải mục tiêu quá lớn hay không? Có phải nhiệm vụ quá nhiều hay không? Có quá phức tạp hay không?”
Mục Kiếm Linh lườm cô: “Không muốn?”
Quý Dữu vội vã lắc đầu và lập tức bày tỏ lập trường: “Đồng ý! Em sẵn lòng!”
Mục Kiếm Linh gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”
Quý Dữu cẩn thận dòm qua đôi mắt của giảng viên Mục Kiếm Linh rồi không nhịn được nói: “Nhưng mà…… Cô à…… Em lo lắng em không làm tốt được ý…… Em…… Rốt cuộc chỉ có một cái đầu, một đôi tay, một đôi chân…… Em sợ em có lòng mà lực không đủ thôi.”
Suýt nữa cô bật khóc vì nói ra câu này.
Vốn cho rằng không cần hầu hạ đám động vật đó là đã được lợi lắm rồi nhưng cô không nhìn thấy một cái hố lớn như vậy đang chờ đợi mình, chỉ cần liếc mắt nhìn bao quát là biết thực vật nơi này ít nhất cũng có mấy chục loại, cô xử lý thế nào cho được?
Mục Kiếm Linh nghe thấy vậy, cô bỗng nhiên cười lên: “Không sao, trò không chỉ có một cái đầu, một đôi tay, một đôi chân, trò đừng quên trò còn có một cái miệng.”
Quý Dữu: “……”
Mục Kiếm Linh đột ngôt thay đổi sắc mặt rồi mắng: “Biết trong thời gian há mồm lải nha lải nhải như vậy đã làm được bao nhiêu việc rồi không? Đều câm miệng cho tôi, nhanh cút đi làm việc đi!”
Quý Dữu: “……”
Mục Kiếm Linh trừng mắt với Quý Dữu rồi lại trừng mắt với mấy người còn lại và mắng: “Ấm ức cái gì? Có phải cảm thấy mấy đứa làm cái này là đại tài tiểu dụng không? Tôi nói cho các trò biết, từ lúc bắt đầu các trò tiến vào tiểu đội đặc huấn là đã ký kết tuân theo sự sắp xếp của giảng viên, các trò không có quyền từ chối.”
*Đại tài tiểu dụng: Có tài lớn mà chỉ sử dụng vào việc nhỏ. Hàm ý việc sử dụng nhân tài không thích đáng, gây ra sự oan uổng và lãng phí tài năng.
Mọi người: “……”
Mục Kiếm Linh mắng câu này xong lại nói tiếp: “Tôi nói cho các trò biết, binh sĩ tiền tuyến hay nhân viên trực hậu phương đều phải bắt đầu từ những việc này! Đây là việc hằng ngày của bọn họ! Các trò chỉ trải nghiệm trước một chút mà thôi!”
Mọi người: “……”
Không biết vì sao, ngày thường Mục Kiếm Linh chỉ độc miệng, thích nói móc, châm biếm sinh viên nhưng tính tình cũng không nỏng nảy, từ trước tới nay không thực sự nghiêm khắc hay thực sự chỉ trích sinh viên một cách gay gắt.
Nhưng ---
Với bộ dáng hôm nay của cô, không hiểu sao Quý Dữu cảm thấy cô rất nóng tính.
Sau khi mắng mọi người xong, Mục Kiếm Linh chắp tay sau lưng đi ra khỏi trung tâm huấn luyện.
Mấy người còn lại nhìn quanh không biết nói cái gì.
Một lúc sau, Thẩm Trường Thanh không nói lời nào, lê cái chân chậm chạp đi về hướng khu chăn nuôi vịt.
Tiếp theo là Nhạc tê Nguyên chậm rì rì đi tới khu chăn nuôi gà.
Sau đó, Sở Kiều Kiều kéo cái tay nửa tàn phế bật dậy chạy về khu chăn nuôi thỏ.
Tại hiện trường chỉ còn lại Quý Dữu và Nhạc Tê Quang, hai người mắt to trừng mắt nhỏ. Một lúc sau, Nhạc Tê Quang túm nắm tóc trừng mắt với Quý Dữu: “Số 4444 ngu xuẩn kia, ba ba muốn đổi công việc với con! Có đổi hay không?”
Cậu ta tình nguyện quản lý vô số cây trồng cũng không muốn chăm sóc heo nái sắp sinh con!
Cái này phải nói thế nào đây?
Đáng ghét!
Nhạc Tê Quang đề cập tới cuộc trao đổi này, vốn tưởng rằng cái đồ ngu xuẩn Quý Dữu nhất định sẽ vui vẻ đồng ý, không nghĩ tới Quý Dữu từ chối thẳng thừng, cô cũng nói: “Từ chối! Một người trẻ trung và tươi đẹp như tớ đây đương nhiên là nên chăm sóc cây cối hoa cỏ nha!”
Cây cối hoa cỏ cũng sẽ không tự di chuyển, cô chỉ cần điều phối dinh dưỡng, thiết lập tỷ lệ ánh sáng mặt trời với hơi nước thì về cơ bản cũng sẽ không có vấn đề lớn.
Cô việc gì phải đổi với Nhạc Tê Quang?
Cô cũng không biết đỡ đẻ!
Nhạc Tê Quang: “……”
Nhạc Tê Quang đen mặt.
Đúng lúc này, Thẩm Trường Thanh vừa mới đi nhìn quanh khu chăn nuôi vịt mà mình phụ trách rồi chậm chạp quay trở lại và bỗng nhiên nói một câu: “Các cậu cảm thấy sắp tới trạm không gian Đào Nguyên này có tăng cường nhân lực tới đây không?”
Hở?
Mọi người vừa nghe thấy vấn đề Thẩm Trường Thanh đưa ra đều hơi bối rối, rốt cuộc mấy người còn đang buồn rầu về vấn đề làm thế nào đỡ đẻ cho heo nái, thỏ con, chăn gà, chăm sóc cây……
Thẩm Trường Thanh nhìn mấy người rồi trầm giọng nói: “Tớ hy vọng tăng cường nhân lực nhưng lại không hy vọng……”