Quý Dữu không mang đồ ăn vặt nên hai tay rỗng tuếch, sau khi bị đàn anh Dương Bân ghét bỏ, cô quay mặt đi nhìn về phía đàn anh Lục Trinh, trong ánh mắt hàm chứa mong chờ: “Đàn anh Lục Trinh, em tin anh nhất định không phải là loại người như vậy đúng không?”
Lục Trinh mỉm cười: “Ý em chỉ là người như thế nào?”
Quý Dữu mím môi ám chỉ: “Chắc chắn anh là người tốt đúng không? Chắc chắn sẽ không từ chối dạy dỗ đàn em nhiệt tình ham học hỏi bởi vì chút đồ ăn chứ ạ?” Chỉ thiếu việc hận không thể gọi tên chỉ họ nói đàn em nhiệt tình là chính mình.
Nhưng Lục Trinh vẫn mỉm cười bảo: “Anh rất ủng hộ đàn em nhiệt tình ham học này.”
Quý Dữu nghe thấy thế thì sướng rơn, cô vội hỏi: “Đàn anh Lục Trinh, em biết ngay anh không phải là loại người như vậy mà! Cho nên ---” Anh sẽ miễn phí công sức dạy dỗ em chứ? Những lời phía sau Quý Dữu đang muốn nói thì bỗng nhiên ---
Lục Trinh ngắt lời cô, anh ta cười nói: “Xin lỗi, anh cũng là người mà em nói đến. Cho nên anh chỉ có thể ủng hộ về mặt tinh thần, còn hành động thì xin được từ chối em.”
Quý Dữu: “……”
Quý Dữu không dám tin tưởng: “Đàn anh Lục Trinh, anh đang nói đùa với em phải không? Anh…… Anh thật sự hài hước.”
Lục Trinh lắc đầu, anh ta dùng nụ cười thân thiện, giọng điệu ôn hòa và thanh âm trong trẻo nói: “Đàn anh Lục Trinh không nói đùa.”
Quý Dữu: “……”
Quý Dữu mệt mỏi.
Cảm thấy mệt mỏi không còn mong muốn gì.
Lục Trinh nhìn biểu cảm của Quý Dữu, trên khuôn mặt đẹp đẽ xuất chúng hiện lên nụ cười, anh ta thầm nghĩ: Khó trách Dương Bân thích trêu cợt cô nhóc này, cô nhóc này đáng yêu thật đấy, biểu cảm trên mặt thật sự quá phong phú, đặc biệt là dáng vẻ không còn luyến tiếc cuộc sống đến mức mắc chứng tự kỷ……
Vì thế ---
Trong tiểu đội 100 sinh viên tham gia đặc huấn, ngoại trừ Quý Dữu ra thì tất cả đều tìm được binh sĩ làm thầy dạy, chỉ có Quý Dữu bị xa lánh.
Thật sự.
Cô từng cố gắng nỗ lực tốn công tốn sức dẻo mồm dẻo miệng rồi, ngoại trừ Dương Bân và Lục Trinh ra thì cô còn tìm thêm vài binh sĩ nhìn có vẻ dễ nói chuyện nhưng những đôi mắt mở to sáng rõ khi thấy đồ ăn của nhóm binh sĩ kia phải gọi là đôi mắt danh lợi. Hoàn toàn không nói tình cảm, không chịu nể tình, không nói đạo lý, chỉ có một yêu cầu: Đồ ăn vặt.
Không có đồ ăn vặt thì không cần phải bàn gì hết.
Quý Dữu thật sự không biết nói gì hơn.
Nhưng cô có thể làm sao bây giờ? Cô lại không có biện pháp biến ra đồ ăn vặt.
Các binh sĩ trú đóng tại trạm không gian Đào Nguyên tổ chức tiệc chào đón các tân sinh viên của nhóm Quý Dữu. Trong lúc tiến hành được một nửa thì họ bất ngờ nhận được nhiệm vụ, có đến một nửa số binh sĩ bị điều động đến tiền tuyến, trong đó có đàn anh Dương Bân và đàn anh Lục Trinh.
Lúc ấy không khí đang sôi động nhất, tân sinh viên và các binh sĩ đang không ngừng chè chén, hàn huyên và trao đổi với nhau rất vui vẻ. Nhóm binh sĩ nhìn thì không đứng đắn, hơi có vẻ bất cần, vì một miếng ăn mà ầm ĩ không biết điểm dừng nhưng trong nháy mắt khi nhận được nhiệm vụ lại nhanh chóng thay đổi vẻ mặt trở nên cương nghị quyết đoán như thể đã trải qua vô số trường hợp như vậy, không hề có bất kỳ thay đổi hay chuyển tiếp nào; bọn họ có kỷ luật nghiêm ngặt, trong vòng chưa đầy hai phút đã sẵn sàng xuất phát.
Trong tất cả những sinh viên chứng kiến toàn bộ biến chuyển này, có một số người còn đang giơ cốc lên mở miệng mới nói được nửa câu, chưa khép miệng được thì nhóm binh sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh đã bắt đầu xếp hàng ngay ngắn chuẩn bị đi tiền tuyến hỗ trợ.
Tất cả những binh sĩ lưu lại đều không nói gì, chỉ im lặng nhìn các chiến hữu của mình.
Không khí trở nên nghiêm túc hơn, các sinh viên cũng yên tĩnh lại.
Ngay khoảnh khắc Dương Bân và Lục Trinh dẫn các binh sĩ lên đường, tất cả các binh sĩ ở lại đột nhiên đứng dậy cúi chào bọn họ, các sinh viên cũng lần lượt đứng lên cúi chào theo.
Khi nhóm người Dương Bân và Lục Trinh dẫn đội tới gần Quý Dữu, bỗng nhiên Dương Bân dừng lại, một nụ cười đột nhiên xuất hiện trên khuôn mặt ngăm đen nhưng rất đẹp trai của anh ta, trong lúc Quý Dữu mất cảnh giác thì đột nhiên giơ tay lên xoa xoa đầu dưa của Quý Dữu.
Quý Dữu: “???”
Quý Dữu bị xoa đến choáng váng.
Hả?
Bầu không khí nghiêm túc như vậy cũng dám làm chuyện đáng khinh thế này sao?
Quý Dữu tức giận muốn nổ tung ngay tại chỗ lại chợt nghe thấy giọng nói của Dương Bân vang lên từ trên đỉnh đầu xuống: “Nhóc lùn, cố gắng học tập nhé!”
Quý Dữu: “……”
Quý Dữu lớn tiếng nói: “Anh yên tâm đi! Em nhất định sẽ chăm chỉ học tập! Tiến bộ từng ngày! Đến lúc đó đánh anh cho đến khi cả mẹ anh cũng không nhận ra!”
Dương Bân nhếch môi cười: “Được!”
Nói xong, Dương Bân và Lục Trinh cùng các binh sĩ khác đột nhiên giơ tay lên vẫy chào mọi người.
Sau đó ---
Dưới những ánh mắt chăm chú đang dõi theo của mọi người, các binh sĩ bước từng bước vững vàng, mau chóng sải bước ra ngoài, sau vài phút họ đã bước lên phi thuyền chiến đấu, bay khỏi tầng khí quyển nhân tạo và tiến vào bầu trời đầy sao vô biên và biến mất không dấu vết.
Không khí sôi động trở nên yên tĩnh hơn vì Dương Bân, Lục Trinh và các chiến sĩ lâm thời được điều ra tiền tuyến, những chiến sĩ lưu lại mang biểu cảm nghiêm nghị, lòng bàn tay to rộng vừa mới dùng đôi đũa gắp thịt nâng cốc bia đã không thể nuốt trôi.
Không có người lên tiếng.
Không có ai động đũa.
Không có ai ăn thịt.
…...
Một lúc sau bỗng nhiên có một chiến sĩ đứng lên, thay đổi bộ mặt nghiêm túc thành nhướn mày cười lớn: “Nào nào nào…… Mọi người nâng cốc lên chúc mừng đội trưởng Dương và đội trưởng Lục trước đã, chúc bọn họ sớm ngày thắng trận trở về!”
Vừa nói xong câu này, bầu không khí lập tức sống dậy.
Mọi người đồng thời đứng lên, nâng ly rượu của mình, Quý Dữu cũng đứng lên giơ cốc nước trái cây của cô, ngay cả giảng viên Mục Kiếm Linh vẫn luôn thảnh thơi xem phim truyền hình cũng đứng lên theo cùng nâng cốc với mọi người.
Mọi người hô to:
“Thắng trận trở về!”
“Thắng trận trở về!”
“Thắng trận trở về!”
Cùng ngày, tất cả đồ ăn, thức uống, trà bánh, trái cây mà nhà ăn trạm không gian Đào Nguyên chuẩn bị đều được sinh viên và các binh sĩ càn quét sạch sẽ; ăn uống no nê xong, mỗi người vào vị trí của mình, từng chiến sĩ quay trở lại thành những chiến sĩ nghiêm túc đứng đắn, trở lại cương vị, sẵn sàng trận địa đón quân địch.
Các sinh viên thì sao?
Rất nhiều sinh viên đã nhận được nhiệm vụ của mình, nhiệm vụ này là do giảng viên Mục Kiếm Linh sắp xếp cho sinh viên dựa theo nhu cầu của trạm không gian.
Ví dụ như có một số người nhận trách nhiệm vận chuyển, có một số người phụ trách canh gác, có một số người chịu trách nhiệm……
Tóm lại là đủ loại nhiệm vụ nhưng không có nhiệm vụ nào là để rèn luyện thực lực.
Cho dù các sinh viên không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng mọi người vẫn vui vẻ nhận nhiệm vụ của mình.
Quý Dữu cũng có nhiệm vụ, nhiệm vụ của cô có hơi khác biệt, hơn nữa không biết là giảng viên Mục Kiếm Linh cố ý quan tâm hay ưu ái cô mà cô bị sắp xếp với nhóm Sở Kiều Kiều, Nhạc Tê Quang, Nhạc Tê Nguyên, Thẩm Trường Thanh bị gãy tay què chân đang phải dưỡng thương; nhiệm vụ được nhận là chịu trách nhiệm chăm sóc rau dưa củ quả với gà vịt ngỗng heo và thỏ……
Mọi người bạn nhìn tôi tôi nhìn bạn, hai mặt nhìn nhau.
Quý Dữu: “Cho nên, hiện tại tớ chính thức trở thành một người chăn nuôi?”
Sở Kiều Kiều sửa lại: “Không! Nói một cách chính xác thì hiện tại chúng ta là chuyên viên nông nghiệp!”
Nhạc Tê Quang tán đồng: “Miêu tả rất chuẩn xác.”
Thẩm Trường Thanh không mở miệng.
Nhạc Tê Quang thì bất mãn hét to: “Ai mà rảnh làm cái này chứ? Mục tiêu của ba ba là biển sao mênh mông chứ không phải chạy tới nơi này chăn gà chăn vịt chăn heo nái!”