Chương 256: Quỷ nghèo

Trong quá trình trao đổi, giảng viên Mục Kiếm Linh xen vào vấn về mình thỉnh giáo đàn anh Lục Trinh là giải đáp nghi vấn giải thích nghi hoặc giữa các học sinh tiểu học, quả thực……

Tức chết người nha.

Quý Dữu hít thở thật sâu mấy lần mới tiếp tục hỏi Lục Trinh: “Đàn anh Lục Trinh, có phải cấp độ thanh lọc sợi tinh thần của em đạt tới 40% sau đó học phương pháp che chắn là em cũng có thể làm được hay không?”

Tính tình của Lục Trinh rất tốt, anh gật đầu đáp: “Trên lý thuyết là vậy. Nhưng điều này sẽ kiểm tra cực lớn về khả năng kiểm soát tỉ mỉ sợi tinh thần của em.”

Quý Dữu quá đỗi vui mừng, trong ánh mắt đều nói lên điều đó, cô nói: “Em biết rồi! Em nhất định có thể học được.”

Cô nhóc lùn tịt này tuy nhìn không không đáng tin cậy, thiên phú cũng không cao nhưng sức quan sát và độ nhạy bén rất cao, những sinh viên khác không có cách nào đối phó được với Dương Bân nhưng cố tình cô lại có thể tìm được điểm đột phá…… Lục Trinh tin tưởng tương lai cô gái này nhất định sẽ có thành tựu to lớn.

Lục Trinh mỉm cười động viên: “Cố lên.”

Quý Dữu vội vàng nói: “Cảm ơn đàn anh Lục Trinh, khiến anh tốn nhiều thời gian như vậy rồi, em xin mời anh một cốc!”

Nói xong, Quý Dữu vươn tay cầm cốc bia rồi giơ lên muốn uống một hơi cạn sạch, nhưng vừa nhìn vào cốc thì kinh ngạc: “Chuyện gì vậy? Cốc bia của em đâu? Sao lại không thấy? Sao lại biến thành nước trái cây thế này?”

Cô nhìn khắp mọi nơi thì phát hiện trước mặt những người khác đều là cốc bia, chỉ có mình cô không hiểu sao lại biến thành nước trái cây?

Không thực tế!

Quý Dữu vội la lên: “Chuyện gì vậy?”

Trên bàn trước mặt cô là cốc bia mà.

Chớp mắt thôi đã không có là sao?

Bỗng nhiên Lục Trinh cười nói: “Đây là nước cam vàng, là tiểu đội trồng trọt trong trạm không gian Đào Nguyên mất rất nhiều công sức mới trồng thành công đấy, tuy không ngon như gieo trồng tự nhiên nhưng hương vị cũng không kém là mấy.”

Quý Dữu nghe xong thì bình thường trở lại, cô vội sửa lời: “Vậy em lấy nước trái cây thay bia mời đàn anh một ly.”

Lục Trinh mỉm cười: “Ừ.”

Nói xong cô uống một hơi cạn sạch.

Lúc này, các sinh viên vây quanh binh sĩ lần lượt nhận được đáp án mình muốn đều rất hài lòng, hơn nữa dù sao đây cũng là một bữa tiệc chào mừng, còn có một đống đồ ăn thức uống ngon miệng đang chờ mọi người, không chỉ có mỗi sinh viên thèm thuồng mà cả những binh sĩ cũng thèm.

Vì thế ---

Mọi người bắt đầu giải tán, trở lại vị trí của mình và lần lượt bắt đầu ăn.

Có binh sĩ nói: “Đám nhóc con, nhờ có các em, nửa tháng rồi các anh còn chưa được ăn thịt uống bia đâu, nhờ có bữa tiệc này cuối cùng có thể thả phanh rồi.”

Có sinh viên không nhịn được hỏi: “Thưa đàn anh, các anh thật sự mỗi ngày chỉ có thể ăn dịch dinh dưỡng thôi sao?”

Các binh sĩ trả lời: “Đúng vậy…… Nơi này thuộc khu vực phong tỏa quân sự, không phải vật tư của quân đội là không được vào nên bọn anh không có cách nào mua sắm trực tuyến, đúng rồi, mấy nhóc có ai mang theo thức ăn không? Dùng đồ ăn làm trao đổi thì anh miễn phí tập luyện cùng! Sao nào?”

Vấn đề này vừa được đưa ra lập tức khiến cho tất cả các sinh viên hứng thú: “Thật sự? Thu phí ra sao ạ?”

Các binh sĩ nghe xong có hi vọng lập tức nói: “Như vậy đi, đầu tiên bọn em nói cho bọn anh biết các em mang những đồ ăn gì? Sau khi bọn anh xem đồ mới có thể thu phí, nếu không vào mắt được thì bọn anh cũng không muốn lãng phí thời gian luyện tập cùng các em.”

Có không ít sinh viên không nhịn được thì nhau mở ba lô hoặc nút không gian của mình bắt đầu lấy đồ từ bên trong ra.

Hạt dưa, đậu phộng, quả sấy, chà bông, kẹo sữa……

Mỗi loại đồ ăn được lấy ra đều khiến những đôi mắt cả các binh sĩ càng lúc càng sáng, quả thực y như đám sói đói nhìn thấy con cừu trắng nhỏ vậy.

Bỗng nhiên có binh sĩ chỉ vào một trong những sinh viên có nhiều đồ ăn vặt nhất rồi lớn tiếng nói: “Đừng có ai đoạt với tôi! Tôi muốn người này!”

Vừa nói xong, lập tức có binh sĩ lập tức chạy tới trước mặt chỉ vào sinh viên mình đã chấm rồi thi nhau nói:

“Tôi muốn cô bé này!”

“Tôi muốn nam sinh này!”

“Tôi muốn anh chàng mập mạp này!”

“Tôi muốn cậu nhóc này!”

…...

Sau một vòng tuyển chọn, tất cả các sinh viên gần như đều được các binh sĩ chỉ định để hướng dẫn và huấn luyện một chọi một.

Mấy người Sở Kiều Kiều, Nhạc Tê Quang, Nhạc Tê Nguyên, Thẩm Trường Thanh…… Không chỉ được người chọn lựa mà bọn họ còn dùng đồ ăn vặt muốn chủ động chọn binh sĩ, thực lực kém là mấy tên cao ngạo này còn chướng mắt đấy.

Nhìn bầu không khí náo nhiệt tại nơi đây, khóe miệng Quý Dữu giật giật.

Lúc này ---

Dương Bân đã từ chối nhóm Sở Kiều Kiều, Nhạc Tê Quang, Nhạc Tê Nguyên, Thẩm Trường Thanh đột nhiên nhảy tới nhìn Quý Dữu và hỏi: “Nhóc lùn, đồ ăn vặt của em đâu?”

Quý Dữu: “……”

Dương Bân thúc giục: “Lấy ra đi.”

Ở bên cạnh, Nhạc Tê Quang sau khi bị từ chối đã tức giận bất bình: “Đàn anh Dương Bân, quỷ nghèo này không mang đồ theo đâu, bắt cứ đồ ăn gì cũng không mang.”

Dương Bân: “……”

Dương Bân hít sâu một hơi, không thể tin nổi bèn hỏi lại Quý Dữu: “Thật sự?

Quý Dữu cảm thấy tim mình đang nhỏ máu, cô gật đầu và mang cảm xúc thống khổ vào trong từng câu từng lời: “Thật sự, hai tay em trống trơn không mang gì hết. Cho nên đàn anh à, anh nguyện ý không so đo thù lao hướng dẫn miễn phí cho em không?”

Dương Bân quay người đi: “Tạm biệt!”

Nói xong Dương bân liền giữ chặt Nhạc Tê Quang ở bên cạnh hỏi: “Cho anh ba túi thịt bò khô lúc nãy em vừa đưa cho anh đi, anh miễn cưỡng hướng dẫn cho em vậy.”

Nhạc Tê Quang kêu to: “Ba túi? Cái này cũng đắt quá không? Thế này thì đắt quá rồi!”

Dương Bân nghiêng người lườm cậu ta một cái rồi quay đầu đi.

Nhạc Tê Quang: “Hai túi!”

Dương Bân tiếp tục phớt lờ.

Nhạc Tê Quang: “Hai túi rưỡi!”

Dương Bân miễn cưỡng quay người lại nói: “Thôi được rồi, đàn anh anh đây cũng không phải là kẻ đòi hỏi, hai túi rưỡi thì hai túi rưỡi.” Thực ra trong lòng anh ta đã sướng phát rồ, trong tất cả các sinh viên, chỉ có mỗi bò khô này là ăn ngon nhất, những món khác anh ta không có hứng thú, chỉ cho anh ta một túi thì anh ta cũng có thể hiến thân vì thịt bò khô!

Quý Dữu chứng kiến màn giao dịch PY trần trụi này thì trong lòng rỉ máu!

*Giao dịch PY: Là một thuật ngữ phổ biến trên internet, ban đầu được dùng để chỉ giao dịch bạn bè. Hiện tại nó thường có nghĩa là giao dịch lừa đảo, ám chỉ những giao dịch mờ ám đằng sau hậu trường. (Baidu)

Hóa ra mang theo đồ ăn vặt còn có ích lợi như vậy.

Sao cô không hề mang theo cái gì cả?

Đúng lúc này, Dương Bân đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Quý Dữu hỏi: “A! Đúng rồi! Nhóc lùn, anh cho em cốc nước cam kia uống ngon chứ?”

Quý Dữu: “……”

Uống ngon thì uống ngon, chỉ là --- Tất cả mọi người đều uống bia mà vì sao chỉ có cô là uống nước trái cây?

Mấu chốt là nước trái cây này còn không đủ no, lại chỉ giới hạn cung cấp đúng một cốc!

Điều này thật xấu hổ.

Điều này thật khó chịu.

Điều này thật đáng phẫn nộ.

Người khác uống bia không có giới hạn đấy!!!

Thật không công bằng!!!

Quý Dữu không nhịn được dỗi: “Đàn anh Dương Bân, vì cái gì mà muốn đổi bia của em! Vì cái gì lại không cho em uống bia!” Quý Dữu muốn đi rót bia, kết quả người máy rót bia lại từ chối và nói rằng cô không có quyền hạn.

Đáng ghét.

Dương Bân nói với giọng điệu cực kỳ tự nhiên: “Trẻ vị thành niên cấm uống bia! A, không đúng! Là bởi vì em lùn! Nếu lại uống bia là sẽ không cao lên được nữa đâu.” Nói xong, anh ta còn dùng ánh mắt của một người lớn tốt bụng nhìn Quý Dữu, thể hiện dáng vẻ em cần thấu hiểu nỗi khổ trong lòng anh.

Quý Dữu: “……”

Quý Dữu cắn răng nói: “Đúng là em cần phải cảm ơn anh.”