Chương 253: Thực lực khủng bố

Quý· miếng cao dán da chó· Dữu quấn lên Dương Bân, ấy thế mà Dương Bân không có cách nào thoát khỏi ngay lập tức, cảnh tượng này dù là các bạn học của Quý Dữu hay các chiến hữu của Dương Bân đều kinh ngạc muốn rớt cằm.

Điều này ---

Quả thực quá dị thường đúng không?

Trước đó, những năng lực hàng đầu của sinh viên năm nhất là Sở Kiều Kiều, hai anh em Nhạc Tê Quang, Thẩm Trường Thanh, Louis và Lance kết hợp…… Đều không đỡ được một đòn của đàn anh Dương Bân, vậy mà Quý Dữu lại có thể quấn lấy Dương Bân, hơn nữa còn không hất văng ra được sao?

Cô chính là đồ vô dụng thu hút mọi sự chú ý của mọi người cơ mà.

Các sinh viên sốc đến nỗi miệng còn chưa khép lại được.

Bên cạnh, các chiến hữu của Dương Bân cũng bị hãi hùng không ít: “Đội trưởng! Đừng nhường nha! Đừng vì người ta là nhóc lùn mà cố ý nhường, đây là sự lừa dối vô đạo đức đấy!”

Dương Bân: “……”

Quỷ mới biết nhóc lùn này đã xảy ra chuyện gì, thật sự không quăng ra nổi.

Nhưng ---

Chỉ như vậy mà thôi.

Dương Bân thân kinh bách chiến há có thể dễ dàng bị Quý Dữu quấn lên ném không nổi? Sở dĩ Quý Dữu có thể thực hiện được chủ yếu là đời này Dương Bân chưa từng nhìn thấy một cô gái hài hước đến vậy, cũng chưa từng thấy nhiều đòn đánh hoa hòe lòe loẹt đến vậy, nhất thời chưa phản ứng kịp mà thôi.

Khiếp sợ qua đi, Dương Bân lập tức lấy lại bình tĩnh, anh ta xoay cổ, cơ thể ngửa ra sau, cũng trong phút chốc lại đổ về phía trước…… Tốc độ của chuỗi hành động này cực kỳ nhanh, cũng cực kỳ linh hoạt, chỉ cần thêm vài giây nữa chắc chắn sẽ thấy khoảnh khắc miếng cao dán da chó Quý Dữu bị lột ra……

Bỗng nhiên ---

Dương Bân cảm thấy thế giới tinh thần của mình run lên.

Hả?

Động tác của anh ta cũng dừng lại ngay lập tức.

Sao lại thế này?

Chỉ tạm dừng trong nháy mắt, Dương Bân đã lập tức phản ứng kịp --- Đây là quấy nhiễu tinh thần!

Đối phương phát động tấn công tinh thần sao?

Sắc mặt Dương Bân trở nên nghiêm túc, anh ta tập trung toàn bộ tinh thần, hằng hà sa sợi tinh thần khổng lồ lập tức tụ lại chỗ vết rách bị đối phương đâm thủng rồi bổ khuyết chỉ trong nháy mắt, anh ta chia ra mấy sợi lần theo quỹ đạo của đối phương rồi lao vụt ra ngoài toàn lực truy kích ---

Lòng bàn tay của Quý Dữu đổ mồ hôi, trán cũng đổ mồ hôi, có cảm giác toàn thân đều đang run lẩy bẩy:

Đàn anh Dương Bân quả thực quá khủng bố……

Đối với Quý Dữu mà nói, nếu cường độ thể chất của đàn anh Dương Bân giống như một ngọn núi đồ sộ không có cách nào lay chuyển thì thế giới tinh thần của anh ta tựa như đại dương mênh mông vô tận, ban đầu tĩnh lặng không gợn sóng, một khi cố ý quấy lên lập tức có thể biến thành gió to sóng lớn!

Khiến cho người ta hãi hùng!

Thẩm Trường Thanh, Sở Kiều Kiều và Nhạc Tê Nguyên từng nói qua; cả người đàn anh Dương Bân bất kể là thể chất lẫn tinh thần lực đều kiên cố, giống y như pháo đài phòng ngự vững chắc, làm người không tìm thấy chỗ để ra tay, sau khi Quý Dữu nghe được, tuy cô sợ hãi nhưng bỗng nhiên lại dâng lên sự hứng thú, cô muốn thử một lần xem rốt cuộc có phải như vậy hay không.

Cho nên ---

Cô chủ động đứng ra muốn thách đấu với đàn anh Dương Bân.

Những đòn nhử trước đó đều chỉ để mê hoặc đàn anh Dương Bân mà thôi, mục đích thực sự của cô là tìm được cơ hội tới gần người, chỉ khi gần người mới có khả năng tìm được chỗ đánh bại.

Nhưng ---

Hiệu quả của miếng cao dán da chó cũng phải chia đối tượng, khi đối đầu với đối thủ như Vu Dịch, hiệu quả miếng cao dán da chó của Quý Dữu rất tốt, liên tục mười mấy hai mười phút cũng không thành vấn đề, nhưng đổi thành đàn anh Dương Bân?

Trước khi thách đấu, Quý Dữu cho rằng ít nhất mình có thể kiên trì ít nhất 10 giây, nhưng đến khi thách đấu cô lập tức hiểu rõ mình không kiên trì nổi 5 giây, cho nên dù không tìm thấy nhược điểm trong thế giới tinh thần kiên cố như pháo đài của đành anh Dương Bân, cô vẫn không chùn bước phát động tấn công.

Ầm!!!

Ngay từ đầu Quý Dữu đã vận dụng sáu sợi tơ cùng nhau cố gắng hết sức tấn công vào một chỗ!

Ầm!!!

Vô ích.

Căn bản là vô ích.

Quý Dữu nghiến răng nghiến lợi, ở trong thế giới tinh thần, cô cố sức hét lên: “Toàn thể --- Lên! Chỉ cần đâm thủng một cái lỗ nhỏ thì chúng ta đã dành chiến thắng!”

Sáu sợi tơ: “……”

Quý Dữu cắn răng: “Nếu thắng thì toàn thể sẽ được ăn uống say sưa!”

Sáu sợi tơ: “……”

Hàm răng của Quý Dữu vang lên tiếng kẽo kẹt: “Một viên đường đậu!”

Sáu sợi tơ: “……”

Quý Dữu không chỉ nghiến răng nghiến lợi mà còn siết nắm đấm quát: “Một viên đường đậu cộng một ly trà sữa!”

Lão Đại: [Oa oa oa…… Các anh em, lên!!!]

Lão Nhị: [Vì đường đậu!]

Lão Tam: [Vì trà sữa!]

Thời khắc mấu chốt như vậy mà Lão Tứ còn không quên nịnh bợ: [Vì chủ nhân!]

Lão Ngũ: [Đường đậu! Trà sữa!]

Lão Lục: [Tất cả! Tất cả!]

Ầm ---

Chỉ nghe thấy một tiếng vang giòn giã: “Răng rắc……”

Thế giới tinh thần kiên cố không gì phá nổi của Dương Bân đã bị sáu sợi tơ đánh vỡ một cái khe nho nhỏ, nhưng đối với Quý Dữu mà nói điều mà cái khe nhỏ đó mang đến không chỉ mỗi thắng lợi mà vẫn là nguy cơ che trời lấp đất!

Uỳnh ---

Khe hở mà Quý Dữu đánh vỡ tựa như mặt biển đang tĩnh lặng tức thì gây nên bão tố, một sức ép mạnh mẽ của tinh thần theo khe hở này mãnh liệt xông tới! Chỉ một thoáng chốc, trong thế giới tinh thần của Quý Dữu đã cảm nhận đến hàng ngàn hàng vạn sợi tinh thần xông tới, da đầu Quý Dữu tê rần, sáu sợi tinh thần to mọng cũng khô quắt chỉ trong chớp mắt.

Sợ hãi?

Quý Dữu run tay, chớp mắt đã thấy sáu sợi tinh thần như cự mãng xông thẳng bầu trời biến thành những ngọn giá đỗ, bọn chúng cuộn tròn cơ thể nhỏ yếu nhanh chóng co đầu rụt cổ vào thế giới tinh thần của Quý Dữu.

Hàng ngàn hàng vạn sợi tinh thần của đàn anh Dương Bân có tính kỷ luật rất mạnh, tất cả đều nhất trí di chuyển về một hướng nhìn chằm chằm vào thế giới tinh thần của Quý Dữu như hổ rình mồi, như thanh kiếm sắc bén khát máu.

Trán Quý Dữu túa ra từng giọt mồ hôi.

Quý Dữu cho rằng thế giới tinh thần bé nhỏ rách rưới của mình chắc chắn sẽ bị sợi tinh thần này đánh bại và nuốt chửng, nhưng hiển nhiên là đàn anh Dương Bân không có ý muốn tổn thương Quý Dữu, sợi tinh thần của anh ta chỉ uy hiếp chứ không thực sự tổn thương tới Quý Dữu.

Lúc này ---

Cả người Quý Dữu ôm lấy đàn anh Dương Bân cũng bị anh ta vùng thoát, miếng cao dán da chó hoàn toàn mất đi hiệu quả.

Quý Dữu ngã nhào trên mặt đất.

Dương Bân thu hồi sợi tinh thần, cả người từ một con thú dữ kén chọn muốn ăn thịt người nháy mắt trở thành đàn anh ấm áp dễ gần, anh ta nhìn về phía Quý Dữu cười nói: “Nhóc lùn có chút năng lực nha! Nhưng không hiểu về tinh thần lực lại đột nhiên sử dụng là một chuyện rất ngu xuẩn, về sau cần phải chú ý hơn. Nhưng nước sông không che nổi phù sa, biểu hiện của em hôm nay vẫn khiến anh kinh ngạc và thích thú, cho nên --- Anh rất coi trọng tương lai của em!”

Quý Dữu từ trong khiếp sợ đã lấy lại bình tĩnh, lập tức cười hì hì: “Đàn anh, anh yên tâm! Hôm nay em không thể đánh bại anh là thực lực của em không đủ, nhưng sớm hay muộn rồi có một ngày em sẽ đánh bại anh! Cũng đánh cho anh tâm phục khẩu phục! Tè ra quần!”

Dương Bân: “…… Rửa mắt mong chờ.”

Tâm phục khẩu phục coi như tạm được?

Tè ra quần là cái quỷ gì?

Nhưng thôi, coi như lời nói của trẻ con không biết kiêng kỵ đi.

Vì thế Dương Bân sải bước tới Quý Dữu, còn cúi người xuống kéo dậy Quý Dữu đang nằm bò trên mặt đất với đôi chân mềm oặt không đứng lên được, thuận tiện còn vươn tay ra vỗ vỗ đầu dưa của cô rồi cười ha hả: “Học cho giỏi, tiến bộ mỗi ngày nhưng phải nhớ rằng tăng thực lực đồng thời đừng quên tăng cả chiều cao nữa.”

Quý Dữu: “……”