Giảng viên Mục Kiếm Linh không nói tiếng người cũng không phải chỉ ngày một ngày hai nên Quý Dữu cũng không để trong lòng, nếu những lời này đều giữ trong lòng thì trái tim đã sớm bị chọc thủng thành cái sàng, chỗ nào cũng lọt gió, sao còn có thể đập một cách sống động được?
Nhưng thì đã sao?
Không để tâm không đại biểu không tức giận.
Bên này, sau khi đàn anh Dương Bân phát biểu bài diễn văn đau thấu tim gan, tức giận vào đến cả lục phủ ngũ tạng; các binh sĩ kỳ cựu càng thêm sung sướng nhìn sinh viên năm nhất như đang nhìn con gà con……
Các tân sinh viên không có cách nào chấp nhận, nhưng --- Thì tính sao?
Từ đầu đến giờ, bên chiến sĩ kỳ cựu chỉ phái ra đàn anh Dương Bân đã đánh bại từng đại diện của toàn bộ nhóm sinh viên bên này, không bị quật ngã thì cũng què chân gãy tay, tóm lại không có một ai lành lặn được cả.
Dương Bân nhìn đám sinh viên buồn bã bơ phờ thì mỉm cười nói: “Thách đấu kết thúc, hiện tại mọi người cùng nhau bắt đầu ăn uống thả cửa nào……”
Nhóm sinh viên không mở miệng, phản ứng cũng không đủ nhiệt tình.
Trận thách đấu bị thua, đã thế lại còn thua thảm thại như vậy thì ai còn có tâm tình uống rượu ăn thịt? Chẳng sợ trước mặt bày các món ăn thơm ngon thì mọi người cũng không có tâm trạng ăn nha.
Các binh sĩ ồn ào la ó: “Đám nhãi ranh, vui lên đi, thừa nhận mình yếu cũng không phải là chuyện đáng xấu hổ đâu! Tới --- Vui vẻ lên, mở miệng nở nụ cười và tự nhủ: Dù yếu nhưng các em thật sự rất khá!”
Sinh viên: “…….”
Đáng ghét!
Thật sự quá đáng ghét!
Đúng lúc này, đột nhiên Quý Dữu đứng lên, dùng giọng nói to lớn vang dội như sấm bên tai tuyên chiến: “Đàn anh Dương Bân, em gửi lời mời thách đấu tới anh!”
Mọi người xung quanh đều choáng váng.
Dương Bân cũng choáng váng: “Em?”
Trong nháy mắt đó, Mục Kiếm Linh đang khoanh tay nhàn nhã xem kịch cũng ngẩng đầu nhìn Quý Dữu: “Tôi cho rằng trò nghe hiểu được câu nói ngu xuẩn thường chết vì không tự mình hiểu lấy……”
Quý Dữu không để ý tới lời độc mồm độc miệng của giảng viên Mục Kiếm Linh mà chỉ nhìn về phía đàn anh Dương Bân, cô nghiêm mặt nói: “Không sai! Là em! Đi không đổi tên ngồi không đổi họ, đại ca Quý Dữu, như em đã nói trước đó em là trùm cuối, nếu các chiến binh tân sinh viên chúng em thách đấu thất bại thì đương nhiên em không thể ngồi yên không nhìn thấy, từ giờ trở đi: Vinh quang thuộc về tân sinh viên chúng em đã có Quý Dữu em đây bảo vệ!”
Mọi người: “……”
Không biết vì sao cái tên Quý Dữu số 4444 rốt cuộc có bộ mặt dày đến mức nào mà nói ra được lời kịch trung nhị như vậy. Tóm lại có không ít sinh viên nghe xong những câu này đều cảm thấy độ thẹn của mình tăng vọt và không dám đối mặt.
Nhưng Quý Dữu rất nghiêm túc, cô nhìn về phía Dương Bân rồi nhắc lại: “Đàn anh Dương Bân, mời nhận lời thách đấu của em.”
Sau một hồi kinh ngạc, Dương Bân nhìn chằm chằm vào nhóc lùn trước mặt này: Hóa ra --- Mình thực sự hiểu lầm, cô nhóc này không phải là đồ hèn nhát, cũng không phải là chim cút, đây là nhóc con có lá gan siêu to.
Nhưng nhóc con cũng nên cho chút động viên chứ nhỉ, vậy mình sao có thể từ chối cô nhóc đây?
Đương nhiên là muốn chấp nhận sau đó giáng một đòn thật nặng đả kích cô nhóc một chút.
Vì thế Dương Bân cười nói: “Có thể.”
Quý Dữu vừa nghe xong lập tức nhảy ra, cô không hề nói thêm những lời vô nghĩa, thậm chí cũng không chào hỏi mà trực tiếp lao tới muốn tóm lấy mặt Dương Bân: “Xem một đòn nhử của ta đây!”
Dương Bân giơ ta lên muốn dùng một chiêu giải quyết cô.
Nhưng!!!
Cái tên Quý Dữu này thật đúng là dùng một đòn nhử, cô vọt tới một nửa thì bỗng dưng nhanh chóng dừng tay lại, tuy nhiên giọng nói của cô vang dội như sấm, không chỉ có mình Dương Bân mà những khán giả đang xem cũng cho rằng cô muốn ra đòn thật mạnh!
Không nghĩ tới!!!
Mọi người đều bị chấn kinh, Dương Bân cũng bị chấn kinh, Quý Dữu lại không hoản loạn chút nào, cô gầm rú rống lên lần nữa: “Lại xem đòn nhử của ta!”
Nói xong, cô hướng tới Dương Bân ra một đòn nhử bằng chân.
Dương Bân: “……”
Xung quanh: “……”
Khuôn mặt của các sinh viên dần dần nóng lên: Xấu hổ.
Tạo một khoảng cách an toàn với Dương Bân, Quý Dữu cười nói ha hả khắp xung quanh Dương Bân chợt xa chợt gần, miệng thì hét to tên các loại chiêu thức, lúc thì: “Xem đòn nhử Cửu Âm Bach Cốt Trảo của ta đây!”, lúc thì: “Xem đòn nhử Phật Sơn Vô Ảnh Cước chính tông của ta đây.”
Lúc thì đông ---
Lúc thì tây ---
…...
Tóm lại, từ khán giả cho đến Dương Bân đều bị những động tác giả phù phiếm hoa mỹ bề ngoài làm cho dở khóc dở cười, mệt lòng không thôi. Đến cuối cùng, Dương Bân dứt khoát khoanh tay lấy bất biến ứng vạn biến tự nhủ bản thân yên tâm xem kịch.
Đúng lúc này, Quý Dữu hô to: “Xem một đòn thiên biến vạn hóa Tiện Tiện quyền của ta!”
*Tiện Tiện: Có rất nhiều nghĩa nhưng mình đoán ở đây sẽ là ị, phân hoặc nước tiểu đại loại thế. Nên mọi người mới sốc ngang như vậy. Dữu cũng biết đặt tên ha, mất vệ sinh quá ~(‾▿‾~)
Hả?
Tiện Tiện quyền?
Dương Bân: “???”
Xung quanh: “???”
Các loại tên gọi hoa mỹ trước đó mọi người cũng đành nhịn, nhưng Tiện Tiện quyền này thật sự đã đột phá ranh giới cuối cùng đi? Dù là binh sĩ cho đến sinh viên, bao gồm cả giảng viên Mục Kiếm Linh đều không nhịn được nhíu mày trong giây lát, chỉ là bầu không khí hài hước tại hiện trường đột nhiên thay đổi!
Rầm ---
Quý Dữu hùng hổ tấn công Dương Bân.
Giả?
Thật?
Trong não bộ của mọi người đồng thời nảy lên nghi vấn này?
Dương Bân cũng thế.
Nhưng ---
Vô dụng.
Trước thực lực tuyệt đối, tất cả những thứ vớ vẩn này đều không chịu nổi một đòn.
Dù là giả hay thật thì Dương Bân đều quyết định phản đòn ngay và luôn!
Lúc này, Quý Dữu đã vọt trước trước mặt Dương Bân, Dương Bân giơ một bàn tay lên đột nhiên tóm lấy cổ của Quý Dữu, nhưng cũng trong chớp mắt kia, đột nhiên Quý Dữu từ bỏ sự chống cự, tùy ý để Dương Bân tóm lấy.
Dương Bân: “Hử?”
Có chút thú vị đấy.
Quý Dữu bị tóm lấy, trong nháy mắt sắp bị ném văng ra thì bỗng nhiên cô dùng sức, cơ thể hạ thấp xuống một chút ôm chặt lấy đầu của Dương Bân, cũng trong khoảng khắc đó đã trèo lên cơ thể cao lớn của Dương Bân và bóp chặt lấy đầu của Dương Bân.
Dương Bân thuận thế ngã xuống đất muốn quăng Quý Dữu ra.
Quý Dữu cắn chặt răng, phát huy bản lĩnh miếng cao dán da chó lên đến đỉnh điểm, trong vài lần chớp mắt, Dương Bân không vùng thoát được khỏi Quý Dữu.
Xung quanh: “!!!”
Dương Bân: “!!!”
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Ấy thế mà Dương Bân không vứt Quý Dữu ra nổi, lại còn bị Quý Dữu quấn lên?
Có chuyện gì thế?
Thực ra cảnh tượng trước mắt này đã hoàn thành trong chớp mắt nhưng chỉ với từng đấy thời gian ngắn ngủi như vậy, Quý Dữu và Dương Bân đã giao chiến với nhau đến mười mấy hiệp, nhưng Quý Dữu lại là miếng cao dán da chó phiên bản cường lực, căn bản không ném được.
Bên cạnh.
Nhạc Tê Quang hét lớn: “Mẹ kiếp! Trước kia chỉ biết đồ ngu xuẩn số 4444 rất đáng khinh nhưng hóa ra ba ba thật sự đánh giá thấp cậu ta!”
Môi Nhạc Tê Nguyên run rẩy, đầu ngón tay cũng khẽ run lên, muốn nói cái gì nhưng từ đầu tới cuối vẫn bị nghẹn không nói ra được một lời.
Sắc mặt Thẩm Trường Thanh trầm xuống, tự đáy lòng nói một câu: “Bạn học Quý Dữu thật thông minh.”
Thịnh Thanh Nhan thì che miệng, vẻ mặt thì ghét bỏ: “Cay mắt nha…… Cay mắt nha…… Thật sự cay mắt bé cưng chết đi được nha……”
Louis và Lance lần lượt lùi về sau một bước và đồng thanh nói: “Bạn học Quý Dữu như vậy làm tớ hơi bị sợ nha……”
Trên gương mặt của mọi người đều thể hiện vẻ khó có thể nói hết trong một lời, chỉ có Sở Kiều Kiều chỉ hận không thể gân cổ lên hét to: “Bạn học Quý Dữu đẹp trai quá! Rất đẹp trai! Tớ vĩnh viễn yêu thích bạn học Quý Dữu a a a!”