Chương 251: Thọc dao nhỏ

Trong trạm không gian Đào Nguyên.

Một chiêu.

Từ đấu tới cuối Dương Bân chỉ sử dụng một chiêu nhưng toàn thể đại diện của sinh viên năm nhất khóa 131 là Nhạc tê Quang, Nhạc Tê Nguyên, Sở Kiều Kiều, Thẩm Trường Thanh đều bị đánh nhanh tiêu diệt gọn. Vô luận là đua thể lực hay đua tinh thần lực, trước mặt Dương Bân tất cả tân sinh viên gần như không chịu nổi dù chỉ một đòn.

Điều này chứng tỏ cái gì?

Chứng tỏ thực lực chênh lệch giữa tân sinh viên và chiến sĩ kỳ cựu là quá lớn sao?

Hay là?

….…

Tóm lại, sau khi Thẩm Trường Thanh thận trọng thách đấu với Dương Bân và bị thua bằng một chiêu, đám tân sinh viên bên này đều im lặng.

Không ai dám mở miệng đưa ra lời mời thách đấu nữa.

Các binh sĩ bên này cười ha hả: “Đám nhãi ranh, còn có ai nguyện ý đi lên? Mười người đứng đầu trong số mấy đứa có muốn đi lên thách đấu một lần không?”

“Thật sự không được thì hai người trong số mấy đứa cùng nhau đi lên cũng được.”

“Nhưng dù là hai người hay ba người cùng đi lên thì đội trưởng Dương đánh mấy đứa vẫn không chút cố sức nào đâu.”

“Ha ha ha……”

“Nhận thua đi! Đám nhãi ranh.”

…...

Như thế mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được nữa, sau khi nghe xong những lời trào phúng này trong lòng tất cả các sinh viên năm nhất đều căm phẫn, mọi người có nói gì đi chăng nữa cũng là những người xuất sắc trong đám sinh viên năm nhất, ít nhiều đều có phần tâm lý kiêu ngạo, tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình là đồ vô dụng.

Quý Dữu quan sát vài lần, bỗng nhiên cô nói: “Louis, Lance, chẳng phải bọn bọ nói để hai người cùng nhau lên sao? Hai cậu cùng nhau lên đi!”

Lance hơi xấu hổ, cậu ta chần chờ nói: “Nhưng như vậy có quá ức hiếp người hay không?”

Quý Dữu: “……”

Quý Dữu không biết nói gì hơn: “Bạn nhỏ à, cậu cũng cần phải làm rõ rằng các cậu chính là đồ cùi bắp không hề có kinh nghiệm chiến đấu, bọn họ thì sao? Bọn họ là những binh sĩ tinh nhuệ chinh chiến vô số sa trường, có thế nào cũng không tới lượt các cậu ức hiếp bọn họ đâu.”

Đồng thời, Quý Dữu xác định trí thông minh của cậu bạn nhỏ này không cao.

Trung thực, chất phác, đầu óc đơn giản đến ngu xuẩn, thậm chí ngay cả sức trâu cũng không biết mà sử dụng……

Điều này cũng giải thích vì sao tên Lance này dù có thể chất cấp S vẫn kém hơn tên Nhạc Tê Quang.

Lance chần chờ: “Nhưng……”

Quý Dữu xua tay ngắt lời cậu ta định nói: “Đừng có nhưng, Louis, tớ hỏi cậu này, lên hay không lên?”

Louis cũng hơi chần chờ nhưng nhìn vào ánh mắt của Quý Dữu, nếu chỉ với điều này đã sợ hãi thì sẽ bị thiên phú cấp cặn bã này khinh bỉ rất lâu. Louis cắn răng nói: “Lên! Lên thử xem!”

Quý Dữu cười động viên: “Vậy là đúng rồi! Không việc gì phải sợ, cứ đi lên làm đi!”

Ở bên cạnh, Thịnh Thanh Nhan thật sự không nhịn được châm chọc: “Đồ quỷ nhát gan chết bầm nha…… Nói như thể người hèn nhát vừa rồi không phải là cậu nha……”

Quý Dữu quay ra lườm nguýt Thịnh Thanh Nhan rồi mắng: “Tớ hèn nhát lúc nào? Ít nhất so với cậu tớ còn có dũng khí phản kháng! Cái đồ nhát cáy, chim cút nhà cậu sợ tới mức rụt cả cổ vào; miệng còn không dám hé ra đâu, thế mà không biết xấu hổ nói tớ hèn sao? Bất kỳ ai trên thế giới này cũng có thể nói tớ hèn nhát, chỉ có mình bé cưng Thịnh Thanh Nhan cậu là không được nha……”

Thịnh Thanh Nhan: “……”

Thịnh Thanh Nhan trợn tròn mắt lên, quệt miệng rồi nói: “Người ta chỉ nói một câu mà cậu nói nhiều câu nha…… Thật sự lắm mồm chết đi được nha……”

Quý Dữu hừ hừ: “A --- Cậu mới lắm mồm nha, cậu lắm mồm nhất nha, cậu là kẻ lắm mồm, người ta rất hối hận vì sao lại mọc ra đôi tai nha.”

Thịnh Thanh Nhan bực bội: “Cái đồ quỷ nghèo chết bầm nhà cậu nha…… Cậu……”

Hiển nhiên hai tên quỷ ấu trĩ muốn bước vào cuộc chiến mồm mép giằng co không ngừng, những người còn lại lần lượt quay đầu không đi nghe hai người đấu võ mồm mà đều chuyên chú nhìn Louis và Lance.

Thẩm Trường Thanh ngồi ở một bên đang tiếp nhận điều trị của máy trị liệu, sắc mặt cậu ta hơi trắng, cậu ta thấy Louis và Lance thật sự muốn cùng lên thách đấu thì không nhịn được nhắc nhở: “Louis, Lance, hai cậu nhớ rõ phối hợp với nhau thật tốt, không nên hành động một mình, chỉ với sức mạnh của một người thì hai cậu hoàn toàn không phải là đối thủ, còn nữa……”

Sở Kiều Kiều cũng kịp thời đưa ra đề nghị: “ Tớ cho rằng không nên chỉ đua mỗi thể lực mà còn muốn kết hợp cả tinh thần lực nữa……”

Nhạc Tê Nguyên: “Không sai.”

Trong khi Louis và Lance cẩn thận nghe ý kiến thì Dương Bân đứng ở giữa sân mỉm cười nhìn các sinh viên: “Thương lượng xong chưa? Không lên sân đấu nữa coi như các em bỏ quyền, anh coi như toàn bộ sinh viên năm nhất lần này không có một ai có khả năng đánh.”

Louis và Lance đồng thời đứng ra nhìn về phía Dương Bân: “Đàn anh Dương Bân, hai chúng em gửi lời mời thách đấu tới anh.”

Dương Bân gật đầu: “Có thể! Hai em cùng nhau lên vẫn là anh ỷ lớp hiếp nhỏ.” Có điều đám sinh viên đầu dưa này cũng không cổ hủ, biết lượng sức mà đi, thay đổi chiến lược đúng lúc.

Không tồi.

Louis và Lance nghe thấy vậy đều hơi buồn bực.

Quý Dữu rất vui vẻ, cô lớn tiếng nói :”Không cần vô nghĩa! Mau đánh nào!”

Đương nhiên ---

Sở dĩ cô để Louis và Lance đi lên thử cũng là muốn quan sát thêm đàn anh Dương Bân còn có thể dành chiến thằng chỉ bằng một chiêu nữa hay không.

Nếu có thể thì cũng quá khủng bố.

Rất nhanh, trận thách đấu của Louis và Lance đã bắt đầu, hai người cùng là người có thể chất cấp S, thực lực chênh lệch cũng không lớn, bởi vậy mà ngay từ đầu trận, hai người cũng đã bàn bạc xong việc phân công và hợp tác, một người phụ trách sau lưng, một người phụ trách tấn công trực diện.

Phù ---

Tốc độ của hai người rất nhanh giống như một cơn gió lao thẳng về phía đàn anh Dương Bân, đàn anh Dương Bân vẫn không nhúc nhích, chỉ đến khoảnh khắc hai người sắp tới gần, chính diện đón lấy một quyền của Louis, tiếp đó anh ta không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng vươn chân ra móc lên đã làm cho Lance tấn công phía sau ngã vật ra mặt đất ---

Cảnh tượng này diễn ra thật không chút lao lực nào.

Nếu không phải các sinh viên biết Louis và Lance không phải đánh cho có lệ mà đã dốc hết toàn lực thì mọi người sẽ khẳng định không thể tin đó là sự thật.

Yên tĩnh.

Cứ việc như thế, bầu không khí xấu hổ tên là ‘im lặng’ vẫn được lan truyền qua đường không khí.

Thật sự.

Quá con mẹ nó xấu hổ.

Dù là Sở Kiều Kiều, Nhạc Tê Quang, Thẩm Trường Thanh hay Louis và Lance đều là những người tài giỏi nhất trong số những sinh viên xuất sắc của hệ chiến đấu khóa 131.

Thế nhưng ---

Lại không chịu nổi một đòn.

Mọi người còn có thể nói cái gì?

Đám sinh viên đều gục đầu xuống không có chút động lực nào.

Trải qua một chiêu, Louis và Lance cũng đã vinh dự được đưa vào khoang trị liệu.

Dương Bân vừa nhìn đám sinh viên xung quanh vừa cười ha hả: “Đám nhãi ranh không cần ủ rũ, hôm nay thất bại chẳng là gì cả, nhóm binh sĩ bọn anh tổ chức buổi hoạt động chào đón người mới cho các em cũng không phải cố ý đả kích lòng tin của các em, bởi vì mục đích của bọn anh chỉ đơn giản nói cho các em biết rằng các em rất yếu, vẫn chỉ là đám nhóc con cần các anh bảo vệ mà thôi.”

Các sinh viên: “……”

Mặt mũi mọi người đều đen xì.

Nhạc tê Quang càng tức đến mức la lối om sòm, muốn đánh một trận tử chiến với các chiến sĩ kỳ cựu ngay lập tức.

Ở bên cạnh, Mục Kiếm Linh lườm cậu ta một cái và cảm thán: “Ngu xuẩn thường chết vì không tự mình hiểu lấy.”

Quý Dữu nghe xong, không nhịn được bất mãn lên: “Cô à…… Cô không phúc hậu tí nào, là giảng viên của chúng em thì cô hẳn là cổ vũ chúng em, cho chúng em tình yêu thương, cho chúng em ấm áp của mùa xuân…… Sao cô lại có thể thừa dịp mọi người đang mất mát lại cố ý thọc dao nhỏ lên ngực mọi người chứ?”

Mục Kiếm Linh lườm cô rồi nói: “À…… Về sau tôi sẽ tận lực thọc dao càng sâu hơn.”

Quý Dữu: “……”