Chương 254: Khát khao học hỏi

Trong số sinh viên thách đấu với Dương Bân, Quý Dữu là người duy nhất còn nguyên đai nguyên kiện, cô ngồi xuống gia nhập vào quần thể sinh viên dẫn tới những ánh mắt xung quanh lia đến, trong lòng mọi người không nhịn được đặt ra một câu hỏi: Bề ngoài cậu ta nhẹ nhàng như vậy thật sự không bị thương sao?

Về vấn đề này, Nhạc Tê Nguyên là người chủ động hỏi Quý Dữu, cậu ta liếc nhìn cô và hỏi: “Số 4444, cậu thật sự không sao chứ? Thật sự không đi kiểm tra và điều trị não bộ sao?”

Vừa rồi tinh thần lực của đàn anh Dương Bân đột nhiên bùng nổ, những sinh viên có tinh thần lực nhạy bén đều cảm giác được điều đó chứ đừng nói đến người xuất sắc có tinh thần lực cấp S như Nhạc tê Nguyên và Thẩm Trường Thanh. Bọn họ cản nhận càng rõ hơn, bởi vậy Nhạc Tê Quyên cảm thấy với sức ép tinh thần lực manh mẽ như vậy, ngay cả bản thân cậu ta cũng không dám đảm bảo thế giới tinh thần không bị tổn hại chút nào.

Nhưng Quý Dữu thì sao?

Thậm chí cậu ta còn không đổi sắc mặt, vừa ngồi xuống một cái là bắt đầu khua môi múa mép khoác lác với mọi người.

Thật sự ---

Không chân thực.

Quý Dữu nghe xong thì trợn mắt lên nói: “Cậu nghi ngờ đầu óc tớ có bệnh hả? Tiểu Nguyên Nguyên à, trước đó tớ vì vinh quang của mọi người mà đánh sống đánh chết, còn cậu lại ở phía sau nói xấu tớ, cậu như vậy là không được đâu.”

Nhạc Tê Nguyên: “……”

Buồn bực thật.

Còn nữa ---

Từ lúc nào cậu ta biến thành Tiểu Nguyên Nguyên vậy?

Cái tên này sao nghe khó chịu thế nhỉ?

Nhạc Tê Nguyên cụp mắt xuống không nói gì nữa.

Bên này, Thẩm Trường Thanh đứng ở góc độ quan tâm, hiếm khi cậu ta mở miệng giải thích hộ: “A Nguyên nói không sai, tớ cũng cho rằng cậu nên đi kiểm tra phần đầu một chút, quan trọng là kiểm tra thế giới tinh thần xem có thương tổn gì không, vấn đề này không thể bỏ qua, thực sự bị tổn thương mà không kịp thời trị liệu thì tương lai không thể khắc phục được nữa đâu.”

Sở Kiều Kiều cũng góp mặt tới và nói: “Đúng vậy đúng vậy! Bạn học Quý Dữu à, vừa rồi cậu đẹp trai quá! Quá đẹp trai! Nhưng nhất định phải đi kiểm tra não bộ đi! Tuy tớ có thể vẫn luôn thích mặt cậu nhưng cũng không muốn nhìn thấy đầu óc cậu có vấn đề đâu.”

Quý Dữu: “……”

Quý Dữu mắng: “Đồ cuồng sắc chết bầm, cậu đi đi!”

Sở Kiều Kiều cười hì hì: “Làm ơn mà! Nhất định phải kiểm tra não đấy.”

Các bạn nhỏ đều nói như vậy khiến cho Quý Dữu suýt nữa cho rằng đầu óc của mình có vấn đề, lúc này cô cảm thấy ở bên cạnh có ánh mắt biết nói vẫn luôn quan sát mình, Quý Dữu quay đầu lại thì phát hiện là Từ Châu đang liếc nhìn cô, rồi lại liếc nhìn cô, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Quý Dữu đen mặt: “Tiểu Châu Châu, cậu có ý gì?”

Từ Châu nhìn cô, mím môi rồi nói: “Tớ lại thấy đầu óc cậu không có vấn đề gì cả.”

Thật sự có vấn đề thì sao cậu ta còn nhảy nhót như vậy được?

Không thấy trước đó Thẩm Trường Thanh và Nhạc Tê Nguyên sử dụng tinh thần công kích, sau khi trở về mặt trắng bệch như trát mấy lớp phấn trắng, chẳng có chút huyết sắc nào……

Quý Dữu thì sao?

Đừng nói đến sắc mặt trắng bệch, cậu ta còn có thể không đổi sắc mặt cứng cổ cãi cọ với người khác……

Đây giống như có vấn đề?

Trong khi nội tâm của Từ Châu đang phàn nàn, Quý Dữu nghe thấy thế thì sung sướng cười ha hả, cô bật dậy vỗ vỗ bả vai của Từ Châu: “Ha ha ha…… Tiểu Châu Châu mới là người hiểu rõ nhất! Cảm ơn Tiểu Châu Châu đã đặt niềm tin vào tớ! Tớ nhất định nỗ lực gấp bội! Trở thành tấm gương tốt cho cậu!”

Từ Châu: “……”

Cũng không biết lúc này phân rõ giới hạn liệu còn kịp không?

Từ Châu cứng ngắc quay mặt đi.

…...

Sau khi trận thách đấu kết thúc, mặc dù nhóm sinh viên bị thảm bại nhưng điều này cũng làm cho mọi người nhận thức rõ thực lực hiện tại của bản thân đang ở trình độ nào, nhất thời, thái độ và cách hành xử của tất cả các sinh viên đều trở nên khiêm tốn, dè dặt hơn; đặc biệt là thái độ đối với các binh sĩ kỳ cựu, cứ phải gọi là khiêm tốn quá thể.

Nhạc Tê Quang là sinh viên đầu tiên nhảy ra muốn xin lời khuyên của đàn anh Dương Bân.

Dương Bân vui vẻ giải đáp thắc mắc.

Tiếp theo là Nhạc Tê Nguyên.

Sau đó là Thẩm Trường Thanh, Sở Kiều Kiều, Louis, Lance…… Ngay cả Từ Châu đều không nhịn được đứng lên chạy tới xin lời khuyên về vấn đề có liên quan tới học tập và huấn luyện.

Một mình đàn anh Dương Bân lập tức bị bao quanh.

Ngoại trừ đàn anh Dương Bân ra thì bên cạnh những binh sĩ khác cũng có không ít sinh viên vây quanh hỏi đủ các loại vấn đề, các binh sĩ cũng không ỷ vào thực lực và thâm niên liền coi thườn và xem thấp đám nhãi ranh này, mỗi khi có sinh viên đi lên xinchỉ dạy, các binh sĩ đều dựa vào kinh nghiệm và lý giải của mình đưa ra câu trả lời.

Nhất thời, bầu không khí rất vui vẻ hòa thuận.

Quý Dữu thì sao?

Quý Dữu vốn có rất nhiều vấn đề cần hỏi, nghĩ chờ sau khi ăn xong bữa tiệc thịnh soạn và ngon miệng này lại đi tìm đàn anh Dương Bân xin chỉ dạy, nhưng cô tuyệt nhiên không nghĩ đến việc đã có những thức ăn thơm ngon trước mặt mà các sinh viên vẫn chịu được sự cám dỗ, từng người hạ thấp tư thái chạy tới xin được học hỏi.

Quý Dữu: “……”

Chờ sau khi Quý Dữu nuốt được một miếng thịt và buông đôi đũa xuống, cô đã bỏ lỡ mất cơ hội đầu tiên. Chân thì ngắn, dáng lại lùn; trước một đám chân dài dáng cao trước mặt, Quý Dữu hoàn toàn không có bất luận ưu thế gì, căn bản là cô không chen vào được nhóm sinh viên đang vây quanh đàn anh Dương Bân.

Cô có rất nhiều vấn đề muốn hỏi riêng đàn anh Dương Bân mà a a a!!!

Quý Dữu đứng đằng sau đám người và nỗ lực nhảy lên.

Lai nhảy một lần.

Lại nhảy lần nữa……

Tuy nhiên nhảy vài lần rồi mà cái đầu dưa của đàn anh Dương Bân cũng không thấy rõ.

Quý Dữu tức quá nha, đang muốn từ bỏ thì bỗng nhiên bên cạnh vang lên giọng nói ấm áp dễ nghe: “Có cần anh giúp gì không?”

Quý Dữu sửng sốt quay đầu lại.

Thoạt nhìn người đang đứng trước mặt mình là một người đàn ông cao gần hai mét, dáng người mảnh khảnh cân đối, có làn da trắng nõn và khuôn mặt thanh tú, độ tuổi khoảng chừng chưa đến 30.

Quý Dữu trợn tròn mắt, vẻ mặt thể hiện sự hoài nghi.

Đối phương mỉm cười: “Anh có thể cho em đứng trên vai, như vậy đảm bảo đội trưởng Dương Bân có thể phát hiện ra em đầu tiên.”

Quý Dữu: “……”

Chắc chắn anh trai tuấn tú này tới để trào phúng mình.

Đối phương: “Anh nghiêm túc.”

Quý Dữu không nhịn được quan sát tệp tài liệu và bảng tên, phát hiện vị này là đội trưởng tiểu đội tinh nhuệ đang đồn trú tại trạm không gian Đào Nguyên tên là Lục Trinh! Lập tức đôi mắt của Qúy Dữu sáng lên: “Đội trưởng Lục! Em có thể hỏi anh được không?”

Lục Trinh sửng sốt, sau đó cười nói: “Có thể.”

Lập tức Quý Dữu tung ra vô số vấn đề, miệng của cô giống như súng laser vậy, vừa rối rắm mà tốc độ nói lại nhanh không thể tưởng tượng được, Lục Trinh nghe được nhưng lại không nhịn được vôi vàng ngắt lời: “Chậm một chút, hỏi từng câu thôi.”

Quý Dữu hơi ngượng ngịu, cô giải thích: “Là em sợ thời gian không đủ cho nên hỏi luôn một lần cho xong.”

Tiểu đội tinh nhuệ đồn trú tại đây không phải lúc nào cũng ở trạm không gian Đào Nguyên, nếu tiến tuyến gặp phải vấn đề sẽ đi tiếp viện bất cứ lúc nào, hoặc là trạm không gian xuất hiện sự bất thường nào cũng cần những binh sĩ tinh nhuệ này ra ngoài giải quyết.

Cho nên thời gian rất quý giá.

Tính cách của Lục Trinh ôn hòa, cũng rất kiên nhẫn, anh ta mỉm cười nói: “Không vội, em chọn mấy vấn đề muốn hỏi nhất trước đi.”

Quý Dữu vội hỏi: “Đội trưởng Lục, em muốn biết các anh làm thế nào phong tỏa tạm thời thế giới tinh thần lực ạ?”

Không sai.

Là phong tỏa.

Quý Dữu nghi ngờ bọn họ tạm thời phong tỏa thế giới tinh thần.