Editor: Bao Tô Bà
Bị tiểu hồ ly khăng khăng nhận làm sư tôn, Bạch Ấn vừa bất đắc dĩ lại không yên tâm để nàng một mình bên ngoài, thế là thẹn thùng bảo nàng biến trở về nguyên hình, rồi mang nàng trở về phái Thanh Vân.
Lúc quay trở về phái Thanh Vân, thiếu niên tâm tình ủ dột cũng quay lạ, chỉ là không ai phát hiện ra cánh tay chàng ôm tiểu hồ ly hơi cứng ngắc, còn có cả sự khẩn trương và run rẩy.
An trí tiểu hồ ly trong phòng của mình rồi dặn dò nàng không nên đi loạn khắp nơi. Bấy giờ Bạch Ấn mới rời đi như chạy trốn, chạy đến pháp đường nghe giảng bài.
Buổi tối lúc chàng trở về, tiểu hồ ly lại hóa thành một tiểu cô nương yêu kiều. Nàng ngồi trong phòng chàng nhìn chàng rửa mặt, sau đó thấy chàng định đi đả tọa nhập định, nàng lập tức bất mãn lên tiếng.
"Sư tôn, hoá ra người vẫn luôn như vậy."
Tiểu cô nương bước đến rất gần, Bạch Ấn mở to mắt, sau đó lập tức ngã ngửa ra sau.
Vừa rồi dường như chàng đã cảm nhận được hơi thở của nàng.
Chàng mặt đỏ tai hồng định khuyên tiểu hồ ly biến trở về nguyên hình, nhưng lại cảm thấy bản thân không nên can thiệp quá nhiều. Đang lúc hai tai chàng càng ngày càng hồng, chợt nghe tiểu hồ ly nói: "Phải rồi sư tôn, người có muốn tu hành tiên pháp không ạ, con có thể dạy lại cho người những thứ mà người đã dạy con nha!"
Những lời này có hơi kỳ quái, nhưng Bạch Ấn vẫn nghe hiểu rành mạch. Nàng nói muốn dạy chàng tu tiên.
Trong lòng lập tức vui vẻ, nhưng ngay sau đó đã biến mất trong chớp mắt. Chàng mím môi nghiêm túc nhìn cô nương trước mặt.
"Thật sự cảm ơn ngươi Tiểu Bạch, nhưng mà ta không thể không nhận được sự cho phép của sư tôn ngươi đã tự tiện tiếp thu tiên pháp của môn phái ngươi được, như thế là không đúng. Tâm ý của ngươi lòng ta nhận..."
Tiểu Bạch là cái tên chàng tự đặt cho nàng, nhưng chàng còn chưa nói xong đã phải ngưng lại, bởi vì tiểu cô nương đối diện căn bản không nghe chàng nói. Nàng trực tiếp duỗi tay điểm lên giữa mày chàng.
Ngay giây tiếp theo, tâm pháp nhập môn của núi Lăng Tiêu mà Tô Noãn được Bạch Ấn truyền dạy đã truyền tới não chàng.
Bạch Ấn hơi xấu hổ, rồi mới bắt đầu tiếp nhận tâm pháp của tiểu hồ ly. Chàng thử tu luyện một lần, bỗng phát hiện ra tâm pháp này cực kỳ phù hợp với mình, như thể chàng đã luyện qua vô số lần vậy.
Ở trong mắt của người phái Thanh Vân, Bạch Ấn vẫn như cũ là một kẻ có xuất thân vừa bi kịch vừa đáng thương. Mỗi ngày chỉ biết đả tọa nhập định, mọi người đều cảm thấy việc chàng bị đuổi ra khỏi môn phái chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Nhưng không ai biết, lúc chàng đả toạ, thứ tu luyện lại là tâm pháp của núi Lăng Tiêu mà Tô Noãn dạy cho chàng.
Núi Lăng Tiêu tu tiên, phái Thanh Vân chỉ là tu đạo, cách biệt trong đó không cần so sánh cũng biết. Vậy nên khi không một ai biết, Bạch Ấn đã bỏ xa những người khinh thường chàng.
Chàng cực kỳ cảm kích tiểu hồ ly nên càng tận tâm chăm sóc nàng. Mỗi ngày phần cơm canh ngon nhất đều để lại cho nàng, buổi tối sợ nàng lạnh còn để nàng ngủ bên gối của mình. Chỉ là một buổi tối nọ, khi Bạch Ấn bỗng dưng tỉnh giấc giữa đêm, lúc chàng mở mắt ra đã lập tức trợn mắt há hốc mồm. Chàng phát hiện ra tiểu hồ ly bên gối đã biến thành tiểu cô nương mặc bạch y.
Nàng ngủ ngon lành, nhẹ nhàng dán lên người chàng. Hai tai nhọn trên đỉnh đầu thỉnh thoảng khẽ run rẩy.
Khuôn mặt Bạch Ấn lập tức trở nên đỏ bừng, nơi nào đó bỗng chốc cương cứng khiến chàng không dám cử động, hô hấp cũng nhẹ đi rất nhiều. Chàng chỉ sợ tiểu cô nương bên gối đột nhiên thức giấc sẽ hiểu lầm.
Tiểu cô nương không đột nhiên tỉnh giấc, nơi cương cứng trên thân thể chàng kề sát nàng bắt đầu nóng lên giống như có lửa thiêu đốt. Không những thế, ngọn lửa ấy còn nhanh chóng lan tràn, thiêu trụi chàng đến mức chàng không thể nằm im được nữa, muốn động đậy nhưng lại không dám động đậy. Chàng đành nhắm mắt niệm Thanh Tâm chú.
Đến lúc Tô Noãn thức giấc vào lúc sáng sớm, Bạch Ấn đã đi học từ sớm. Nàng chán chết ngồi trong phòng sờ chỗ này sờ chỗ kia, thấy hơi mới lạ rồi lại cảm thấy may mắn. May mà phái Thanh Vân này khá lớn, đệ tử đều có một phòng cho riêng mình.
Nếu không, nàng cũng chẳng có cách nào "công lược" Bạch Ấn tuổi niên thiếu.
Ngộ tính của Bạch Ấn cực cao, không bao lâu sau những thứ nàng học được từ 500 năm sau đều đã dạy lại hết cho chàng, không còn sót lại thứ gì.
Editor: Bao Tô Bà
Đối với việc bản thân không có cách nào trợ giúp nhiều hơn, tiểu hồ ly vừa áy náy vừa hổ thẹn. Nàng cúi đầu lẩm bẩm nói với Bách Ấn: "Sớm biết vậy, lúc học với sư tôn con đã khắc khổ hơn rồi, bây giờ cũng sẽ có nhiều thứ để dạy người hơn."
Thấy tiểu cô nương mất mát, đáy mắt Bạch Ấn xuất hiện một tia dịu dàng đến bản thân chàng cũng không phát hiện. Chàng khẽ an ủi nàng: "Ngươi đừng nghĩ nhiều, như vậy đã đủ lắm rồi, ta không biết phải cảm tạ ngươi thế nào đây."
Lời còn chưa dứt, chàng nhìn thấy tiểu cô nương lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh: "Người thật sự nghĩ như vậy ạ?"
Bạch Ấn hơi giật mình, tiếp đó chàng mỉm cười gật đầu, gương mặt tựa nhuyễn ngọc của chàng lặng lẽ hiện lên một màu ráng chiều. Sau đó chàng nghe thấy tiểu cô nương nói: "Vậy sau này sư tôn hãy tin tưởng con, đừng nghe lời người khác nói rồi phạt con có được không?"
Trong mắt nàng tràn đầy chờ mong, Bạch Ấn lại đột nhiên sửng sốt. Sau đó chàng mới nhận ra được nàng vẫn coi chàng là người sư tôn vô cùng lợi hại của nàng.
Trong lòng man mác sự mất mát và bất đắc dĩ.
Những tiên pháp mấy ngày nay tiểu hồ ly dạy chàng rõ ràng là tiên pháp nhập môn, nhưng hơi thở của chàng đã trở nên bất phàm. Nếu không phải chàng cố tình áp chế, linh khí trong thân thể mà chàng tu ra đã sớm bị các vị trưởng lão phát hiện.
Mà nàng rõ ràng mới chỉ học được không đến một phần vạn của người đó. Nghĩ vậy, người đó nhất định là một nhân vật thần tiên, nhân vật như vậy há là một kẻ như chàng có thể đánh đồng.
Trong lòng xuất hiện cảm giác mất mát khó tả, nhất là khi nhìn thấy sự tín nhiệm đối với người đó trong mắt nàng.
Nhưng tiếp theo, trong lòng chàng bỗng xuất hiện sự bất mãn nhè nhẹ.
Sao người đó có thể vì lời những người khác nói mà oan uổng nàng? Sao có thể như vậy chứ? Nàng nhất định sẽ không nói dối, không biết người đó phạt nàng thế nào, nhưng nhất định nàng đã rất đau lòng.
Trong lòng thiếu niên lúc này là trăm mối ngổn ngang. Khi thì chàng hận không thể thay thế vị trí của người đó trong lòng nàng, khi thì lại sinh ra sự bất mãn với hắn.
Khi Bạch Ấn đã luyện tâm pháp nhập môn của núi Lăng Tiêu đến mức nằm lòng, phái Thanh Vân bỗng nhiên có động tác lớn.
Có môn phái khác truyền tin tức đến, nói gần đây có một con yêu quái xuất hiện, đã hút màu của một vài người vô tội nên bị phái Phù Phong ở Lĩnh Châu đuổi bắt, lúc truy đuổi tới khu vực thuộc phái Thanh Vân thì mất tung tích.
Một vài trưởng lão trong phái Thanh Vân cũng thuộc dạng rất có năng lực, hơn nữa nếu mị hồ đã bị đuổi chạy trốn tới dưới chân núi của phái Thanh Vân, phái Phù Phong bèn ngỏ lời, định liên thủ bắt yêu với phái Thanh Vân.
Chỉ là một con yêu quái mà thôi, dựa vào việc hút máu người nhất định không phải là loại yêu quái ghê gớm gì. Huống hồ còn là hai phái liên thủ, trưởng lão của phái Thanh Vân bèn quyết định mang theo một số đệ tử đi cùng.
Không cần bọn họ xuất lực, chỉ đứng bên cạnh nhìn là được, coi như một cơ hội trải nghiệm.
Đương nhiên, những người được mang theo chủ yếu là đệ tử nội môn, vì tu vi của đệ tử ngoại môn nhất định không đủ. Trần Phá đã là đệ tử nội môn chạm tay là bỏng, hiển nhiên cũng là một trong số những người được đi theo. Bạch Ấn vốn không có tư cách đi, nhưng trưởng lão Văn Tùng thấy khoảng thời gian này chàng chăm chỉ nên quyết định giúp chàng mở mang tầm mắt, thế nên cũng cho chàng theo.
Bạch Ấn tất nhiên cũng mang theo cả tiểu hồ ly, chàng lo lắng dặn dò tiểu hồ ly không được phép hóa hình trước mặt những người khác trong môn phái. Tô Noãn đương nhiên luôn miệng đáp ứng.