Editor: Bao Tô Bà
Không bao lâu sau, phái Thanh Vân và phái Phù Phong đã xuất hiện tại nơi mất tung tích của mị hồ, bọn họ tập hợp trong một hẻm núi dưới chân núi của phái Thanh Vân.
Sau khi đi vào hẻm núi, trưởng lão Văn Tùng không yên tâm bèn quay lại dặn dò Bạch Ấn: "Nhớ theo sát phía sau ta, chớ có đi loạn. Số người mà mị hồ này hút máu đếm không xuể, tu vi sợ là đã sớm vượt xa lời mà người của phái Phù Phong nói rồi."
Bạch Ấn nghe lời gật đầu bước theo phía sau trưởng lão Văn Tùng, chàng không dấu vết đánh giá đám sương mù bao phủ rừng rậm xung quanh.
Đệ tử phái Thanh Vân đều mặc thanh y, phái Phù Phong là lam bào. Các trưởng lão dẫn theo người của môn phái mình dần dần tiến vào sâu trong hẻm núi.
Trần Phá cùng với các đệ tử nội môn khác đi cách Bạch Ấn không xa ở phía trước, trông thấy Bạch Ấn được trưởng lão Văn Tùng bảo Vệ sau lưng, mấy tên đệ tử đó cười khinh: "Đến năng lực tự bảo vệ mình còn chẳng có, thành thành thật thật làm đệ tử ngoại môn là được rồi, hay còn chưa chết tâm, định tiến vào nội môn."
Mới mấy ngày ngắn ngủi, Trần Phá đã trở thành đệ tử nội môn rất có tiếng nói. Hắn nghe thấy mấy người kia chế nhạo Bạch Ấn thì chỉ nhàn nhạt mở miệng: "Không cần để ý tới kẻ râu ria, chuyên tâm tìm kiếm hơi thở của nghiệt súc kia đi."
Trong ngôn từ rõ ràng không để Bạch Ấn vào mắt.
Bạch Ấn tỏ vẻ như không nghe thấy bọn họ nói gì, chỉ cúi đầu nhìn tiểu hồ ly trong ngực mình, chàng không yên tâm dặn dò: "Tiểu Bạch, lát nữa nhỡ đâu xảy ra tình huống gì, ngươi nhất định không được ra ngoài. Ta sẽ luôn che chở cho ngươi biết không?"
Tuy tiểu hồ ly dạy chàng tu hành nhưng chàng cũng cảm giác được nàng cũng chỉ có chừng ấy tu vi, không có bao nhiêu kinh nghiệm đối địch.
Tô Noãn âm thầm bĩu môi, hai tai hồ ly giật giật, cái đầu lông xù xù vươn ra khỏi vạt áo của Bạch Ấn cẩn thận đánh giá khắp nơi.
Nghe đồn tộc mị hồ có mị thuật xuất thần nhập hóa, có thể mê hoặc cả thần tiên, nàng phải cẩn thận giữ gìn vị sư phụ này của mình, đừng có để chưa ra khỏi ảo cảnh tâm ma tạo ra đã bị thất thân.
Biểu tình của Bạch Ấn cũng lạnh băng, chàng vận dụng tâm pháp của núi Lăng Tiêu cẩn thận cảm ứng biến hóa của hơi thở xung quanh. Chính vào lúc này, chàng bỗng nhiên nhận thấy một mùi hương ngọt ngấy, lập tức ngẩng đầu lên. Khung cảnh trước mắt chàng đã hoàn toàn thay đổi.
Trưởng lão Văn Tùng vẫn luôn đi phía trước cách chàng không xa đã không thấy đâu nữa, người xung quanh cũng không còn ai cả. Phía xa vẫn là đám sương mù bao phủ núi rừng nhưng đã không phải là nơi trước đó chàng đứng. Xung quanh không một bóng người, chỉ có mình chàng.
Bạch Ấn vội vàng cúi đầu, lập tức sợ hãi phát hiện ra tiểu hồ ly trong ngực chàng cũng không thấy đâu.
"Tiểu Bạch, Tiểu Bạch ngươi đâu rồi?" Vội vàng gọi mấy tiếng, xung quanh lập tức vang vọng tiếng chàng đáp lại chính mình.
Trong rừng rậm, phảng phất như chỉ còn một người sống là chàng, lập tức trái tim chàng như chìm sâu xuống đáy cốc.
Nhất định là do mị hồ đó, mùi hương ngọt ngấy lúc nãy có gì đó không đúng, nhưng đến thời gian kịp thời phản ứng chàng cũng không có.
Bạch Ấn mím môi từ từ rút trường kiếm trong tay ra, tiến bước về phía trước.
Bất kể thế nào, hiện giờ quan trọng nhất là phải tìm được Tiểu Bạch, không biết nàng có bị mị hồ kia bắt đi hay không.
Nghĩ đến đây, trái tim Bạch Ấn chợt xiết chặt, lòng chàng bỗng xuất hiện một sự sợ hãi.
Nàng đơn thuần nhát gan như vậy, nhỡ đâu thật sự rơi vào tay mị hồ tà ác đó, chàng thật sự không dám nghĩ tiếp. Ngay sau đó, lần đầu tiên trong lòng chàng xuất hiện sát ý.
Nếu mị hồ thật sự làm tổn thương nàng, chàng nhất định sẽ giết chết thứ nghiệt súc đó.
Chàng chầm chậm cầm kiếm bước về phía trước, vung kiếm chặt đứt dây đằng đeo leo kín tứ phía, tìm kỹ càng các dấu vết để lại. Đúng lúc này, chàng bỗng nghe thấy một tiếng kêu đau.
Là Tiểu Bạch!
Chàng lập tức ngẩng đầu lên nhìn về nơi tiếng động truyền đến. Tiếp đó, chàng cầm kiếm bay vụt qua, vung kiếm chặt hết cây cối che lấp phía trước. Ngay sau đó, một sơn động đen nhánh xuất hiện trước mặt chàng.
Tiếng tiểu hồ ly kêu đau truyền ra từ trong sơn động này.
"Tiểu Bạch chớ sợ, ta tới cứu ngươi!" Bạch Ấn nhanh chóng xông vào trong sơn động, trước mắt chàng tối đen rồi lại sáng người. Chàng nhìn ra được sơn động này hẳn là hang ổ của mị hồ. Trong góc sơn động châm một đống lửa, bên đống lửa, tiểu cô nương tóc bạc nằm trên tấm da thú màu đen, toàn thân run rẩy.
Editor: Bao Tô Bà
"Tiểu Bạch, ngươi bị thương ở đâu? Đừng sợ, ta tới..." Bạch Ấn đang nói lại đột nhiên im bặt.
Chàng mới vừa tới gần, tiểu cô nương giống như nhìn thấy vị cứu tinh nhào vào trong ngực chàng, ôm chặt lấy chàng, thân thể hơi run nhè nhẹ.
Ôm một tiểu cô nương và ôm một tiểu hồ ly cảm giác khác nhau như trời với đất. Hai tai Bạch Ấn hiện lên màu đỏ ửng, tay chàng cứng ngắc định đẩy tiểu cô nương ra, nhưng mới chỉ chạm đến bả vai nàng đã trông thấy thiếu nữ trong ngực chàng ngẩng đầu lên, hai mắt nàng ầng ậng nước mắt: "Con cho rằng người không cần con nữa."
Mái tóc bạc mềm mại xõa tung làm nổi bật gương mặt tinh xảo vô cùng. Hai tai nhỏ lông xù trên đỉnh đầu nàng hơi tủi thân run rẩy, cứ như vậy rúc vào trong ngực chàng, ngửa đầu yêu kiều nhìn chàng.
Bị hai mắt đẫm lệ nhìn thẳng, Bạch Ấn thế nhưng phát giác ra tay đặt trên vai nàng của chàng đã dần dần mất đi khống chế. Chàng không những không đẩy nàng ra mà ngược lại, như có như không ôm lấy nàng.
Thiếu niên trời sinh lãnh tâm, lãnh tính, chưa bao giờ tới gần một người như vậy. Trong lúc nhất thời, ngọn lửa từ bên tai chàng dần dần lan ra cả khuôn mặt. Ngay sau đó, chàng phát hiện ra bản thân như bị ma xui quỷ khiến đưa tay, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt nàng.
"Đừng khóc, sao ta có thể không cần ngươi chứ." Giọng nói của chàng dịu dàng đến mức đến bản thân chàng cũng không ngờ được.
Trong lòng Bạch Ấn không ngừng nói với mình: buông nàng ra; nhưng mà xúc cảm ấm áp mềm mại trong lòng và nàng toàn tâm toàn ý không muốn xa rời khiến chàng sinh ra một cảm giác không muốn buông tay. Sự rung động từ nơi sâu tận đáy lòng không ngừng trào ra, cánh tay ôm lấy bả vai nàng không biết tự khi nào đã chầm chậm chuyển ra sau lưng nàng, khiến thân thể nàng càng nhích tới gần chàng hơn.
"Tiểu Bạch, ta..." Bạch Ấn có chút vô thố không biết phải làm sao, cảm giác trong ngực mình như có một ngọn lửa không ngừng thiêu đốt, trông thấy gương mặt của tiểu cô nương kề sát ngực chàng, dịu ngoan hỏi chàng: "Người sao vậy..."
Thanh âm của nàng cực kỳ mềm nhẹ giống như tiếng mèo kêu thoáng cào nhẹ vào ngực chàng. Nàng bỗng đưa đôi tay nhỏ nhắn lên xoa ngực chàng.
"Trái tim của người đập thật nhanh..." Tiểu cô nương vừa ngây thơ vừa quyến rũ, rõ ràng vẫn là đôi mắt thanh triệt đơn thuần ấy, nhưng lúc này khoé mắt đuôi lông mày lại không xua tan được hết vẻ yêu kiều.
Bạch Ấn theo bản năng định đẩy tay nàng ra, nhưng khi tay chàng vươn ra đã bị nàng nắm lấy.
"Trái tim của con cũng đập rất nhanh..." Tiểu cô nương từ từ tới gần thân thể chàng.
Ngực Bạch Ấn phập phồng kịch liệt, chàng cắn răng dùng hết ý chí để đẩy nàng ra, nhưng mới nghe thấy nàng kêu đau một tiếng khi bị chàng đẩy ra đất, chàng đã vội vàng kéo nàng lại: "Tiểu Bạch, ngươi sao thế, ta không cố ý, ta..."
Sức lực của chàng dường như quá lớn, tiểu cô nương lần thứ hai được kéo tới trước ngực chàng. Lúc này đây, thân thể của hai người đang tiếp xúc cực kỳ chặt chẽ, nơi mềm mại trước ngực nàng lập tức làm chàng mất đi toàn bộ lý trí, chỉ có thể ngơ ngác nhìn tiểu cô nương trước mắt cắn môi tủi hờn tới gần chàng.
"Người làm con đau, người xấu..." Nói rồi, nàng càng tới gần, trừng phạt cắn lên cằm chàng. Trong đầu Bạch Ấn ầm vang một tiếng, cảm giác tiểu cô nương trong ngực ngã về phía sau, chàng theo bản năng ôm lấy nàng kéo về phía mình. Ngay giây tiếp theo, chàng nhắm mắt cúi đầu hôn lên gương mặt nàng.
Dường như nàng có chút hoảng loạn đánh lung tung lên ngực chàng, nhưng cánh tay nhỏ bé tựa như không xương càng khiến lý trí của chàng nhanh chóng xói mòn.
Thiếu niên chưa trải sự đời một khi động tình tự nhiên là mãnh liệt khó nén. Giọng nói của Bạch Ấn khàn khàn khẽ gọi một tiếng "Tiểu Bạch". Ngay sau đó, đặt nàng ngả lên tấm da lông dưới thân, chàng tràn đầy thành kính hôn lên cánh môi nàng.
So với tưởng tượng của chàng còn ngọt ngào hơn gấp bội, hô hấp của Bạch Ấn thô nặng, nhưng vẫn cẩn thận khống chế lực đạo, sợ nàng đau, sợ nàng sẽ ghét chàng như vậy. Nhưng khi chàng lấy hết can đảm mở mắt ra thì nhìn thấy ánh mắt mê man ngập nước của nàng, cảm nhận được đôi tay nàng ôm lấy cổ mình, tất cả ẩn nhẫn của chàng đều sụp đổ.
Khi chân chính có được nàng, Bạch Ấn lập tức rên thành tiếng. Chàng vui thích không kiềm chế được nhưng vẫn cố gắng muốn hỏi cảm thụ của nàng. Nàng ở dưới thân chàng nhỏ giọng duyên dáng rên rỉ, càng như đổ thêm liệt hoả thiêu đốt toàn thân chàng. Đúng lúc này, chàng bỗng nghe thấy nàng mềm mại gọi một tiếng: "Sư tôn..."