Editor: Bao Tô Bà
Tin tức sói trắng Trần Phá triệu hồi tới đã bị linh hồ mà Bạch Ấn gọi tới dọa chạy mất nhanh chóng truyền khắp phái Thanh Vân, nhưng hầu hết mọi người đều cho rằng linh hồ đó chẳng qua đúng lúc đi ngang qua mới bị Bạch Ấn trùng hợp gọi tới mà thôi.
Nếu không, phía sau núi của phái Thanh Vân có linh hồ, chưởng môn và các vị trưởng lão sao có thể không biết?
Sau khi Tô Noãn giả vờ thành linh hồ Bạch Ấn triệu hồi tới rồi giải vây giúp chàng, nàng trực tiếp nhân cơ hội này theo Bạch Ấn trở về phái Thanh Vân. Ngày thường nàng cũng không lộ mặt, chỉ khi thấy Bạch Ấn mới ló đầu ra, bước chân linh hoạt ngửa đầu tràn đầy tò mò đi theo đuôi chàng.
Lúc Bạch Ấn đả tọa tu hành, nàng giống như trước kia có thói quen rúc vào trong ngực chàng.
Thiếu niên không có thân thể tựa trích tiên giống như phong chủ Bạch Ấn của Bất Vong phong mà nhiều hơn vài phần ấm áp, làm nàng thấy rất thoải mái.
Mới đầu Bạch Ấn rất lấy làm kinh ngạc, linh hồ này rõ ràng không phải phàm vật nhưng lại theo đuôi chàng, còn có vẻ vô cùng ngoan ngoãn.
Trước khi danh sách công bố đệ tử được tiến vào nội môn được công khai, trưởng lão Văn Tùng một mình tới thăm Bạch Ấn. Lúc ông nhìn thấy linh hồ nằm ngoan ngoãn trong ngực Bạch Ấn, đáy mắt hiện lên một tia phức tạp, khi nhìn vào gương mặt thiếu niên mắt ông lại lóe lên vài phần thương tiếc và từ ái.
"Bạch Ấn, nếu linh hồ đã nhận con làm chủ, có thể thấy được nhất định con sẽ trở thành một người bất phàm." Trưởng lão Văn Tùng chầm chậm mở miệng, ánh mắt nhìn thiếu niên chứa đầy sự cổ vũ: "Trời giáng sứ mệnh cho một người, nhất định sẽ khiến hắn để trải qua, thấu hiểu nỗi khổ. Con rồi sẽ có tiền đồ rộng lớn, khốn khổ trước mắt chỉ là tạm thời, cho nên bất luận gặp phải chuyện gì, con cũng phải kiên cường biết không?"
Đối với thiếu niên trầm mặc nhưng cứng cỏi, rất có thể có thiên phú này, ông thật sự không đành lòng thấy thằng bé vì những chuyện ngoài thân mà mệt mỏi, thậm chí nghi ngờ khả năng của mình.
Bạch Ấn cảm kích nhìn gương mặt mang theo từ ái của trưởng lão Văn Tùng, chàng bình tĩnh gật đầu: "Đệ tử sẽ không từ bỏ."
Sau khi trưởng lão Văn Tùng thở dài rời đi, Bạch ấn hơi thất thần vỗ về tiểu hồ ly trong ngực.
"Tiểu Bạch, ngươi nói xem, có phải trưởng lão định nói gì với ta nhưng lại ngại nói thẳng không?"
Tô Noãn thấy hơi bất đắc dĩ nhìn thiếu niên ủ dột nhưng cực kỳ nhạy bén trước mặt. Quả nhiên, ngày hôm sau danh sách các đệ tử vào nội môn của phái Thanh Vân được công khai.
Bạch Ấn không có tên trong đó.
Đã nhiều ngày, những đệ tử ôm thái độ bàng quan lần nữa lộ ra ánh mắt khinh thường và vui sướng khi người gặp họa.
Tuy Bạch Ấn đã có chuẩn bị trước nhưng khi nhìn thấy kết quả vẫn cảm thấy mất mát vô cùng.
Không thể trở thành đệ tử nội môn đồng nghĩa với việc không có cơ hội tu đạo chân chính, vĩnh viễn chỉ có thể tiếp xúc với các phương pháp tu luyện bề mặt, vĩnh viễn chỉ học được thứ công phu mèo cào... Điều duy nhất đáng ăn mừng là chàng cũng không nằm trong danh sách đệ tử bị đuổi đi.
Xem xong danh sách, thiếu niên một mình bước về phía sau núi tản bộ.
Ở đó có một chỗ, là nơi mà nếu ngày thường tâm tình chàng không tốt sẽ đến ngồi ngây ngốc một mình.
Tiểu hồ ly đi theo bên chân thiếu niên, nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua những người đang vây kín trước bảng công bố danh sách, trong lòng không biết nói gì cho phải.
Đây chính là nhân vật có số má trong giới tu tiên trong tương lai, nếu những người thuộc phải Thanh Vân này mà biết không biết sẽ có cảm tưởng gì đây.
Sau khi Bạch Ấn bước ra sau núi, chàng bước đến chỗ suối nước nóng, chầm chậm ngồi xuống, thất thần nhìn làn nước suối bốc lên sương mù trước mặt.
Chàng thậm chí bắt đầu cảm thấy hoài nghi, có phải bản thân thật sự là hậu duệ của ma tu ti tiện, căn bản không nên đi con đường tu hành này hay không, cũng không nên kiên trì chứng minh bản thân làm gì.
Phía sau vang lên tiếng kêu "chít, chít" của tiểu hồ ly, Bạch Ấn bình tĩnh quay đầu lại nhìn thấy con vật nhỏ bé nghiêng đầu nhìn chàng, ánh mắt ướt át đong đầy lo lắng.
Trong lòng không khỏi xuất hiện ấm áp, chàng duỗi tay ôm tiểu hồ ly vào trong ngực vuốt ve thủ thỉ.
"Nếu ngươi biết ta chỉ là hậu duệ của ma tu dơ bẩn tà ác trong mắt người khác, chỉ có thể đi làm ma tu, vĩnh viễn không thể nhập đạo, có phải ngươi cũng sẽ ghét ta hay không?"
May mắn thay, may mà nó không hiểu thế nào là ma tu, cũng không xem thường chàng, còn nguyện ý ở bên chàng.
Nhìn biểu tình mất mát của thiếu niên, Tô Noãn thở dài, thân thể duỗi thẳng ra định vươn móng vuốt trấn an chàng. Đúng lúc này chân của thiếu niên bỗng duỗi ra, thân thể của hồ ly mất đi điểm tựa lập tức lảo đảo một cái. Không kịp phòng ngừa, nàng ngã ngửa ra sau rơi thẳng vào suối nước nóng.
Hồ ly sợ nước, tuy nàng không sợ nhưng cũng rất ghét nước.
Editor: Bao Tô Bà
Bạch Ấn trơ mắt nhìn con vật trước đó cực kỳ cơ linh, nay lại ngây thơ ngơ ngác ngã vào trong dòng nước, biểu tình mất mát trên mặt lập tức hóa thành nụ cười. Chàng bất đắc dĩ duỗi tay vớt nó lên.
"Ngươi đó, tiểu hồ ly chân tay vụng..." Chàng chưa kịp nói xong, đã ngơ ngác dừng giữa chừng.
Trước mắt chàng, trong màn sương mù bốc lên từ suối nước nóng bỗng hiện lên một ánh sáng trắng nhu hòa, sau khi ánh sáng biến mất, hiện ra trước mặt chàng là một hình ảnh hương diễm, duy mỹ đến tận cùng.
Tóc bạc nhuốm nước, bạch y xuất trần, khuôn mặt tinh xảo của tiểu cô nương tuyệt trần đến mức chẳng giống phàm nhân. Toàn thân nàng ngâm trong nước không ngừng bơi về phía chàng, nàng chống hai tay ngoi lên khỏi mặt nước, trực tiếp bò lên trên đầu gối chàng, tủi thân bĩu môi nói: "Sư tôn, người chê cười con sao?"
Bạch Ấn nghiễm nhiên đã mất đi giọng nói, lúc phục hồi tinh thần lại chàng lảo đảo lui về sau tránh né, chật vật ngã trên đất. Chàng nhìn tiểu cô nương từ từ bước ra khỏi suối nước nóng, mắt chàng rơi lên hai tai nhòn nhọn trên đỉnh đầu nàng, thất thanh nói không nên lời.
Bạch y trên người thiếu nữ không ngừng nhỏ nước, tóc bạc chạm đầu gối, nàng trề môi nhìn chàng, vừa thấp thỏm vừa đau lòng nói: "Người sợ con sao?"
Bạch Ấn sửng sốt, vội vàng lắc đầu.
Tô Noãn cười thầm trong lòng nhưng mặt ngoài lại ra vẻ không tin: "Vậy người trốn con làm gì?"
Bạch Ấn theo bản năng định mở miệng, nhưng lại không biết nói gì, chỉ nghĩ đến trong chớp mắt vừa rồi tiểu cô nương ngoi lên khỏi mặt nước tựa như yêu tinh bỗng chốc xuất hiện trước mặt chàng. Khoảng cách giữa hai người chỉ có mấy cm, hai tai chàng không kìm được đỏ bừng lên, sau đó chàng lập tức hồi thần.
"Ngươi là linh hồn có thể hóa hình?" Trong truyền thuyết, linh vật có thể hóa hình, nhưng tu vi của chàng vẫn còn thấp, trước mắt chưa từng gặp được. Nhưng không ngờ ngày ngày ở bên cạnh chàng lại làm một con linh hồ có thể hóa hình, hơn nữa... còn như vậy, khụ!
Hai tai thiếu niên xuất hiện một màu đỏ khả nghi, chàng không tự chủ nhớ lại mấy ngày qua tiểu hồ ly nằm trên đùi chàng, chàng còn thường xuyên vuốt ve lớp lông mềm mại, vốn cũng không cảm thấy gì, nhưng khi biết tiểu hồ ly có thể hóa hình trở thành cô nương trước mắt, hai tai chàng không ngừng nóng bỏng.
"Ta, ta phải trở về... hẹn, hẹn gặp lại..." Thiếu niên lắp bắp nói xong lập tức xoay người chạy đi, đúng lúc này, phía sau truyền tới thanh âm tủi hờn của tiểu cô nương: "Sư tôn, người không cần con nữa sao?"
Bạch Ấn giật mình, sư tôn?
Chàng quay đầu lại nhìn tiểu hồ ly: "Ngươi, chẳng lẽ ngươi nhận sai người?"
Tiểu hồ ly tủi thân đứng đó: "Không có nhận sai mà, người chính là sư tôn Bạch Ấn của con, con là đồ nhi Tô Noãn của người, chỉ là người không biết con thôi."
Bạch Ấn càng thêm xác nhận tiểu hồ ly đang nhận sai người. Theo như truyền thuyết, hẳn là nàng mới hóa hình không bao lâu, nhìn là biết suy nghĩ hơi ngốc nghếch, khó trách mấy ngày nay cứ đi theo bên chàng. Hóa ra là nhận lầm chàng thành sư tôn của nàng.
Sư tôn, đây không phải là xưng hô đối với những người thuộc môn phái tu tiên trong truyền thuyết đó sao.
Chẳng lẽ tiểu hồ ly này tu tiên?
Trong mắt Bạch Ấn hiện lên vẻ hâm mộ, nhưng trên mặt vừa nghiêm túc vừa dịu dàng thuyết phục tiểu hồ ly: "Ngươi thật sự nhận sai người rồi, đến bản thân ta còn không hiểu tu hành là gì, sao có thể là sư tôn của ngươi được."
Ai ngờ tiểu hồ ly lại bày ra vẻ mặt đương nhiên: "Bây giờ sư tôn không hiểu, nhưng sau này người sẽ cực kỳ, cực kỳ lợi hại, là người mạnh đứng thứ năm trong thiên hạ!"
Tiểu hồ ly nói một câu "người mạnh đứng thứ năm trong thiên hạ" khiến Bạch Ấn thấy hơi buồn cười. Nhìn sự kính ngưỡng và tin tưởng vững chắc trong mắt nàng, trong lòng chàng thấy hơi kích động, nhưng chàng biết rõ người nàng nói là một người khác.
"Ngươi và sư tôn của ngươi đi tách ra sao? Nếu ngươi không có nơi nào để đi thì có thể ở tạm chỗ ta trước, nếu sư tôn của ngươi lợi hại như vậy, nhất định có thể tìm được ngươi, ngươi không cần gấp gáp."
Đối mặt với tiểu hồ ly vô hại, thiếu niên hiếm khi lộ ra một mặt ôn hòa.
Hai mắt tiểu hồ ly đối diện lập tức sáng lên, dường như sợ chàng đổi ý nên lập tức nhào tới kéo tay áo chàng. Hai mắt nàng lấp lánh tựa vì sao: "Sư tôn đương nhiên cực kỳ lợi hại, người vì bảo vệ con mà một mình một kiếm chém giết mấy trăm con yêu quái trăm, nghìn năm tuổi."
Bạch Ấn nghiêm túc nghe, trong lòng không khỏi trào ra sự hâm mộ.
Tình hình đó mới chỉ nghe nói tới đã thấy cực kì kích động nhân tâm. Một người một kiếm chém giết mấy trăm con yêu quái, đây nhất định là một nhân vật thần tiên.