Chương 37: Sư Tôn Của Hồ Ly Quá Hung Hãn 12

Editor: Bao Tô Bà

Phái Thanh Vân chỉ là một môn phái tu đạo không lớn tại nhân gian, đương nhiên không thể so sánh với núi Lăng Tiêu tu tiên được. Hiện giờ Tô Noãn là linh hồ tu tiên, Bạch Ấn chỉ là một đệ tử ngoại môn, cũng chẳng phải cao thủ gì nên nàng rất yên theo đuôi chàng.

Nàng nhìn thấy Bạch Ấn ban đầu hoảng loạn, sau đó đã nhanh chóng khôi phục bình tĩnh như thể đợt kiểm tra ba ngày sau của môn phái không hề tồn tại. Chàng trước sau như một vẫn ăn cơm một mình, thời gian còn lại đều dùng để đả tọa thiền định.

Tô Noãn không khỏi thầm cảm thán, với phần tâm tính này khó trách sau này tuổi còn trẻ chàng đã trở thành nhân tài kiệt xuất trong giới tu hành; sau này hắc hoá, cũng trở thành ác mộng của toàn bộ giới tu hành.

Khoảng thời gian ba ngày thoáng chốc trôi qua, cuối cùng cũng tới ngày kiểm tra. Toàn bộ phái Thanh Vân đều tụ tập phía sau núi tiến hành kiểm tra đệ tử ngoại môn.

Không sai, đợt kiểm tra này chỉ nhằm vào đệ tử ngoại môn, chủ yếu là muốn xác nhận xem các đệ tử nhập môn không bao lâu này có năng lực và thiên phú tu hành đạo pháp hay không. Trong lần kiểm tra này, nếu đệ tử ngoại môn nào có biểu hiện ưu tú sẽ được ưu tiên trúng tuyển, trở thành đệ tử nội môn của phái Thanh Vân, trở thành đệ tử chân chính của phái Thanh Vân.

Nếu biểu hiện bình thường thì tiếp tục làm đệ tử ngoại môn để quan sát thêm.

Về phần những người biểu hiện rất kém cỏi thì sẽ bị trực tiếp đuổi ra khỏi môn phái.

Đệ tử ngoại môn có tiếng nói cao nhất là Trần Phá. Hắn mới nhập môn không bao lâu đã biểu hiện ra thiên phú tu đạo kinh người, hiện đã được một vài trưởng lão nội môn để mắt đến. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, hắn sẽ là người được nhận đầu tiên trong số các đệ tử ngoại môn.

Còn Bạch Ấn thì hoàn toàn ngược lại. Tất cả mọi người đều biết chàng là hậu duệ của ma tu, nhưng phái Thanh Vân đúng là chưa có quy định hậu duệ của ma tu không thể nhập môn. Tuy nhiên, giống như các môn phái tu đạo khác, đối với hậu duệ của ma tu bọn họ luôn có một sự kỳ thị.

Trước khi cha của Bạch Ấn nhập ma cũng từng là một nhân vật kinh tài tuyệt diễm, cũng bởi vậy chưởng môn của phái Thanh Vân mới phá lệ nhận chàng vào môn phái, nhưng không bao lâu mọi người đã biết Bạch Ấn không thể tu đạo pháp, chỉ biết tu đạo tâm.

Cũng bởi vậy càng tăng thêm sự kỳ thị của mọi người xung quanh đối với hậu duệ của ma tu là chàng.

Có bao nhiêu người chờ xem Trần Phá biểu hiện trong đợt kiểm tra này thì có bấy nhiêu người chờ xem hậu duệ ma tu dơ bẩn tự rước lấy nhục, sau đó mặt mày xám xịt bị đuổi ra khỏi môn phái ra sao.

Đợt kiểm tra bắt đầu. Hơn 30 đệ tử ngoại môn dựa theo cách của mình triệu hồi vật sống từ trong núi ra.

Có người viết pháp quyết dùng bùa, có người bày trận, có người thổi sáo đánh đàn, chỉ cần có thể sử dụng đạo pháp thì đều được chấp nhận, mà xuất sắc nhất chính là Trần Phá.

Đa số mọi người ở đây triệu hồi vẫn sống đều dùng biện pháp ôn hòa là chính, nhưng hắn lại cầm theo một thanh kiếm sắc bén bắt đầu mùa kiếm.

Tô Noãn trốn trong bóng tối khinh thường sờ khóe miệng.

Từng nhìn thấy Bạch Ấn một thân một mình chém hết yêu quái trong tháp trấn yêu, trên thế gian này đương nhiên không còn có kẻ dùng kiếm pháp nào khác có thể lọt vào trong mắt nàng.

Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc những trưởng lão và các đệ tử nội môn tán thưởng hắn.

Tương tự, cũng có rất nhiều người nhìn thấy Bạch Ấn khoanh chân đả toả một chỗ trong rừng nhắm mắt nhập định cũng lập tức lộ ra biểu tình châm biếm.

Bản thân ngộ đạo thì có thể ngộ tới vật sống chắc, không biết là chuyện gì khôi hài nữa đây.

Rất nhanh, đã có người đưa tới vật sống, đó là đệ tử thổi sáo. Hắn triệu hồi tới một con linh sóc, sóc con đứng trên nhánh cây trên đầu hắn, tò mò rủ chiếc đuôi lớn xuống nhìn hắn.

Đã có người thứ nhất, tiếp đó liên tiếp có vật sống xuất hiện.

Có thỏ con ngoan ngoãn, chim nhỏ xinh đẹp, còn có cả nai con cực kỳ có linh tính. Không bao lâu sau, các loài động vật muôn hình muôn vẻ trong rừng được gọi tới. Đệ tử có thể gọi động vật tới đương nhiên rất vui, không thể gọi tới đều lộ ra biểu tình thất vọng, nhưng nhìn thấy Trần Phá múa kiếm vẫn chưa đưa tới bất cứ loài vật nào thì mới có được chút an ủi.

Đúng vào lúc này, động vật nhỏ bốn phía dường như bị kinh sợ, không hề màng đến việc được triệu, chạy trốn từ phía. Khi tất cả mọi người không biết đang xảy ra chuyện gì, từ phương hướng của Trần Phá hướng thẳng vào sâu trong rừng rậm, một bóng dáng màu trắng chầm chậm bước tới, sắc bén, mạnh mẽ, lạnh lẽo nhưng cũng cực kỳ linh tính.

Thế mà là một con sói trắng!

Soi trắng mang theo uy áp mười phần nhìn Trần Phá múa kiếm. Nó thấy có chút mới lạ, nóng lòng muốn thử.

Soi trắng nhẹ nhàng nhảy lên, phối hợp với Trần Phá đang mùa kiếm. Mấy động tác nhanh nhẹn mạnh mẽ cực kỳ, trường kiếm trong tay Trần Phá dừng lại, hắn hào sảng chắp tay với sói trắng: "Chào ngươi, ta là Trần Phá."

Editor: Bao Tô Bà

Soi trắng nhìn hắn một cái, gầm nhẹ một tiếng đáp lại. Các trưởng lão của phái Thanh Vân ngồi quanh mặt mày kích động.

Đạo pháp có thể đưa tới động vật vừa có linh tính vừa mạnh mẽ như vậy, Trần Phá này nhất định có thể trở thành trụ cột vững vàng trong tương lai của phái Thanh Vân.

"Kiểm tra hôm nay dừng tại đây, đệ tử nào chưa triệu hồi được vật sống có thể thu dọn đồ rời đi."

Trưởng lão Văn Tùng phụ trách chủ trì lần kiểm tra hôm nay nhìn quanh rồi mở miệng, nhưng chưa dứt lời ánh mắt ông nhìn thấy đệ tử duy nhất vẫn ngồi yên trong bụi cỏ khoanh chân, mày lập tức nhăn lại.

Mọi người đứng bốn phía cũng cười trộm, đặc biệt là những đệ tử ngoại môn không thể triệu hồi ra vật sống. Khi nhìn thấy Bạch Ấn vẫn nhắm mắt đả tọa ở chỗ kia, bọn họ không chút lưu tình châm biếm, dường như so với những đệ tử ngoại môn không thể triệu hồi vật sống khác, Bạch Ấn thảm bại hơn nhiều.

"Bạch Ấn, kiểm tra đã kết thúc, con đang làm gì vậy?" Trưởng lão Văn Tùng hơi nhíu mày, cũng không hùng hổ dọa người.

Biểu hiện mấy ngày nay của thiếu niên này ông đều đặt vào trong mắt, bản thân hắn cũng không làm sai điều gì, chỉ có xuất thân là...

Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, Bạch Ấn mở mắt ra nhìn trưởng lão Văn Tùng, thấp giọng mở miệng: "Thưa trưởng lão, đệ tử cảm giác được có một hơi thở linh khí cực kỳ nồng đậm, hẳn là vật sống cực kỳ có linh tính, đệ tử đang muốn giao lưu để gọi nó lại đây."

Bốn phía chợt phát ra tiếng cười vang, mấy đệ tử ngoại môn thường xuyên bắt nạt Bạch Ấn càng cười khoái chí hơn.

Mấy trưởng lão khác cũng không biết nên nói gì, trong mắt mang theo khinh thường.

Trước khi sói trắng xuất hiện bọn họ đã nhận ra rồi, nó là sinh vật có linh tính nhất trong khu rừng này. Bây giờ Bạch Ấn còn dám nói có loài vật còn có linh tính hơn nữa.

Chẳng lẽ cảm giác của hắn so với bọn họ còn nhạy bén hơn ư?

Trong lòng trưởng lão Văn Tùng cũng không tin, nhưng vẫn do dự nói: "Vậy sẽ cho con thêm thời gian nửa nén hương, nếu con có thể gọi nó ra tới sẽ tính là con vượt qua."

Bạch Ấn cung kính nói lời cảm tạ. Trong tiếng cười vang bốn phía, chàng lần thứ hai nhắm mắt lại.

Sói trắng vẫn đứng bên cạnh Trần Phá, Trần Phá nhìn Bạch Ấn ngồi đó, trong mắt toàn là ánh sáng lạnh.

Cha mẹ của hắn đều bị ma tu hãm hại, hắn càng ghét Bạch Ấn hơn bất cứ ai khác, chỉ là trước đây hắn khinh thường nhằm vào kẻ đáng thương này mà thôi.

Đệ tử bốn phía cười vang: "Làm bộ làm tịch, nếu hắn có thể thật sự triệu hồi ra vật sống, cho dù có là con giun ta cũng sẽ khen một câu bản lĩnh!"

"Phải đấy, tự rước lấy nhục mà, thân mang huyết mạch ma tu dơ bẩn, chẳng lẽ ngươi lại muốn hắn thú nhận bản thân là một con ác quỷ hay sao, ha ha ha..."

Tiếng nói bốn phía không ngừng chui vào tai, trưởng lão Văn Tùng không thể không ho nhẹ một tiếng: "Bạch Ấn, con..."

Nhưng chưa nói xong, bởi vì ngay khi ông mở miệng, một bụi cỏ không xa trước mặt Bạch Ấn bỗng nhiên phát ra tiếng động sàn sạt.

Tất cả mọi người đều thấy sửng sốt, theo bản năng nhìn về hướng đó. Những đệ tử đang chửi rủa khinh thường cũng ngừng thở.

Bốn phía cực kỳ yên tĩnh, ngay khi tất cả mọi người cho rằng bụi cỏ chỉ bị gió thổi, giây tiếp theo, một con hồ ly nho nhỏ màu trắng bạc bước ra khỏi bụi cỏ rậm rạp, bước đến bên cạnh Bạch Ấn.

Hồ ly nhỏ bé màu trắng bạc xõa tung chiếc đuôi còn to hơn cả thân thể của nó, tai hơi rủ xuống, nó nhỏ giọng kêu một tiếng "chít, chít". Sau đó, trong ánh mắt không dám tin của Bạch Ấn, nó nhảy một cái ngồi lên đầu gối chàng.

Tất cả mọi người đều kinh sợ, trưởng lão Văn Tùng càng không dám tin tự hỏi một tiếng: "Linh hồ ư?"

Những người khác chưa nói gì, Trần Phá đã đáp: "Không thể nào, có lẽ chỉ là một con bạch hồ bình thường thôi."

Sói trắng bên người hắn dường như cũng cảm nhận được cảm xúc của hắn, gầm nhẹ một tiếng về phía Bạch Ấn thị uy, ra vẻ bài xích đối với hồ ly.

Nhưng tiếp đó, trong ánh mắt không dám tin của mọi người, hồ ly nhỏ bé ngồi trong ngực Bạch Ấn thong thả ngẩng đầu đối mắt với sói trắng... mà con sói trắng còn uy phong lẫm liệt trước đó bị liếc một cái, lập tức lùi lại vài bước, sau đó trực tiếp quay đầu trốn về rừng cây…