Chương 36: Sư Tôn Của Hồ Ly Quá Hung Hãn 11

Editor: Bao Tô Bà

Yêu quái hắc lân đã sinh ra linh trí, nó chạy ra từ chỗ sâu nhất bên trong tháp trấn yêu, dọc theo đường đi, nó không ngừng thả ra các loài yêu vật khác để tạo cho mình cơ hội tẩu thoát.

Không thể phủ nhận, nó rất mạnh, nhưng cũng rất bất đắc dĩ.

Bạch Ấn một người một kiếm ngăn trước cửa của tháp trấn yêu, mặc cho yêu quái trong tháp trấn yêu gào rống rung trời, không ngừng đột kích, nhưng khi ban ngày đã trôi qua, vẫn không có bất cứ một con yêu quái nào có thể trốn chạy ra ngoài.

Cho đến khi các phong chủ khác của núi Lăng Tiêu dẫn theo các đệ tử đến, không khí ở tháp trấn yêu đã tràn ngập mùi máu tươi.

Bách Ấn vốn mặc bạch y, nay đã bị máu tươi nhuộm đỏ, gò má thanh lãnh tựa ngọc của chàng bị bắn lên vài giọt máu, khiến gương mặt xuất trần tựa tiên nhân lúc bình thường giờ tăng thêm mấy phần yêu dị. Chàng cầm kiếm đứng đó, phía sau là tiểu đồ đệ sắc mặt trắng bệch, bên trong sơn động chất đầy thi thể yêu quái.

Núi Lăng Tiêu trấn áp không tới một nghìn, cũng phải tới mấy trăm con yêu quái, nhưng chỉ trong một đêm đã bị chàng chém giết gần như chẳng còn mấy.

Nhưng tình huống của Bạch Ấn cũng không tốt hơn bao nhiêu, sắc mặt chàng tái nhợt, quan trọng hơn, chàng có thể cảm nhận được hơi thở tà ác ở sâu trong nguyên thần của mình đang ngo ngoe rục rịch.

Tâm ma bị chàng áp chế bên trong chỗ sâu nhất của thần hồn gần 100 năm qua, nay, trong lần chàng đại khai sát giới đã được đánh thức.

"Còn lại mọi người xử lý đi, ta về trước." Bạch Ấn mặt vô biểu tình để lại một câu rồi xoay người mang theo tiểu đồ đệ rời đi, mặc mọi người đứng đó khiếp sợ nhìn nhau.

Có đệ tử của mấy phong khác nhìn thảm trạng địa ngục trước mắt, trong lòng không ngừng thổn thức cảm thán.

Một kẻ làm quan, cả họ được nhờ. Bản lĩnh như vậy khí thế nhường này, toàn bộ núi Lăng Tiêu ngoại trừ tôn thượng đang bế quan phỏng chừng chỉ có vị này của Bất Vong phong mà thôi.

Tô Noãn cũng bị khí thế sát phạt quả cảm, vân đạm phong khinh của Bạch Ấn làm kinh sợ, nhưng khi nhìn thấy gương mặt tái nhợt dính máu của chàng, trong lòng nàng chỉ còn một tiếng thở dài.

Nàng cũng đã đoán được đại khái.

Quả nhiên, một lúc sau Bạch Ấn truyền ra tin tức nói sẽ bế quan. Nhưng lần này khác với những lần bế quan trong quá khứ, chàng bế quan để giết tâm ma.

Đối với người tu tiên mà nói, giết tâm ma là giết tam thi trong tu hành, là giết chết hết thảy si mê, tham lam, sân hận. Con người không còn bị ảnh hưởng bởi thế tục tình duyên, biến thành một người tuyệt tình thật sự, cũng cách việc phi thăng gần hơn một bước.

Nếu bại, nhẹ thì bị tâm ma ảnh hưởng, cả đời khó tiến thêm một bước; nếu nặng có thể sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, không có cách nào tu tiên một lần nữa.

Đại đa số đệ tử ăn dưa của núi Lăng Tiêu đều cho rằng vị phong chủ của Bất Vong phong này là người mạnh mẽ, cường hãn, tu hành tiến bộ cực nhanh, nhưng chỉ có một số ít người biết nội tình lại xuất hiện một nỗi lo lắng trong mắt.

Bọn họ đều nhớ rõ dáng vẻ Bạch Ấn đại khai sát giới tại tháp trấn yêu mấy ngày trước.

Tới ngày Bạch Ấn bế quan, phong chủ Kiếm Tiên của Ngự Kiếm phong, phong chủ Hư Thần Tử của Thanh Hư phong, phong chủ Vân Trung Tử của Bạch Vân phong, một đám người đều đi tới Bất Vong phong, chuẩn bị hộ pháp cho Bạch Ấn.

Nói là hộ pháp, thật ra còn có một suy tính sâu hơn.

Nhỡ đâu Bạch Ấn thật sự nhập ma, với tu vi của chàng, nhất định sẽ trở thành một Cơ Vô Danh tiếp theo. Thế nên bọn họ nhất định phải vào lúc chàng sắp sửa nhập ma, đưa ra lựa chọn cuối cùng... nhưng đây cũng chỉ là một trong vô số con đường mà thôi.

Bọn họ đều cảm thấy với tu vi của Bạch Ấn và tâm tính mấy năm nay của chàng, nhất định sẽ không bị tâm ma cản trở.

Ngay khi phía ngoài động phủ của Bạch Ấn xuất hiện kết giới cách ly, Chu Tuyết Kiến vẫn luôn dưỡng thương trước đó bỗng nhiên xuất hiện.

Trên mặt không còn dáng vẻ suy yếu như lúc đang bị thương, nàng ta lại biến trở về là đóa tuyết liên cao lãnh, thánh khiết của núi Lăng Tiêu. Tất cả mọi người đều có thể nhận ra linh khí trên người nàng ta đã gia tăng.

Hoá Thần hậu kỳ, nàng ta dưới sự trợ giúp của cỏ Thần Chi đã bước vào cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ, chỉ còn một bước là có thể đạt tới cảnh giới Luyện Hư.

Trời ạ, thiên phú như vậy kết hợp với cả Huyền Âm thể và Thiên Linh căn, thế này thì các đệ tử khác, không đúng phải là tất cả mọi người biết tu hành thế nào cho bằng.

Chu Tuyết Kiến lại như không cảm giác được ánh mắt của người khác, nàng ta chầm chậm bước tới tựa như nữ thần, ôm kiếm khoanh chân ngồi phía ngoài động phủ của Bạch Ấn, nhàn nhạt nói.

"Ta tới hộ pháp cho sư tôn!"

Editor: Bao Tô Bà

Mấy phong chủ thì hâm mộ ghen ghét, nhưng cũng cảm thấy an ủi trong lòng.

Bất luận là đệ tử của phong nào cũng đều là đệ tử của núi Lăng Tiêu, đều là mặt mũi của núi Lăng Tiêu.

Cùng lúc, Bạch Ấn đã khoanh chân đả tọa ở trong động phủ, chàng có vài phần do dự không dễ phát hiện nhưng đã nhanh chóng trở nên kiên định.

Ánh mắt của chàng nhìn về phía tiểu hồ ly đang cuộn tròn một bên. Bạch Ấn mở miệng: "Lần này chắc chắn vi sư sẽ phải nhập định hồi lâu, ngắn thì mấy tháng lâu thì mấy năm, nếu đến lúc đó con thấy nhàm chán thì đi ra ngoài tìm sư tỷ con."

Tiểu hồ ly ngẩng đầu, đôi mắt ướt át nhìn chàng, ngoan ngoãn kêu một tiếng "chít" nho nhỏ đáp lại.

Bạch Ấn gật đầu, ngay sau đó chàng nhắm mắt nhập định.

Ngay khi Bạch ấn nhắm mắt lại, hồ ly vốn ngoan ngoãn nằm một bên thoáng chốc bò vào trong ngực chàng. Trên người Bạch Ấn đúng lúc này hiện lên một ánh sáng trắng, chàng lập tức nhập định, tiểu hồ ly cũng đồng thời nhắm mắt, mất đi ý thức.

Khi lần nữa mở mắt ra, Tô Noãn phát hiện mình đã ở một nơi khác.

Kiến trúc cổ xưa đại khí hào hùng, xa xa văng vẳng tiếng chuông kêu, có mấy đệ tử tuổi trẻ mặc áo xanh giống nhau tốp năm tốp ba đi qua, vừa đi vừa thảo luận đạo pháp.

Trong thiên viện lớn, một thiếu niên bị mấy người còn lại ấn trên đất tay đấm chân đá, vừa đá những thiếu niên đó vừa chửi rủa, trong mắt tràn đầy căm ghét và khinh thường.

"Còn đạo tâm thuần tịnh, còn thiên tư thông minh này, chỉ với ngươi ư... cái thứ ma tu dơ bẩn!"

"Ngươi là hậu duệ của ma tu, chỉ là một thứ ma chủng mà thôi, ngươi không đi tìm núi hoang rừng hoang mà tu ma, chạy đến phái Thanh Vân rốt cuộc có mục đích gì, nói mau!"

"Vừa nãy không phải nói hay lắm sao, không phải giảng đạo hay sao, kẻ như ngươi mà cũng dám giảng cho người khác..."

"Biết vì sao ngươi không thể tu được đạo pháp không? Bởi vì ngươi là hậu duệ của ma tu bẩn thỉu, chỉ có thể đi theo những lão già đó tu đạo tâm, xì, còn bày đặt đạo tâm, ta phi, nếu ngươi có thể thật sự dùng đạo tâm đi hàng yêu trừ ma, có thể dùng đạo tâm để thuyết phục chúng ta thì chúng ta sẽ không đánh ngươi nữa, ha ha ha..."

Một đám thiếu niên gương mặt sáng sủa như ánh mặt trời, giờ phút này trên mặt lại đầy khoái ý, vừa vừa đấm vừa đá thiếu niên dưới chân, trên mặt lại ra vẻ bản thân đang làm một việc cực kỳ thần thánh.

Còn cậu thiếu niên bị đánh trên đất trước sau vẫn ôm đầu không nói một lời.

"Được rồi, đi thôi, đi thôi, đúng là chẳng có gì thú vị. Nhưng mà cũng chả sao, ba ngày sau sẽ là một đợt kiểm tra của phái Thanh Vân, ta nghe nói phương pháp kiểm tra lần này là dùng đạo pháp triệu hồi vật sống, thứ ma tu này chắc chắn sẽ bị đuổi ra ngoài thôi!"

Kẻ cầm đầu và bằng hữu của hắn thấy đã đánh đủ rồi mới khoan thai mở miệng cười đùa, mấy người khác cũng sửng sốt, tiếp đó là vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.

Triệu hồi vật sống là trực tiếp nhất, nhưng cũng là phương pháp kiểm tra khó nhất. Các đệ tử cùng lúc triệu hồi, nếu có thể đưa tới vật sống sẽ xem như đủ tư cách, nếu gọi được vật sống càng có linh tính, như vậy chứng minh đạo pháp của hắn càng cao thâm thuần tịnh.

Còn thứ ma tu dơ bẩn này ấy mà, đến đạo pháp chó má là gì cũng chẳng hiểu, đến cách làm cũng không biết, còn triệu hồi vật sống cái rắm gì, chẳng lẽ lại muốn hắn đi núi đi rừng giảng đạo cho con khỉ hay sao.

Đến đây, đám người đã tưởng tượng sẵn về kết cục của kẻ hậu duệ ma tu này, bọn họ lập tức vui vẻ, cũng phát tiết đủ rồi thế là cười hì hì phủi tay rời đi.

Lát sau, thiếu niên bò dậy, nhặt sách vở bên cạnh lên. Chàng cúi đầu phủi bụi đất và dấu chân trên người mình, cũng không quên sửa lại phát quan trên đỉnh đầu. Cho dù trên mặt chàng là vết thương xanh tím đan xen, nhưng biểu tình vẫn bình tĩnh thong dong như cũ.

Hiển nhiên, chuyện như vậy đã không phải xảy ra lần đầu tiên.

Nam tử tuổi niên thiếu này vẫn còn những đường nét trẻ con trên khuôn mặt, nhưng vẫn có thể nhìn ra được phong thái, khí độ sau này. Đây đúng là Bạch Ấn thời niên thiếu.

Nhìn khung cảnh trước mắt, Tô Noãn bỗng cảm thấy một màn này cực kỳ quen thuộc, làm nàng nhớ tới Trình Ngộ trong thế giới trước.

Lúc ấy, sau khi Trình Ngộ bị đánh, dường như cũng có biểu tình cực kỳ bình tĩnh như vậy.

Nàng biết bây giờ nàng đã đi vào thế giới ký ức của Bạch Ấn. Xem ra nguồn gốc sinh ra tâm ma của Bạch Ấn là khoảng thời gian này, cho nên khi chàng muốn giết tâm ma, sẽ phải quay về lúc này, còn nàng cũng theo tới đây.

Cha của Bạch Ấn là một ma tu, cho nên đối với đại đa số người tu đạo mà nói huyết thống của chàng là một sự ô nhục.

Hơn nữa, chàng không tu đạo pháp, chỉ tu đạo tâm, càng khiến mọi người tin tưởng vững chắc rằng bởi vì chàng là hậu duệ của ma tu nên không có cách nào có được hơi thở thần tịnh để tu hành đạo pháp, thế nên mới học đạo tâm với mấy lão già sắp sửa bước vào quan tài đó.

Đạo tâm nhìn không thấy, sờ không được, không thể cường gân kiện cốt, hàng yêu trừ ma... hầu hết những người tu đạo chỉ cần có cơ hội đều sẽ không lựa chọn đi con đường này.

Bởi vì Bạch Ấn tận mắt nhìn thấy cha mình lúc trước bởi vì đạo tâm không kiên định nên nhập ma, vậy nên ngay từ lúc ban đầu chàng đã dành hết tâm tư của mình vào việc tu hành đạo tâm.

Bóng dáng của thiếu niên thẳng tắp, nhưng cũng cực kỳ cô đơn tiêu điều. Tô Noãn trốn trong góc nhìn chàng một mình đi xa dần, đột nhiên xuất hiện chút đồng tình.

Tính tình Bạch Ấn thanh lãnh, lạnh nhạt chưa chắc đã không có liên quan đối với quá khứ tràn ngập đau xót và bị khinh thường của chàng.

Tuy có thiên phú hay đạo tâm thuần tịnh đến mấy, chàng vẫn chỉ là một cậu thiếu niên, chàng muốn tới gần ánh sáng, nhưng tất cả mọi người xung quanh đều nói với chàng rằng chàng sinh ra trong bóng tối, thuộc về bóng tối. Chàng chỉ có một mình lẻ loi, nhưng chàng không ngừng đấu tranh với những thanh âm xung quanh mình.

Cuối cùng chàng thắng. Nhưng vết thương bị chàng ẩn sâu trong linh hồn lại khiến đạo tâm vốn thuần tịnh của chàng xuất hiện một vết rách, bởi vì một vết rách ấy, về sau này chàng càng khó tiến thêm bước nữa.

Hiện giờ, chàng bị chính bản thân mình ép trở về khoảng thời gian đối với chàng là những ký ức đen tối nhất, ép chàng phải đặt một dấu chấm hết cho quá khứ của mình.

Nhìn thấy thiếu niên vờ mạnh mẽ trấn định lảo đảo bước đi, nàng biết lời mấy người trước đó nói chung quy vẫn ảnh hưởng đến chàng. Trong lòng chàng hẳn cũng cho rằng sau khi môn phái tiến hành kiểm tra, chàng nhất định sẽ bị đuổi đi.

Tô Noãn thở dài một tiếng trong lòng, đương nhiên hy vọng chàng có thể vượt qua. Trước đây chàng chỉ có một mình nhưng bây giờ, hãy để nàng tới bên cạnh chàng...