Chương 35: Sư Tôn Của Hồ Ly Quá Hung Hãn 10

Editor: Bao Tô Bà

Bạch Ấn lẳng lặng nhìn tiểu hồ ly thu mình vào trong góc. Chàng nhíu mày, không biết nghĩ đến điều gì, giây lát sau, chàng búng một ngón tay, một ánh sáng trắng ngà từ trên người chàng bay ra chui vào hình ảnh giữa không trung.

Tô Noãn co mình trong góc, bởi vì sau khi rời khỏi hóa cảnh vẫn luôn lên đường trở về nên nàng chưa được nghỉ ngơi, hơn nữa còn lo lắng bất an một khoảng thời gian, đúng là rất mệt nhọc. Nhưng khắp bốn phía đều là đủ thứ tiếng gào thét, thêm cả yêu khí nồng nặc mùi huyết tinh khiến nàng cực kỳ không thoải mái, không sao ngủ được.

Đúng lúc này, nàng bỗng nhiên cảm giác toàn thân được một hơi thở ôn hòa, thuần tịnh bao trùm, chưa kịp phục hồi tinh thần, nàng đã cảm giác bản thân như đi tới một chốn tiên cảnh nơi trần gian, nơi đây tràn đầy kỳ hoa dị thảo, nước xanh tựa ngọc bích, trời sắc lam hài hoà, tứ phía yên tĩnh an bình khiến tâm thần của nàng thả lỏng, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sau khi nàng ngủ, một bóng dáng hư ảo bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh nàng, là Bạch Ấn.

Bách Ấn phân một sợi thần thức của mình lại đây, chàng nhìn tiểu đồ đệ bình yên đi vào giấc ngủ, sau đó phất tay về phía chỗ sâu bên trong thông đạo.

Một chưởng mang theo uy áp cường đại, chỉ thoáng chốc, từng tiếng gào thét hết đợt này đến đợt khác như bị cắt đứt, không còn bất cứ âm thanh nào vang lên, bốn phía lâm vào an tĩnh.

Tô Noãn cảm thấy lần này mình ngủ rất ngon. Khi nàng từ từ mở mắt ra, chưa kịp tỉnh táo đã nhìn thấy một gương mặt mang theo nụ cười mỉm, đôi mắt đào hoa của hắn chớp chớp nhìn thẳng vào nàng.

Cơ Vô Danh! Thế mà hắn dám một mình lẻn vào hang ổ của đối thủ một mất một còn, thằng nhãi này không phải là cuồng vọng bình thường đâu!

Nàng lạnh lùng thu mắt đứng dậy, dựa lên cửa đá không thèm liếc hắn một cái.

Cơ Vô Danh lại ra vẻ như không nhìn thấy, cười hì hì thò mặt tới: "Tiểu hồ ly... đang bị phạt đấy à?"

Tô Noãn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim không để ý tới hắn.

Cơ Vô Danh thong thả nói: "Haiz, ai bảo sư phụ của ngươi là một con sông băng vạn năm đâu, trong lòng hắn chỉ có tu hành, nào hiểu nhân tình ấm lạnh, càng không nói đến chuyện bênh vực người mình... sau này ngươi còn phải nếm mùi đau khổ nhiều."

Cơ Vô Danh nói chuyện với Tô Noãn như với trẻ con, nhưng nàng không thèm để ý tới, nào ngờ da mặt đối phương còn dày hơn cả tường thành. Hắn tiếp tục dí mặt về phía trước: "Tiểu hồ ly này, chi bằng ngươi bái ta làm sư phụ đi, ta không yếu hơn hắn, hơn nữa còn đẹp hơn hắn, ngươi nhìn ta một cái xem!"

Ánh mắt đào hoa của Cơ Vô Danh không ngừng phóng điện với nàng, Tô noãn trợn mắt khinh thường nói: "Loại tiểu nhân gian trá như ngươi mà cũng dám so sánh với sư tôn của ta."

Cơ Vô Danh sửng sốt, sau đó lập tức nóng nảy: "Cái đồ tiểu hồ ly không có lương tâm này, bản tôn lo lắng cho ngươi, sợ người sợ hãi nên mới tới đây. Thế mà ngươi còn trả treo với ta, này, ai cho phép ngươi đưa lưng về phía bản tôn, quay mặt lại đây cho ta!"

Cơ Vô Danh vừa làm ồn vừa gây nhiễu bên cạnh, Tô Noãn bèn xem như hắn không tồn tại, không thèm để ý tới, chỉ hy vọng hắn bị người của núi Lăng Tiêu phát hiện, sau đó thu thập hắn một trận mới tốt.

Nhưng dù gì Cơ Vô Danh cũng là giáo chủ Ma giáo, tu vi không kém hơn Bạch ấn bao nhiêu. Nếu hắn cố tình che giấu, chỉ cần Bạch Ấn không tự mình tới tháp trấn yêu, nhất định sẽ không thể phát hiện được ảo cảnh mà Cơ Vô Danh bày ra.

Thấy Tô Noãn không quan tâm mình, Cơ Vô Danh cũng chẳng hề nhụt chí, hắn không ngừng thuyết phục Tô Noãn bái mình làm sư phụ. Thấy Tô Noãn không để ý tới, hắn lại làm bộ như định trực tiếp kéo nàng đi, kết quả bị Tô Noãn túm lấy tay cắn một phát.

Cơ Vô Danh tức khắc nổi giận: "Lại cắn nữa... ngươi mẹ kiếp là hồ ly hay là cẩu thế hả?"

Tô Noãn hất cầm khiêu khích nhìn hắn: "Ngươi còn dám động tay động chân, ta cào chết người!"

Cơ Vô Danh giận đến phát run: "Được, được, cái đồ hồ ly cắn Lã Động Tân(*) nhà ngươi, bản tôn mới lười để ý đến ngươi!"

(*) Chế từ câu "Chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng tốt của người." Ở đây Cơ Vô Danh nói vậy ý chỉ Tô Noãn không hiểu lòng tốt của hắn.

Tiếp đó, bóng dáng của cơ Vô Danh thoáng chốc biến mất trong sơn động.

Bốn phía cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh. Lúc này Tô Noãn mới có thể bình tĩnh ngồi xuống, suy nghĩ về kế hoạch của mình.

Dựa theo mốc thời gian sắp tới, Bạch Ấn sẽ vì giết tâm ma mà rơi vào ảo cảnh. Cũng vì lần này Chu Tuyết Kiến không màng đến an nguy của bản thân, hút đi ma khí trên người chàng, khiến chàng hiểu lầm bản thân đã trừ được tâm ma, cuối cùng lại thành ra bị tâm ma ảnh hưởng, chung tình với Chu Tuyết Kiến, rồi dẫn tới một loạt chuyện sau đó.

Ánh mắt nàng từ từ nhìn về phía thông đạo đen nhánh phía trước. Nàng biết bên trong đó mới là nơi chân chính giam giữ một con đại yêu thượng cổ.

"38, có thể thả con đại yêu đó ra ngoài không?" Nàng mặt dày xin hệ thống giúp đỡ.

Một giọng nói máy móc lạnh lẽo vang lên: "Có thể, chỉ cần tiêu phí 2000 đồng vàng!"

Tô Noãn ngạc nhiên: "Giữa hai ta mà còn nói chuyện tiền nong à?"

"Số đồng vàng hiện tại của ký chủ là 1000, không thể sử dụng chức năng này, hẹn gặp lại!"

Không có tiền thì trở mặt, đúng là đang nói hệ thống này mà.

Tô Noãn chỉ có thể trơ mắt nghe giọng nói của hệ thống dần dần biến mất trong đầu. Nàng cắn răng nghĩ, chẳng lẽ nàng phải bước vào trong ư, nhưng mà... thân thể này của nàng yếu ớt như vậy, phỏng chừng chưa tới gần đã phải thăng thiên rồi.

Editor: Bao Tô Bà

Không được, không được, kế hoạch này không thực hiện được... sớm biết vậy vừa rồi đã không chọc Cơ Vô Danh tức giận bỏ đi. Đường đường là giáo chủ Ma giáo, thả ra một hai con yêu quái hẳn là không thành vấn đề.

Nàng nóng lòng đợi một ngày, cuối cùng Cơ Vô Danh y phục đỏ thẫm cũng lần nữa xuất hiện.

Trông thấy thái độ bỗng chốc trở nên nhiệt tình của tiểu hồ ly, Cơ Vô Danh thụ sủng nhược kinh(*), chỉ nghĩ là nàng đã thông suốt, phát hiện hắn tốt thế nào. Nhưng vừa nghe thấy nàng bảo hắn phóng thích hai con yêu quái ra, Cơ Vô Danh không nghĩ ngợi đã cự tuyệt ngay.

(*) Được yêu quý nên thấy kinh sợ.

"Ngươi tưởng bản tôn ngốc hay sao mà làm như thế, rồi đến lúc đó, yêu quá bị thả ra rồi chắc bản tôn cũng phải chôn thây ở chỗ này luôn!"

Nếu cái đám lão bất tử của núi Lăng Tiêu đó biết hắn tới đây, dù có mất cái mặt già cũng phải quần ẩu bắt hắn cho bằng được!

Thấy hắn nghe xong chuyện là trở mặt ngay, không còn chút nào gọi là tình thâm nghĩa trọng trước đó, Tô Noãn bĩu môi.

"Biết ngay là trong miệng ngươi chẳng có lời nào thật lòng mà!"

Cơ Vô Danh nhướng mày bất mãn: "Bản tôn có thể đưa ngươi đi, chuyện này tuyệt đối không thành vấn đề!"

Chờ khi mọi chuyện bại lộ, hắn cũng đã chạy xa rồi!

Tô noãn xua tay: "Ta không cần, ta chỉ muốn đi gặp sư tôn, không muốn rời khỏi núi Lăng Tiêu."

Nghe nàng nói, Cơ Vô Danh hơi giật mình, sau đó lại nhíu mày: "Cái tên sông băng vạn năm đó thì có gì tốt, đồ hồ ly mắt mù!"

Tô Noãn lười để ý đến kẻ không đáng tin cậy này, nàng bĩu môi.

Khi Cơ Vô Danh rời đi lần nữa, nàng cũng mệt mỏi, cuối cùng không nghĩ ra cách nào khác, bèn biến trở về nguyên hình, co người lại ngủ bổ sung thể lực.

Nhưng mà sau khi nàng đi vào giấc ngủ, không khí trong sơn động đột nhiên thay đổi. Một bóng người không thể ngờ đến bỗng xuất hiện bên cạnh nàng.

Thanh Li.

Lúc này Thanh Li không còn dáng vẻ khờ khạo ngốc nghếch như dĩ vãng, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng, khí thế bức người. Hắn lạnh lùng đứng đó nhìn tiểu hồ ly đang ngủ, đáy mắt chợt loé ánh sáng.

Hắn búng ngón tay, tiểu hồ ly lập tức rơi vào hôn mê. Lúc này Thanh Li mới chầm chậm bước tới.

Thật ra khi hắn động thủ, trong nháy mắt hệ thống đã giúp Tô Noãn tỉnh dậy. Mặc dù nàng không động đậy nhưng vẫn có thể biết rõ mọi chuyện đang xảy ra.

Xem ra nàng đã thay đổi cốt truyện so với nguyên tác, Thanh Li thức tỉnh sớm hơn rất nhiều.

"Ta sẽ quay lại tìm nàng." Thanh Li vừa nói, ngón tay vừa điểm lên giữa mày của tiểu hồ ly. Một đạo ánh sáng màu xanh sẫm bỗng chốc chui vào trán nàng, sau đó biến mất, dấu ở nơi sâu nhất trong thần hồn của tiểu hồ ly.

Làm như vậy có thể giúp hắn tìm được tiểu hồ ly nhanh nhất.

Làm xong hết thảy, Thanh Ly đứng dậy rời đi, trước khi đi lại không kìm được quay đầu, sau đó thân hình hắn nhoáng cái biến mất tại chỗ.

Hắn biết bản thân bị đường huynh tình kế, tuy hắn giữ được cái mạng này nhưng nhân tính lại bị áp chế, biến thành một con dã thú không có suy nghĩ. Nếu không phải nàng kích phát nhân tính bị áp ở nơi sâu nhất trong tâm hồn hắn, hẳn hắn không có cách nào khôi phục thần trí nhanh như vậy.

Tình huống của yêu tộc không thể kéo dài thêm, hắn phải nhanh chóng trở về thanh lý môn hộ.

Sau khi xử lý xong hết mọi chuyện, hắn sẽ quay trở về đón nàng.

Người ở núi Lăng Tiêu này không coi trọng nàng, đương nhiên sẽ có người nguyện ý chiều chuộng nàng trong lòng bàn tay.

Tô Noãn đang cảm thấy kỳ quái, không biết hắn đã làm gì với nàng. Đúng lúc này, nàng bỗng dưng cảm nhận mặt đất dưới thân rung động, thông đạo đen nhánh trước mắt đột nhiên truyền đến một tiếng gào rống kinh thiên động địa, chấn động đất trời.

Là yêu quái hắc lân bị trấn áp ở nơi sâu nhất của tháp trấn yêu... vừa nãy Thanh Li dùng một sợi yêu khí đã kích phát phong ấn của yêu quái hắc lân.

Nếu hắn phải rời khỏi đây, đương nhiên không thể để nàng ngây ngốc tại nơi quỷ quái này, nhất định phải gây ra động tĩnh để những người đó không thể không thả nàng ra. Dù sao có hơi thở của hắn che chở, những yêu thú đó sẽ không thật sự làm tổn thương nàng.

Nghe thấy âm thanh gào thét không giống như quái vật dưới nhân gian, Tô Noãn theo bản năng cảm thấy không ổn. Nàng bỗng nhiên điều động nội lực, cuối cùng cũng thức dậy từ trong giấc ngủ say, nhưng chưa kịp tìm cái động trốn đi, sát khí tanh hôi nồng đậm đã bùng lên từ trong thông đạo.

Đầu hổ thân rắn, trên người là giáp lân màu đen, móng vuốt thô cứng sắc bén hơn cả rồng, sát khí cuồn cuộn đã ập tới trước mặt nàng.

Lần này bản hồ ly thật sự xong rồi!

Tô Noãn tự bi ai cho mình. Đúng vào lúc này, cửa lớn của tháp trấn yêu bỗng truyền đến tiếng động "rầm, rầm".

Quay đầu lại, nàng nhìn thấy một dáng người thanh lãnh, tay cầm trường kiếm, một chân đá mở cửa lớn của tháp trấn yêu tháp, rồi vân đạm phong khinh đi tới.

"Sư tôn..."

Bạch Ấn đuổi tới trước những người khác, một chân đá mở cửa lớn tiến vào. Chàng nhìn thấy tiểu đồ đệ đáng thương của mình đang đối mặt giằng co với yêu quái hắc lân dữ tợn. Trông thấy chàng vừa đến, ánh mắt của tiểu hồ ly vốn đang kinh sự, tuyệt vọng vô cùng bỗng chốc trào ra vô vàn ánh sáng, nàng không chút nghĩ ngợi quay đầu trực tiếp nhào vào trong ngực chàng.

"Chớ sợ, có ta ở đây." Bạch Ấn đưa một tay đẩy tiểu đồ đệ ra sau, lạnh lùng giương mắt, trường kiếm trong tay xông về phía yêu quái hắc lân...