- Tôi...tôi chịu. Lúc đó anh ta ăn mặc kín đáo. Thực sự tôi không thể nhìn rõ được khuôn mặt của anh ta. - Cô tiếp tân nói bằng giọng khúm núm. Đôi mắt hấp háy hết nhìn thanh tra Trần rồi lại nhìn Phúc Phệ.
Tần Minh Hi cùng Phương Tiểu Tổ lặng lẽ trao cho nhau một ánh mắt đầy ẩn ý. Cuối cùng cô nói với người tiếp tân:
- Cô thử nhớ lại lần nữa xem. Chúng tôi không cần cô phải nhớ mặt của hắn. Chỉ cần một chi tiết nhỏ đặc biệt trên cơ thể là được.
- Chi tiết nhỏ đặc biệt? - Cô tiếp tân lầm bầm lập lại. Mặt mũi cô ta nhăn nhúm như đang dồn hết mọi sức lực vào bộ não. Quả nhiên, ngay sau đó cô ta kêu lên:
- A, tôi nhớ rồi!
- Sao? Là gì?
- Lúc hắn đưa tấm thẻ thành viên cho tôi, trên mu bàn tay của hắn có một hình xăm chữ thập, tựa tựa như cây thánh giá ấy. - Cô tiếp viên nhíu mày, cố nhớ lại.
Hình xăm chữ thập...
Đám cảnh sát lập tức hít ngụm khí lạnh. Đây là chi tiết mà họ đã vô tình bỏ qua. Nghe có vẻ nhỏ nhặt nhưng nó lại là manh mối không kém phần quan trọng, bởi nó liên quan đến đặc điểm nhận dạng của nghi phạm. Giả như họ khoanh vùng được đối tượng tình nghi, thì đây chính là chi tiết để họ mang ra đối chiếu. Có đôi khi, việc đặt ra câu hỏi ảnh hưởng không ít đến quá trình điều tra. Nếu như không phải cô gái họ Tần kia tinh tế tỉ mỉ, thì e rằng một manh mối quan trọng như vậy đã bị đám cảnh sát bọn họ bỏ trôi sông rồi...
- Đích thân cô là người đã cầm tấm thẻ đó để giao dịch. Vậy mà cô lại không nhớ nổi tên của khách hàng ư? Cứ cho là hội quán ngày nào cũng đông khách, nhưng một người ăn mặc khác thường như vậy, ngay cả hình xăm trên tay anh ta cô còn nhớ được. Vậy tại sao tên của anh ta cô lại không thể nhớ? - Con ngươi của Lâm Tĩnh phóng ra ánh nhìn sắc lạnh, cộng thêm bộ quân phục nghiêm trang trên người càng khiến cho cô tiếp tân run như cầy sấy...
- Tôi...tôi đâu có gan nói dối các sếp! Thực sự tôi chỉ nhớ mang máng tên cuối của hắn có một chữ Khải mà thôi. Còn lại....ôi, các sếp làm ơn, thông cảm giùm tôi với. Trí nhớ của tôi thực sự chỉ có vậy... - Giọng điệu cô ta lấp lửng, như thể sắp oà khóc tới nơi.
Tưởng chừng việc lấy lời khai cứ như thế mà hoàn tất, ai ngờ Phương Tiểu Tổ còn buông thêm một câu:
- Ai là người đã đưa đồ ăn lên phòng 902?
- À, là A Sán. Anh ấy là người duy nhất phục vụ phòng 902.
Bởi vì một câu hỏi đó của Phương Tiểu Tổ mà đám cảnh sát bất đắc dĩ lại tiến hành lấy thêm lời khai của một nhân viên khác. Anh ta tên Phan A Sán.
- Đúng vậy. Chính tôi là người đã mang thức ăn vào phòng 902. - A Sán nới lỏng cà vạt thắt trên cổ rồi cởi chiếc áo ghi lê khoác ngoài. Có vẻ anh ta đã hoàn thành xong ca làm việc tối nay. May mắn rằng lúc cảnh sát tới, A Sán mới chỉ chuẩn bị thay đồng phục, bằng không để đến lúc anh ta đi về thì sẽ mất rất nhiều thời gian của đôi bên.
- Anh có trông thấy mặt của khách hàng không? - Trần Tiến hỏi.
- Không. - Anh ta lắc đầu - Lúc tôi vào phòng thì thấy khách đang đứng quay lưng hút thuốc ở ngoài ban công. Tôi có hỏi, nhưng anh ta chẳng buồn quay lại, chỉ nói cứ bày đồ ăn lên bàn, cầm tiền boa đã để sẵn rồi đi ra ngoài.
Tần Minh Hi khẽ bậm môi. Đây là thói quen của cô mỗi khi bản thân rơi vào hoàn cảnh khó giải quyết...
Trở lại đại sảnh hội quán, Phúc Phệ vì không thuộc diện tình nghi nên sớm được cảnh sát thả đi. Đội khám nghiệm hiện trường cũng đã thu dọn đồ đạc, bắt đầu lục tục ra về. Ở lại bây giờ chắc chỉ còn Trần Tiến, Lâm Tĩnh, Phương Tiểu Tổ và Tần Minh Hi, có thêm một vài đồng chí cảnh sát theo sau hộ tống cấp trên nữa. Mặt ai cũng ảm đạm như cây héo dưới trời nắng...
- Rốt cuộc lại thêm một người chết. - Lâm Tĩnh thở dài đầy bất lực. - Vẫn là một cô gái trẻ vô tội, trước khi chết còn ngu nguội ôm giấc mộng về một tình yêu ảo tưởng.
- Đó là lí do tại sao nghi phạm lại lựa chọn mạng xã hội làm bàn đạp cho tội ác của mình. Thông thường những người dùng mạng xã hội để kiếm tìm một mối tình cho riêng mình đều thuộc loại trong sáng, ngây thơ, dễ tin vào những lời ngon ngọt. - Nói tới đây, Tần Minh Hi bất giác nghĩ đến dáng vẻ than vãn cuộc sống độc thân của Tiêu Lâm, cười chế giễu. - Mặc dù họ chẳng tội gì phải làm như vậy.
Trần Tiến khẽ lắc đầu. Ông thả bước đi tới bộ bàn ghế bằng gỗ mộc dùng để tiếp khách đặt tại một góc đại sảnh hội quán. Ngồi xuống, lặng lẽ rót một cốc trà từ cái ấm đất nung, ông chợt quay lại bảo đám người cấp dưới cứ về trước, ông cùng trung sĩ Lâm bàn bạc một chút rồi sẽ về sau. Đám cảnh sát lưỡng lự nhìn nhau. Cuối cùng họ đành gật đầu rồi cùng nhau rút về.
Đại sảnh lúc này người ra người vào vẫn tấp nập như thường. Bầu không khí chẳng hề vì vụ án mạng mà bị làm ảnh hưởng. Chắc bởi không có mấy người biết nơi này đã xảy ra vụ việc vừa hãi hùng lại vừa thương tâm kia. Họ vẫn vui vẻ cười nói, vẫn vui vẻ bắt tay, vẫn vui vẻ khoác vai nhau và ôm người đẹp hớn hở ra mặt.
Ba người còn lại cũng ngồi xuống. Vẻ như sau một vố kinh hoàng vừa rồi, họ ỉu xìu tự rót mỗi người một cốc trà đắng, chỉ mong vớt vát được một chút tỉnh táo để vận óc vạch ra kế hoạch tiếp theo...
Phương Tiểu Tổ khẽ nhấp một ngụm trà rồi đặt cốc xuống, nhìn ba người còn lại. Cuối cùng tầm mắt anh rơi trên người con gái trước mặt:
- Minh Hi, tôi có một chuyện muốn trao đổi cùng cô.
Tần Minh Hi giật mình, cô trố mắt nhìn anh, kinh ngạc. Bởi cô chưa bao giờ nghe anh gọi tên cô thân thiết như thế...
- Chuyện gì? - Cô hỏi theo bản năng.
Trần Tiến cùng Lâm Tĩnh cũng ngây ra. Họ liếc nhau, lòng băn khoăn không biết có nên sớm rời khỏi đây để hai người kia có không gian riêng tư hay không. Song Phương Tiểu Tổ đã kịp bắt được ý nghĩ trong mắt họ, anh hắng giọng:
- Thực ra cũng chẳng phải chuyện gì riêng tư. Tôi chỉ muốn hỏi, liệu cô có muốn tham gia tổ trọng án cùng chúng tôi hay không?
- Sao?! - Lời này lẽ ra là cô nói, thế nhưng lại bị hai người kia dành mất. Bầu không khí nhất thời thay đổi chóng mặt, mắt ai nấy đều trợn lên đầy ngạc nhiên.
- Anh muốn tôi tham gia tổ trọng án? Để làm gì chứ? - Tần Minh Hi bối rối. Đây là một lời mời vô cùng đột ngột khiến cô ngay tức thì không biết phải xử trí thế nào.
Phương Tiểu Tổ vẫn đăm đăm nhìn cô, thật khó có thể xác định trong đầu anh bây giờ đang suy tính cái quỷ gì:
- Tôi biết trong lòng cô vốn đang có mâu thuẫn, Minh Hi. Cô nửa muốn điều tra cho ra ngô ra khoai vụ này, lại nửa muốn mọi sự sẽ không còn dính dáng gì tới mình nữa. Nhưng như cô đã thấy rồi đó, đây có lẽ là cơ duyên. - Anh nhếch môi, cười như không cười. - Khả năng của cô đến đâu ai ở đây cũng đều biết. Trong khi sự việc đang ngày càng trở nên nghiêm trọng thì chúng tôi mong muốn, có thể nhận được sự trợ giúp từ cô. Để những nạn nhân kia có chết cũng cam tâm mà nhắm mắt. Minh Hi, cô thấy sao?
Tần Minh Hi nhíu mày. Cô biết anh nói không sai. Giả như cô thật sự không muốn thì cô cũng chẳng có lí do nào để nói lời thoái thác. Hơn nữa, xảy ra hai vụ án mà chưa tìm được hung thủ, tâm can cô cũng khó chịu như đang nằm trên đống lửa. Cô quả thật rất muốn đường đường chính chính biết được dung mạo khốn nạn đang ẩn đằng sau ánh sáng kia. Thế nhưng...
- Tôi sẽ tham gia với tư cách gì? - Cô là một tiểu thư. Cô không phải là cảnh sát. Cô làm gì có quyền?
Phương Tiểu Tổ cười hừ một tiếng. Anh khoanh tay, thoải mái ngả người tựa vào lưng ghế, cực kì quyết đoán nói:
- Với tư cách là trợ lí của tôi. Chỉ có như vậy, cô mới nghiễm nhiên được tham gia vào tổ trọng án.
Bầu không khí lập tức bùng nổ lần hai!
Lần này Trần Tiến tuyệt không thể ngây ngốc thêm được nữa:
- Phương công tố, việc đâu đơn giản như cậu nói. Có thể tham gia tổ trọng án đều phải thông qua...
- Cục trưởng đã đồng ý. - Phương Tiểu Tổ điềm nhiên ngắt lời ông ta. - Đưa ra quyết định quan trọng như vậy, dĩ nhiên tôi đã phải có chuẩn bị từ trước rồi.
-...
- Thế nào, Minh Hi? Đồng ý gia nhập chứ?
Tần Minh Hi lặng thinh. Đầu óc cô bây giờ đang thực sự rối bời, vì quyết định tới đây của cô rất có thể sẽ ảnh hưởng ít nhiều tới công việc và cuộc sống sau này. Liệu cô có nên hay không đây? Đột nhiên, cô cảm thấy có chút bất an, như thể Phương Tiểu Tổ còn có một lí do nào khác để kéo cô vào vụ án này nhưng anh ta lại không muốn nói ra. Cô lặng lẽ nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt của mình, khẽ nuốt nước bọt...
Nghĩ đi nghĩ lại, từng hình ảnh bất chợt hiện lên trong đầu cô, rõ mồn một. Cái xác nhầy nhụa đầy máu của Ôn Bích Hà, thi thể trần truồng lạnh băng của Lí Chính Lam. Chúng cứ xoay vần, luẩn quẩn như một vòng tuần hoàn khiến cô rất đỗi nhọc tâm. Cuối cùng, cô khẽ hít một hơi sâu, ngẩng đầu kiên định nhìn Phương Tiểu Tổ:
- Được! Tôi đồng ý.
Trần Tiến cùng Lâm Tĩnh á khẩu nhìn nhau. Họ thực sự không biết dùng lời nào để diễn tả tâm trạng hiện giờ. Tình thế khó đỡ này, đến và đi như một cơn gió nên hiển nhiên bất kì ai cũng không thể lường trước được.
Trái ngược với bọn họ, Phương Tiểu Tổ lại mỉm cười đầy hài lòng. Anh thản nhiên duỗi tay, cầm bình trà rót vào chiếc cốc vừa hết của Tần Minh Hi.
- Phải vậy chứ, tôi biết cô sẽ không nỡ từ chối thành ý của tôi mà.
Dưới thứ ánh sáng vàng rực từ chùm đèn pha lê mỹ lệ, khuôn mặt tuấn tú của anh toả ra một loại khí chất cuốn hút lạ thường, tựa hồ một vị thần Hy Lạp mang sự bất cần quyến rũ, đương thảnh thơi hưởng thụ thành quả vừa đạt được...
Minh Hi, em quả nhiên chưa bao giờ làm tôi thất vọng cả.
Chào mừng quay trở lại nhé, cô thanh tra của tôi.