Chương 23: Rõ dần...
  • "Sao lại vậy được?!" Lâm Tĩnh tròn mắt: "Rõ ràng trước đó tôi cũng đã kiểm tra qua nhưng đâu có thấy ứng dụng nào tên See & Chat?"

Không chỉ riêng mình Lâm Tĩnh, mà ngay đến Tần Minh Hi cũng cảm thấy khó hiểu trước phát ngôn của Phương Tiểu Tổ, chính cô cũng từng đụng qua điện thoại của Lí Chính Nam, vậy nên lời của Lâm Tĩnh là lời cô muốn nói. Nhưng ngoài mặt, cô vẫn tỏ ra khá bình thản, đơn giản chỉ vì cô đang đợi anh nói tiếp. Và cũng có phần phức tạp, bởi trong đầu cô lúc này đang tồn tại những suy nghĩ khá mông lung...

Cô thắc mắc không biết anh tới đây từ bao giờ và tới để làm gì. Có thể là khi Trần Tiến đang lấy lời khai của cô, cũng có thể là khi cô đang ở trong phòng giám sát an ninh của hội quán. Nhưng dù là khi nào, mục đích ra sao, cô dường như linh cảm...người đàn ông này bắt đầu có gì đó rất khác so với trước kia...

Thực ra không chỉ một mình anh, mà cả cô cũng vậy...

Không còn bài xích...

Không còn ác cảm...

Vì cái gì vậy?

Những ý nghĩ chạy ngang chạy dọc trong đầu đã vô tình làm cô xao nhãng thực tại. Mạch suy nghĩ của cô dường như vừa đâm thẳng về một chiều khác, cùng với tầm mắt vẫn một mực hướng về phía người kia. Lòng luôn tự hỏi vừa rồi lúc nhìn thấy anh, vì sao trong lòng cô lại có cảm giác nhộn nhạo khó tả, hay nói đúng hơn là...vui?

Từng sợi sa tanh trắng mỏng vẫn quện vào nhau bay lơ lửng rồi hoà lẫn trong không khí. Cái mùi hăng hắc của thuốc lá vốn chẳng bao giờ làm con người ta say đắm cho được. Ấy vậy mà vào lúc này, nó lại giống như một liều thuốc an thần, ít nhiều xua tan đi phần nào tử khí chết chóc đang bao trùm nơi đây. Cánh môi mỏng của Phương Tiểu Tổ hơi hé, bình lặng giải phóng thêm một luồng khói trắng nữa: "Nói thật, nếu như không có cuộc gọi đột ngột từ bạn thân của cô ta, tôi cũng bế tắc chẳng khác gì mọi người."

Nhất thời cả đám ngơ ngác...

Cuộc gọi từ bạn thân?

Có vẻ như từ đầu đến giờ, câu hỏi "Từ lúc nào?" đã luẩn quẩn trong đầu mỗi người không biết bao nhiêu lần rồi.

Thực ra, mọi chuyện phải bắt đầu từ cái lúc đám cảnh sát mới ập đến hiện trường. Trong số đó ngoài ý muốn có thêm Phương Tiểu Tổ. Trước đấy, những người đồng nghiệp đều tỏ ra khá khó hiểu sau lời đề nghị đi tới nơi vừa được thông báo có án mạng của anh, bởi việc này căn bản không nằm trong phạm vi công việc của một công tố viên. Nhưng việc gì cũng phải có cái lí do của nó. Lúc vừa nghe đến tên người báo án, vị Phương công tố bình thường vốn lãnh đạm như băng này bỗng dưng gác mọi công việc trên tay, hiên ngang cầm áo vest bước ra ngoài trước bao cặp mắt tròn xoe ngơ ngác. Sau tất cả, anh chỉ bỏ lại duy nhất một câu:

- Không phiền nếu tôi tham gia cùng chứ?

-....

Dĩ nhiên là chẳng ai phiền cả. Nhưng họ nhìn nhau, nghĩ tới Phương công tố còn đang phải đảm đương một vụ án quan trọng khác, họ lại càng bối rối hơn, túng quẫn không biết nên xử trí thế nào. Vả lại họ biết Phương công tố chỉ hỏi cho có thôi, bởi anh làm gì cũng đâu ai cản được. Cuối cùng, họ đành quy thuận ý anh.

Hiện trường nằm tại một địa điểm ăn chơi xa hoa nức tiếng ở thương giới có tên HNT, cụ thể là phòng 902, tầng 9. Khi cảnh sát tới nơi, hành lang tầng 9 vắng tanh. Khác với những khu dưới, tầng 9 chỉ có hai phòng karaoke. Một phòng đóng cửa kín mít, bên trong lặng thinh không một tiếng động, song từ bên ngoài vẫn có thể loáng thoáng thấy những vệt lấp lánh toả ra từ chiếc đèn trùm thông qua ô kính nhỏ trên cửa.

Phòng còn lại chính là hiện trường. Bên trong không chỉ là thi thể lạnh ngắt đang nằm trên mặt bàn kính với những đĩa thức ăn che đi vùng nhạy cảm, mà còn có thêm hai người nữa đang đứng gần khung cửa 902. Là một người phụ nữ với dung mạo xinh đẹp và một tên đàn ông với thân hình mập mạp, thấp tịt. Họ đang thảo luận về một vấn đề nào đó. Và khi thấy cảnh sát tới, họ nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện. Lần lượt hai người được cảnh sát tiến hành lấy lời khai. Trong lúc ấy, Phương công tố và trung sĩ Lâm đi lòng vòng quanh hiện trường. Họ cúi xuống xem xét thi thể rồi lại quan sát những vật dụng xung quanh căn phòng. Ngay lúc trong lòng đang đinh ninh rằng chẳng còn gì đáng phải để tâm, thì một âm thanh lạ phát ra đã vô tình thu hút sự chú ý của họ. Nó xuất phát từ chiếc túi xách được cho là của nạn nhân, một chiếc điện thoại đang rung từng hồi chuông gấp gáp. Không do dự, Phương Tiểu Tổ bắt máy trước vẻ mặt lưỡng lự của Lâm Tĩnh...

- Chính Lam! Sao giờ này mới chịu nhận điện hả?!

-....

-Nè, mình nói cậu đó, hẹn hò thế nào rồi? Tiến triển ra sao? Hắn ta thực sự có tốt như cậu nói không?

-....

- Ok, hiểu rồi. Im ỉm từ nãy đến giờ là biết thế nào rồi. Lão nương sớm đã cảnh cáo cậu, rằng đừng bao giờ đặt niềm tin vào ba cái thứ tình yêu ảo vớ vẩn. Con ngốc nhà cậu nhất quyết không nghe, còn suốt ngày lảm nhảm tâng bốc tên Khải này nọ. Cái gì mà tốt tính, cái gì mà ga lăng, cái gì mà See & Chat...Xì, quá viển vông!

- Cô vừa nói...See & Chat?- Bất ngờ Phương Tiểu Tổ lên tiếng. Trong lòng thoáng mừng, anh không lường trước bản thân ngoài dự đoán lại thu thập được một thông tin đáng giá như vậy...

"Sau đấy cô ta đã khai hết mọi thứ, bao gồm cả quá trình quen biết giữa Lí Chính Lam và người bạn trai tên Khải kia?" Tần Minh Hi tiếp lời. Cô đã phần nào hiểu được mối liên kết giữa hai vụ án mạng này.

Họ Phương lẳng lặng gật đầu tỏ ý 'Không sai'. Trên tay anh bây giờ chỉ còn mẩu đầu lọc xém đen đã cháy hết. Anh không vứt vội mà vân vê trong lòng bàn tay một lúc: "Hiện tại đã có bằng chứng chứng minh hai vụ án trên đều cùng một người gây nên. Và cũng như lần trước, hắn trêu ngươi chúng ta bằng cách dẫn dắt chúng ta đi theo những lối suy luận mòn mọi. Tôi e rằng, mọi sự không đơn giản chỉ dừng lại ở đây. Hung thủ rất có khả năng sẽ tìm tới những mục tiêu kế tiếp thông qua hình thức tương tự. Nếu lại thêm một vụ chót lọt thì không còn nghi ngờ gì nữa, đây chắn chắn sẽ mở rộng thành vụ án giết người liên hoàn."

Cả Trần Tiến lẫn Lâm Tĩnh lập tức trưng ra bộ mặt nghiêm trọng. Họ không hề nghĩ đến vụ án lần này lại có liên quan mật thiết tới vụ của Ôn Bích Hà. Hơn nữa họ, còn thêm cả Phương Tiểu Tổ, hiện tại đều đang là thành viên của tổ trọng án, được cấp trên đặc biệt giao phó trọng trách điều tra vụ án lần trước, thúc bách họ bằng mọi giá phải tìm ra được hung thủ trong thời gian hạn định.

Thế nhưng, hiện thực tàn khốc...

Trong khi dư âm hiện trường họ Ôn còn chưa kịp nguội hẳn thì đùng một cái lại xuất hiện thêm một xác chết nữa...Việc này nếu truyền đến tai cấp trên, ngoài thái độ điên tiết trước hành tung tác oai tác quái của tên sát nhân, chắc chắn cả tổ trọng án sẽ không thể thoát khỏi viễn cảnh giận cá chém thớt.

Bên này Tần Minh Hi không phải chịu áp lực nghìn cân như bọn họ, song cô cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Vốn dĩ bản thân cô đã quyết định sẽ sống một cuộc sống bình thường, không mong muốn có một chút dính dáng gì đến cảnh sát nữa. Thế nhưng, lại thêm một mạng người. Ngay trước mắt cô. Nó giống như dùng cây kim nhọn đâm thủng một quả bóng quá khổ, mọi kìm nén bấy lâu cuốn theo một tiếng "bùng"!

Rốt cuộc, chạy trời không khỏi nắng...

Tần Minh Hi cười khổ trong lòng, ngoài mặt mí mắt của cô rũ xuống khiến người ta tuyệt nhiên không thể nắm rõ tâm tình cô lúc này: "Phương công tố phỏng đoán không sai. Ngoài ra, thông qua hai lần gây án, chúng ta có thể tạm thời khoanh vùng những đối tượng mà hung thủ đã và đang nhắm tới. Họ chủ yếu là những người phụ nữ trẻ ngoài đôi mươi, xinh đẹp và chưa lập gia đình. Trong quá trình gây án, hắn còn hành hạ những thi thể bằng cách đánh đập. Nhưng, điểm kì lạ là cả hai thi thể đều chỉ bị hành hạ từ phần thân, mặt mũi hoàn toàn lành lặn. Điều này phần nào cũng phản ánh được một góc trong tâm lí của hung thủ và cũng là động cơ để hắn thi hành tội ác sau này. Hắn hận phụ nữ. Có thể trong quá khứ hắn đã từng bị một người con gái nào đó gây ra tổn thương sâu sắc, chín phần mười là người yêu hoặc là người hắn đơn phương nhưng sau đó bản thân hắn lại bị đáp trả một cách phũ phàng. Hành động giết người cho thấy Khải là một kẻ có tính chiếm hữu vô cùng cao. Còn hành động đánh đập thi thể, cho thấy hắn đang thoả mãn khoái cảm của bản thân. Có lẽ hắn cho rằng, nếu thực hiện cả hai hành động trên thì thân xác lẫn linh hồn của những người thiếu nữ trẻ sẽ hoàn toàn thuộc về hắn."

Ngoại trừ Phương Tiểu Tổ, Trần Tiến, Phúc Phệ và đám cảnh sát đang có mặt tại đây đều cùng chung một trạng thái: sốc. Lần thứ hai họ cảm thán người phụ nữ họ Tần này. Cô không chỉ có một tinh thần thép, luôn đưa ra những lí luận sắc sảo mà còn am hiểu cả về tâm lí tội phạm. Cô có đầy đủ những tố chất để trở thành một người thực thi công lí. Trong mắt họ bây giờ, cô giống như một viên ngọc tự nhiên hoàn hảo, chẳng cần qua tay thợ kim hoàn mà vẫn đẹp, vẫn sáng giá lạ kì. Thế nhưng, bảo toàn được viên ngọc này hay không, còn phải để xem nó được đặt ở đâu, được nâng niu như thế nào.

Lâm Tĩnh: "Vậy kế tiếp chúng ta phải làm gì?"

"Hắn vẫn rất cẩn thận..." Tần Minh Hi trầm ngâm vuốt cằm: "ID tài khoản See & Chat của nghi phạm không giống nhau, chứng tỏ hắn đã biết thừa chúng ta sẽ tìm thấy manh mối thông qua cái ứng dụng này. Tại sao lại không giống? Bởi tôi đã thử đăng kí tạo tài khoản, và mỗi một số điện thoại hay địa chỉ email chỉ được lập duy nhất một ID. Lần tìm thông tin liên lạc thông qua ID không khó, nhưng với bản tính cẩn thận của hung thủ, hắn chắc chắn sẽ dùng số hoặc email giả để lập tài khoản khống. Thế nên dù ta có tra ra thì cũng chưa chắc đã mang lại kết quả nào khả quan. Hiện tại tuy ta chưa nắm rõ được thông tin thường trú của nghi phạm, thế nhưng qua hai vụ giết người, chúng chỉ xảy ra ở Phồn Lệ. Những nơi khác không hề có động tĩnh gì. Rất có thể hắn sống ở Phồn Lệ, hoặc chí ít vẫn đang tạm trú ở đây.

Tạm thời bây giờ, ta nên tiến hành lấy lời khai từ quầy tiếp tân. Chắc chắn bọn họ đã từng tiếp xúc với Khải."

Nói xong, Tần Minh Hi đột nhiên cảm giác được ánh nhìn nóng bỏng của ai đó lại khiến cô nhộn nhạo. Cô ngẩng đầu, tầm mắt vô thức đã chạm phải khuôn mặt đầy ẩn tình của Phương Tiểu Tổ. Anh quả nhiên đang nhìn cô, chăm chú. Không phải ánh nhìn của một đứa trẻ khi bị hấp dẫn bởi câu chuyện truyền thuyết li kì bên lửa trại, mà là một sự thoả mãn, sự tự hào, và...cả chiếm hữu...

Suy nghĩ cuối cùng đã khiến tâm tư của cô nhất thời loạn lên. Tiếng tim đập bùng bùng liên hồi như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực. Ngoài mặt, bạn nhỏ Tần vẫn làm bộ bình tĩnh đánh mắt sang chỗ khác, mạnh mẽ chấn chỉnh bản thân...

Lần thứ hai rồi, hôm nay mình bị làm sao thế này?

Ở một góc nhìn khách quan và dễ hình dung hơn, con thỏ trắng ngây thơ không hề biết rằng lúc nó quay đầu đi, hai bên má phúng phính ửng hồng vô tình càng hấp dẫn con sói nham hiểm. Còn con sói nham hiểm, nó vẫn điềm nhiên ngắm nhìn con mồi như một thứ bảo vật vô giá, vẫn điềm nhiên vạch sẵn kế hoạch trong lòng, vẫn điềm nhiên đợi chờ thời cơ...