- "Tôi còn phải nói với các sếp bao nhiêu lần, rằng chỗ chúng tôi không đời nào kinh doanh cái loại dịch vụ đó!" Bên ngoài hiện trường, tiếng Phúc Phệ vang lên vừa gấp vừa bực, gần như là quát. Mặt mũi anh ta đỏ gay, phần vì ảnh hưởng bởi chất cồn, phần vì quá sốc vụ án mạng vừa xảy ra ngay trên chính cơ nghiệp của anh ta. Mặc dù đôi lúc anh ta làm ăn có chút bất hợp pháp thật, nhưng không bao giờ anh ta dám lưu hành loại dịch vụ tởm lợm như "bàn tiệc loã thể". Lại nghĩ tới cách đây nửa tiếng, lúc tiệc họp lớp còn chưa kịp tàn thì cô bạn Minh Hi đột nhiên nhắn tin báo rằng ngay phòng bên cạnh đã xảy ra án mạng. Lạy Chúa, khi nghe cái tin sét đánh ngang tai ấy, anh ta chẳng thể nào còn tâm tình mà hát hò cùng đám bạn cũ nữa, sốc đến mức tỉnh luôn cả rượu.
Cuộc vui bị gián đoạn, vì không muốn để mọi người hoang mang nên Phúc Phệ chẳng còn cách nào khác ngoài việc bỏ thuốc ngủ vào rượu. Thành ra bây giờ, phòng anh ta la liệt hơn chục con người mê man đến nỗi quên cả trời trăng. Dự là đến sáng mai cũng chưa chắc mấy đứa đó đã tỉnh. Tuy vậy, trong bụng anh ta hiện giờ vẫn đầy rẫy nỗi uất ức, bực dọc.
Đảm đương vụ án lần này lại là thanh tra Trần Tiến, người đàn ông mặc măng tô nâu đang đứng trước mặt Phúc Phệ. Ông nghiêm nghị nhìn chủ hội quán béo núc ních thở phì phì đầy giận dữ, rồi quay sang cỗ thi thể bấy giờ đang được bên pháp y tiến hành khám nghiệm sơ bộ, cuối cùng tầm mắt dừng trên người con gái thanh tú với điệu bộ nhàn tản đang tựa bờ tường gần phòng hiện trường.
Một lần, hai lần, ông còn có thể miễn cưỡng cho là tình cờ. Nhưng đến lần thứ ba thì quả không còn lời nào để mà nói...
Cô ta là Thần Chết hả? Sao cứ mỗi lần có án mạng đều là cô ta phát hiện đầu tiên vậy? Một tháng trở lại đây, có vụ nào mà không có mặt cô ta đâu...
Tạm gác cái suy nghĩ đó sang một bên, ông ta hỏi Phúc Phệ: "Anh thực sự không quen nạn nhân? Cô ta không phải người bên anh sao?"
Anh ta mệt mỏi lắc đầu: "Không! Đây không phải người của tôi. Phiền các sếp, xác minh thân phận nhanh nhanh dùm tôi. Tôi không muốn hội quán của tôi vì một chuyện chẳng đâu vào đâu mà phải chịu tiếng xấu oan."
"Nạn nhân tên Lí Chính Lam, 20 tuổi, hiện đang học năm ba tại trường đại học cao đẳng dạy nghề Phúc Kiến." Tần Minh Hi đứng thẳng người, đi tới chỗ Trần Tiến. "Bố cô ta là phó giám đốc sở tài nguyên và môi trường tỉnh Mã Hoa, còn mẹ là giảng viên tại một trường đại học công lập ở Phủ Cẩm. Và, cô ta quả thật không làm việc trong hội quán."
Dường như đã quá quen với những lời khai giật gân của cô, Trần Tiến chỉ im lặng và nhanh chóng ghi hết lời cô nói. Hẳn cô lại như mọi lần, luôn chủ động điều tra thông tin trước khi đám cảnh sát bọn họ ập tới và thao luôn một tràng để khỏi phí công họ tìm tòi. Còn Phúc Phệ, anh ta há hốc mồm nhìn cô bạn cũ đã hai năm không gặp. Rõ ràng trước kia cô ấy kiêu kì và cao ngạo lắm, vậy mà sao bây giờ, khi đứng trước một thi thể trần trụi, cô ấy lại tỏ ra tỉnh bơ như nhìn một món đồ không hơn không kém? Anh ta đột nhiên nhớ đến cách đây mấy tiếng ở nhà hàng, đám bạn đã nói rằng Tần Minh Hi đang nổi tiếng với cái danh thám tử nghiệp dư. Lúc đó anh ta còn tỏ ra nghi ngờ và không mấy quan tâm đến đề tài ấy. Nhưng lúc này đây, khi chứng kiến vẻ mặt bình thản của Tần Minh Hi, Phúc Phệ mới chợt vỡ lẽ...
Từng ấy năm quen biết, phải chăng đây mới là con người thật của cô? Đằng sau hình dáng một cô tiểu thư yếu đuối nhưng luôn tỏ ra bảo thủ?
Càng nghĩ, anh ta lại càng cảm thấy người con gái đang đứng trước mặt thực sự rất kì lạ...
"Cậu quen ba mẹ cô ta à?" Anh ta dè dặt hỏi.
Cô lấy trong túi ra một sợi dây thun, bàn tay thoăn thoắt vấn cao mái tóc xổ tung: "Cái túi xách mà vừa nãy đội khám nghiệm đã mang đi ấy, mình có tìm thấy một tập hồ sơ gồm sơ yếu lí lịch và đơn xin làm việc tại một công ti tư nhân. Ắt hẳn cô ta đang có dự định đi phỏng vấn xin việc. Với lại nhà họ Lí bề thế, không lí nào để một cô tiểu thư đài các như Lí Chính Lam phải tới đây làm một công việc nhục nhã, tổn hại nặng nề tới thanh danh như vậy. Chỉ còn khả năng cô ta là khách của hội quán, và cô ta không tới đây một mình. Người ở cùng với cô ta chắc chắn là hung thủ."
"Chỉ trong thời gian ngắn mà đã moi móc được nhiều thông tin như vậy, quả không hổ danh là Tần tiểu thư." Một giọng nói trầm trầm khác cất lên ngay sau lưng Tần Minh Hi. Là Phương Tiểu Tổ.
Cô khựng lại, nhận rõ cái giọng điệu quen thuộc đến mức đáng ghét kia, không thể làm gì hơn ngoài cái xoay đầu vô cùng cứng ngắc. Nhác trông cách đó vài bước chân, Phương Tiểu Tổ đã xuất hiện ở hành lang từ bao giờ. Anh chậm rãi đi tới, một tay đút túi quần âu, tay còn lại đung đưa chiếc túi đựng vật chứng. Loáng thoáng thấy bên trong một vật rất mỏng, đen và có vẻ cứng. Kích thước vừa vặn bằng một tấm thẻ tín dụng.
Họ Phương hôm nay so với cái kiểu ăn mặc dân chơi ngày trước hoàn toàn trái ngược. Chỉ đơn giản là một chiếc sơ mi màu ghi, quần âu đen và đôi giày da bóng lộn. Không còn bị ảnh hưởng bởi cơn cuồng phong, mái tóc của anh giờ đây đã được chải chuốt gọn ghẽ. Vài sợi tóc mái loà xoà trước trán nhưng không hề luộm thuộm, trái lại càng làm tăng cái vẻ lãng tử của một người đàn ông Phương Đông trưởng thành, nếu như không muốn nói là quyến rũ chết người.
Tần Minh Hi lại quay đi, âm thầm nở một nụ cười gần như méo xệch, trong lòng bắt đầu rền rĩ "Mẹ đời! Sao tôi lại khổ sở thế này?"
Phương Tiểu Tổ ngừng bước, rất có ý tứ đứng cách người con gái đó nửa sải tay. Anh hơi cúi đầu, như muốn nhằm vào vành tai đỏ ửng xinh xắn kia mà nói: "Lại gặp cô rồi, Tần tiểu thư..."
Tần Minh Hi: "..." Ờ phải rồi, vinh dự ghê luôn...
Không muốn để cho đối phương đắc thế, cô lập tức xoay người, làm cái mặt mà cô cho là giả tạo nhất từ trước đến giờ: "Haha, tôi cũng không ngờ lại tái ngộ với Phương công tố sớm như vậy. Sức khoẻ của anh giờ sao rồi?"
"Tốt đến nỗi không thể tốt hơn." Anh nhếch môi, không nhanh không chậm giơ lên cái túi đựng tấm thẻ. Ngoài dự đoán, đây là thẻ thành viên của hội quán HNT, không phải thẻ tín dụng như cô nghĩ. "Tấm thẻ mà Lí Chính Lam đã sử dụng để bao phòng karaoke này trong ba tiếng, từ 7 giờ tối đến 10 giờ tối. Lẽ ra sẽ chẳng còn gì đáng để chú ý nếu như tấm thẻ này đứng tên cô ta. Nhưng không, nó là của một người khác."
Tần Minh Hi nhíu mày, tiếng của Phúc Phệ bỗng vọng lên sau lưng cô: "Đúng thật là thẻ thành viên của hội quán chúng tôi. Hơn nữa, nó còn là thẻ đen, là loại cao cấp nhất và chỉ có những nhân vật tiếng tăm vốn đã gắn bó lâu dài với chúng tôi mới có được."
Cô tiếp lấy cái túi từ tay anh, lật giở và ngắm nhìn kĩ cả mặt trước và mặt sau của tấm thẻ...
"Anh biết là ai?" Cô hỏi câu không đầu không cuối.
Phương Tiểu Tổ khẽ lắc đầu, khoé miệng câu lên một nụ cười giễu: "Được thế đã tốt. Sau khi vừa kiểm tra xong thông tin giao dịch hôm nay thì tất cả những dữ liệu trong thẻ này bỗng dưng bay sạch. Mọi thông tin cá nhân đều biến mất không thấy tăm hơi. Ngay cả nhân viên thu ngân cũng khó có thể lí giải nổi tại sao lại xảy ra sự việc kì lạ như vậy. Cái dở nhất chính là, tất cả thông tin đăng kí của các khách hàng đều lưu trữ hết ở hệ thống, hoàn toàn không lưu trữ bên ngoài. Nên mặc dù có số ID, nhân viên cũng không thể rà soát được danh tính. Tóm lại, không tìm được chủ thẻ."
Tần Minh Hi cúi đầu, khẽ bậm môi. Trong lòng cô mặc định tên sát nhân này quá kì lạ, rốt cuộc hắn bỏ lại tấm thẻ vì lí do gì? Để chọc tức cơ quan điều tra sao?
Phương Tiểu Tổ chậm rãi hướng về phía căn phòng. Bên trên cánh cửa treo biển mạ vàng với ba con số 902...
"Qua camera hội quán, nạn nhân Lí Chính Lam và hung thủ không đến cùng thời điểm. Hung thủ đến trước, cách gần nửa tiếng sau cô ta mới tới." Tiếng Phương Tiểu Tổ cất lên khiến bạn nhỏ Tần vốn đang suy tư cũng phải giật mình hồi thần. "Hắn rất cẩn thận, từ cách ăn mặc cho tới hành động. Khôn khéo đến mức sẵn sàng vạch cho chúng ta rất nhiều manh mối nhưng chung quy vẫn chẳng giúp ích được gì."
Trần Tiến trố mắt, lấp lửng nói: "Phương công tố, sao anh biết? Kết quả khám nghiệm hiện trường bây giờ còn chưa có..."
Bóng lưng họ Phương chợt khựng lại. Vẻ như anh đang chăm chú nhìn vào một góc nào đó trong căn phòng, nhưng cũng có thể anh đang suy nghĩ xem nước cờ kế tiếp phải đi thế nào.
Tiếng hừ ở cổ họng mơ hồ truyền tới, nghe giống như tiếng cười nhẹ...
"Theo trực giác của tôi đấy, thanh tra ạ. Ông không cảm thấy phác hoạ hung thủ lần này có chút quen quen sao?"
Lời đó vừa dứt, mọi người còn chưa kịp tiêu hoá hết thì một bóng người từ trong phòng 902 bước ra. Một thanh niên trẻ với gương mặt sáng dạ quen thuộc. "Thanh tra, Phương công tố, đã có kết quả khám nghiệm hiện trường cũng như kết quả khám nghiệm sơ bộ từ bên pháp y. Nạn nhân Lí Chính Lam, 20 tuổi, chết do tắc đường ống thở, tử vong từ hai đến ba tiếng trước. Hung khí được xác định là một sợi dây hoặc một mảnh vải có kích thước bề rộng lớn. Chỉ có điều hung khí đã biến mất, không một vật dụng nào trong phòng trùng khớp với vết bầm trên cổ nạn nhân. Về phần hiện trường, ngoài những vật tư cá nhân của Lí Chính Nam thì chúng tôi không tìm thấy bất cứ manh mối nào của hung thủ. Hiện trường rất sạch sẽ, không hề có dấu hiệu xô xát. À còn nữa, trong điện thoại của nạn nhân cũng không có thông tin nào đáng ngờ."
Tần Minh Hi đảo con ngươi, lặng lẽ suy tính một lúc. Bỗng cô trầm giọng: "Vết roi trên cơ thể Lí Chính Lam cũng không trùng khớp với vết thắt cổ, nó mỏng hơn. Có thể là một sợi thừng nhỏ, cũng có thể là một cây roi. Nhưng tại sao, sau khi giết người xong hung thủ không dùng luôn hung khí mà còn phải dùng một vật khác để đánh? Hiện trường không có dấu hiệu xô xát, chứng tỏ sau khi giết nạn nhân xong hắn mới nổi hứng quất vài quất lên người cô ấy..."
Không khí bỗng dưng lắng hẳn xuống. Mọi người đều im lặng, không ai kháo ai câu nào. Cho đến khi hai người trong đội khám nghiệm khênh chiếc túi đựng xác màu xám từ trong phòng 902 bước ra. Đám người đứng bên ngoài phải dạt sang hai bên để nhường chỗ cho bọn họ đi qua. Chỉ một lúc, bóng dáng bọn họ cùng chiếc túi đựng xác đã khuất nấp sau cánh cửa thang máy vừa khép chặt...
"Anh vừa nói, phác hoạ lần này của hung thủ có phần quen quen...Là ý gì?" Người mở lời đầu tiên là Tần Minh Hi. Cô ngước cặp mắt trong veo nhìn thân ảnh người đàn ông đang điềm đạm rút bao thuốc lá...
Phương Tiểu Tổ cầm bao thuốc giơ lên ngang cằm, khẽ ngậm lấy đầu lọc đã nhếch sẵn rồi nhẹ nhàng rút ra. Anh lại mò trong túi thêm cái bật lửa, tí tách đốt lên một ngọn nho nhỏ...Chẳng mấy chốc khói thuốc trắng đã vờn lên không trung, xoắn xít vào nhau tạo thành một tầng mây nhỏ bao phủ lấy gương mặt anh. Gương mặt vốn đã khó đoán, nay bị phủ bởi lớp khói mờ thì lại càng trở nên mơ hồ...
"Còn nhớ Ôn Bích Hà chứ?" Anh hỏi.
"...Nhớ." Cô chau mày, song vẫn trả lời anh. Trong lòng bỗng dưng cảm thấy khó hiểu, Ôn Bích Hà thì có liên quan gì tới vụ này?
"Ngoài những thương tích đã kết luận sơ bộ ở hiện trường, trên thi thể Ôn Bích Hà còn xuất hiện hàng loạt những vết roi, vết đánh đập cực kì dã man khác." Anh khẽ hà hơi, nhả ra một nhúm khói. "Vết roi trên thi thể cô ta, hoàn toàn không trùng khớp với sợi dây thừng thắt cổ. Cũng từ một vật mỏng hơn và biết bốc hơi."
"...."
"Một điểm thú vị nữa, rằng Lí Chính Lam, cũng từng dùng ứng dụng See & Chat."