Chương 21: Bàn tiệc loã thể
  • Hội quán HNT ngang tàng ngự trên một con phố sầm uất cách nhà hàng Doki Doki không xa. Diện tích to gần bằng một sân vận động, rộng rãi, bề thế, xa xỉ và...trụy lạc. Nơi đây hầu hết tập trung toàn con cháu thế gia, trâm anh thế phiệt hoặc những thương nhân có tiếng tăm đương muốn trao đổi về một thương vụ khổng lồ nào đó. Nói chung là một nơi mà người thường mãi mãi không thể đặt chân tới.

Chủ hội quán lúc này đang ngồi kề kà cùng mấy ông bạn cũ. Lâu ngày không gặp mặt nói chuyện tâm tình, cả thảy mấy chục tên đàn ông ngồi xúm lại cùng nhau, nâng li cạn rượu không ngừng nghỉ. Ai cũng lanh chanh muốn hát một bài. Tiếng karaoke vang vọng khắp không gian, lúc thì the thé muốn thủng màng nhĩ, lúc thì não nùng trầm lắng tình cảm, lúc thì sôi động bừng bừng nhiệt huyết, và...lạy trời, còn có cả nhạc thời chiến nữa...

Tần Minh Hi lẳng lặng ngồi một góc. Cô không thích náo nhiệt. Hơn nữa, dù đã cố nhưng cô không thể hoà nhập được với đám người này, ngoại trừ Điềm Hân Hân. Mặc dù rất muốn đi về, nhưng nghĩ đến việc sẽ khiến đám bạn của "Tần Minh Hi" phật lòng, cô lại chẳng nhấc mông lên nổi. Thỉnh thoảng, cô vẫn cười nói hai ba câu để bồi thêm vào những câu chuyện mà cô thậm chí không hiểu, luôn làm ra vẻ thân thiện, hoà đồng hết mức có thể. Nhưng mọi thứ chỉ càng khiến cô thêm ngột ngạt, tiếng cười nói, tiếng hô hào, tiếng xập xình làm đầu cô ong lên như muốn nổ tung. Cô đánh mắt nhìn sang Điềm Hân Hân đang cầm mic hăng say hát cặp cùng một ông bạn, cô ấy có vẻ rất cao hứng. Còn tốt, mỗi lần Điềm Hân Hân nhìn cô, ánh mắt cô ấy tựa hồ có thể nhìn thấu tất cả tâm tư trong lòng cô. Điều đó đôi khi khiến Tần Minh Hi cảm thấy chột dạ, một cảm giác không hề thoải mái chút nào. Cũng may bây giờ cô ấy không để ý tới cô, nếu để cô ấy thấy được sự bất tiện trong mắt cô, tin chắc cô ấy sẽ lại lo lắng, lại dò la cô gắt gao hơn.

"Mình đi vệ sinh chút." Cô đứng dậy cười trừ rồi bỏ ra ngoài.

Đằng sau cô là những ánh mắt khó hiểu, họ nhìn nhau rồi cùng râm ran một câu hỏi không rõ: "Hôm nay con bé làm sao thế nhỉ?"

Khép được cánh cửa ngăn cách sự ồn ã bên trong, Tần Minh Hi khẽ thở phào. Đầu óc cũng nhẹ hẳn đi. Cô ngước lên nhìn xung quanh. Lối hành lang dù không quá dài nhưng bù lại là vẻ sang trọng như đứng trước một dãy hành lang trong một dinh thự âu cổ hàng trăm năm tuổi. Màu rượu vang đỏ nâu hoà lẫn cùng ánh đèn vàng phát ra từ cái giá khắc hoa văn treo trên tường, gam màu tối đã vô hình tạo nên một không gian hài hoà, ấm áp và cổ điển. Ở giữa hành lang treo một bức tranh sơn dầu được đóng khung mạ vàng, ngay bên dưới đặt một cái bàn đá cẩm thạch và bên trên còn trang trí thêm một bình hoa bách hợp trắng tinh khôi. Tất cả càng làm toát lên sự tinh tế, sang trọng và cái tính nghệ thuật của chủ sở hữu.

Tay Phúc Phệ đó hẳn có con mắt không hề đơn giản...

Tần Minh Hi thầm nghĩ. Cô cất bước về bên phải. Nơi đây chỉ có hai căn phòng hạng sang. Một phòng bạn cô đang dùng và một phòng ở cuối dãy hàng lang. Đằng trước là một ô cửa sổ nhỏ, và đứng từ xa cô có thể nhìn thấy lác đác vài toà nhà cao tầng đang lấp lánh ánh đèn dưới kia.

Lúc đi ngang qua căn phòng cuối dãy, cô chợt dừng bước, lặng lẽ ngoảnh đầu, tầm mắt rất có chủ ý nhắm vào ô kính vuông trong suốt to bằng một bàn tay người lớn gắn trên cánh cửa nâu sậm kia. Thứ ánh sáng vàng vọt yếu ớt toả ra từ bên trong đã vô tình làm cô chú ý. Một căn phòng karaoke nhưng không hề có thanh âm nào truyền đến, dù chỉ là tiếng ầm ầm của những thứ tạp âm luôn cố tranh nhau thoát ra như ở phòng bên cạnh. Thay vì bầu không khí nhấp nháy những tia sáng từ quả cầu chùm, nơi đây hoàn toàn chìm trong hai chữ "im lìm", sự im lìm đến bất bình thường.

Do dự vài giây, như có một sự thôi thúc kì lạ, có lẽ là trực giác mách bảo, Tần Minh Hi quyết định lại gần cánh cửa, lặng lẽ ghé mắt nhìn vào bên trong...

Không có người?

Căn phòng bên này kiểu cách giống hệt căn đằng trước. Chỉ có điều nó đang chìm trong màu vàng ảm đạm phát ra từ mấy cây đèn chân đế treo trên tường. Với thứ ánh sáng không khác gì đèn ngủ đó, cô chỉ loáng thoáng thấy một bức tường treo màn hình tinh thể lỏng tối đen. Bức tường chạy dọc khoảng một mét rưỡi ngay cạnh cửa ra vào che đi bộ bàn ghế khiến cô khó ước chừng bên trong có người hay không. Không gian im ắng. Vài giọt mồ hôi rịn trên trán cô. Tần Minh Hi cảm thấy căng thẳng lạ thường. Trực giác của cô liên tục réo rắt cho thấy đang có một CÁI GÌ ĐÓ bất ổn phía sau cánh cửa này.

Có nên vào thử không đây?

Nhưng...lỡ như có người, thật tình sẽ rất mất mặt...

Cô bậm môi, chần chừ mấy giây rồi lại lần nữa đưa ra quyết định mà cô cho là táo bạo: gõ cửa.

Nghĩ là làm, cô hít sâu một hơi, điềm tĩnh giơ tay gõ lên bản lề chắc nịch. Cả chỗ này chỉ độc nhất tiếng gõ cửa rõ to của cô, kèm theo đó là giọng nói dè dặt: "Xin lỗi vì đã làm phiền, có ai ở trong không ạ?"

"..."

"Xin lỗi, có ai không?"

"..."

Năm lần bảy lượt cùng với những tiếng gõ ngày càng mạnh hơn, nhưng đáp lại cô vẫn là sự im lặng quỷ dị. Tần Minh Hi khẽ nhíu mày, chẳng lẽ bên trong thực sự không có người? Hay do say quá nên không biết trời trăng thế nào? Từng lí do vội vã chạy nhanh trong đầu cô. Cô đã cố gắng áp chế lí do tệ nhất có thể xảy ra. Cô bất an. Bởi cái cảm giác này rất đỗi quen thuộc. NÓ...giống như cái lúc cô tìm thấy thi thể của Túy Linh Lung, cũng giống như kiếp trước cô đã từng phát hiện ra rất nhiều xác chết khác trong vô tình...

Đó là sự im lặng chết chóc.

Tần Minh Hi toát mồ hôi lạnh, lần thứ ba cô táo bạo đưa ra quyết định, thậm chí còn táo bạo hơn so với hai lần trước: cô sẽ mở cửa.

Ánh mắt cô nhìn xuống tay nắm, sau một giây nuốt nước bọt, cô chầm chậm chạm vào tay nắm. Khi chạm tay thứ tròn tròn lành lạnh, cái lạnh lẽo như thể xâm nhập từ lòng bàn tay rồi lan dần khắp người khiến Tần Minh Hi hơi rùng mình. Cô khẽ khàng đẩy bản lề vừa dày vừa nặng. Một luồng gió lạnh bất ngờ tạt qua làm cánh tay trần của cô gai lên. Cô cứng người, sau đó bước từng bước lần mò trên nền đá trắng toát. Từng bước, từng bước, bàn ghế lấp sau điểm mù của bức tường dần phơi bày. Mọi thứ đã hoàn toàn TRẦN TRỤI phô ra trước mắt. Lần này, bước chân của cô khựng lại như thể bị hoá băng. Cô đứng hình, khẽ rủa thầm...

Biết mà!

Trước mặt cô là một cảnh tượng vừa tục vừa sợ. Tục bởi thân hình trần trụi nằm ngay ngắn trên mặt bàn kính. Sợ bởi con mắt mở thao láo đang chằm chằm nhìn lên trần nhà. Kì dị hơn, trên thân thể loã lồ kia xuất hiện bốn đĩa thức ăn được đặt khéo léo che đi những bộ phận nhạy cảm: hai đĩa đặt ở hai bầu vú, một đĩa đặt giữa bụng và một đĩa che đi vùng kín. Trên mỗi đĩa đều là một món ăn khác nhau, tất nhiên chúng đã nguội ngơ nguội ngắt từ bao giờ. Và với chiều dài gần 1m7, cỗ thi thể đã gần như chiếm trọn cả cái bàn này, cái bàn vốn dĩ thường đặt lên đó những chai rượu đắt giá cả chục triệu hay một bao thuốc xì gà hàng xách tay cao cấp của Cuba.

Thi thể, có một dung mạo đẹp đến nao lòng của thiếu nữ ngoài đôi mươi. Chỉ tiếc...

Tần Minh Hi bước đến rồi quỳ một chân xuống, lặng lẽ quan sát thi thể. Con mắt đã thích nghi với ánh đèn mờ nhanh chóng lia một lượt từ trên xuống dưới. Da thịt vốn nõn nà nay hằn lên những vết đỏ nổi bật vằn vện vào nhau, dài nhất khoảng mười phân, xuất hiện rải rác từ hõm vai đến bắp bùi, trông vừa thương tâm vừa rùng mình. Kì lạ là gương mặt vẫn nguyên cái vẻ đẹp thanh thuần như tờ giấy trắng, không một chút hao tổn. Ngoại trừ bờ môi tím tái cùng con ngươi đang lồi lên với đầy sự kinh hoàng và căm hận. Hẳn trước khi chết, người con gái xấu số này đã dùng ánh mắt đó để nhìn hung thủ. Và như thể bây giờ hung thủ vẫn còn đang đứng trước mặt cô ta.

Trên cần cổ trắng ngần hiện lên một đường to, dài, quấn quanh, và...tím ngắt. Vết thắt cổ.

Tần Minh Hi trầm lặng vài giây rồi đứng dậy, không nhanh không chậm rút điện thoại ra. Vừa gọi đi, một tràng tút dài vang lên và liền sau đó bên kia đã rất nhanh cất tiếng: "Alo, sở cảnh sát Phồn Lệ xin nghe."

"Alo, tầng 9 hội quán HNT trên đường Quan Phẫu đang xảy ra một vụ án mạng. Phiền các anh mau điều người tới đây." Tần Minh Hi vừa trả lời điện thoại, vừa nhìn cỗ thi thể bên cạnh cô. Sắc mặt lãnh đạm sớm đã không còn vẻ nao núng ban nãy...

Bên kia rì rầm một câu gì đó khiến cô khẽ gật đầu, nhếch môi đáp: "Mấy anh yên tâm, tôi sẽ không để cho những người khác tùy tiện xâm phạm hiện trường."

Cúp máy, cô thở hắt một hơi. Lại lần nữa liếc sang thi thể người thiếu nữ không khác gì con rối rách nát kia, khẽ thì thầm...

"Gần giống với.....bàn tiệc loã thể*..."

*: Nữ Thể Thình (tiếng Nhật:Nyotaimori; chữ Nhật: 女体盛り; trong đó Nữ thể là cơ thể người phụ nữ, Thình có nghĩa là mâm đựng) hay còn gọi là tiệc nhân thể, tiệc lõa thể hay còn gọi với tên tiếng Anh thông dụng là: Body sushi là thuật ngữ chỉ về những bữa tiệc trong đó có món sushi hoặc sashimi được bày thức ăn trên cơ thể người đẹp khỏa thân. Tiệc nhân thể có xuất xứ từ Nhật Bản [1] và sau này được nhập về thành phố Côn Minh, tỉnh Vân Nam, thành phố Yên Sơn. (Nguồn: Wikipedia)