- Hai con đường tưởng chừng như song song vĩnh cửu nhưng lại vô tình giao nhau, không hẹn mà cùng hướng về hai lối khác biệt, mãi mãi không bao giờ chạm mặt...
~~~o0o~~~
"Nhóc này là con trai bác Uông. Tiểu Hi à, mau chào anh đi con."
Cô con gái mới năm tuổi ngơ ngác nhìn mẹ, rồi lại nhìn cậu bé bảnh trai đang đứng trước mặt mình. Thấy có người để chơi cùng, cô toét miệng cười, giọng nói ngây ngô lảnh lót cất lên: "Em chào anh! Em tên Tần Minh Hi."
"...À, chào em." Cậu bé cao hơn cô một cái đầu cười khẽ đáp.
Thấy đối phương khá dễ gần, cô không chút do dự nhảy như con chim chích tới cạnh cậu: "Này, ca ca đẹp trai, chơi trò gia đình cùng em nhé! Anh là bố, còn em là mẹ. Búp bê của em sẽ là con. Nha?"
"....."
Trong căn phòng rộng với hàng dãy những quyển sách được bày biện cẩn thận, cậu bé nhà Uông Gia ngồi trên chiếc ghế bành lớn với một quyển sách dày cộp trong tay. Sau lưng ghế, một cái đầu nhỏ xinh bất thình lình ló ra: "Uông ca ca, anh đang làm gì thế?"
"Anh đọc sách." Cậu nhàn nhạt đáp, như không hề quan tâm đối phương đã ở đây từ lúc nào.
Cô bé trồi hẳn người lên, tròn mắt nhìn, song mặt mũi ngày lập tức méo xệch như nuốt phải ruồi chết: "Sách gì mà đầu lâu xương sọ thấy ghê quá!"
"Chúng ta sau này đấy." Cậu thản nhiên nói rồi lật sang trang bên. Đập ngay vào mắt là hình ảnh cơ thể con người với những bắp thịt đỏ lòm, cuồn cuộn bám lấy từng khớp xương...
"....."
Không biết đã qua bao lâu, dưới gốc cây bằng lăng, có một thiếu nữ xinh xắn và một thanh niên tuấn tú đang đứng đối diện nhau. Trời mùa thu trong lành, từng cơn gió nhẹ nhàng thoảng qua làm tóc người thiếu nữ khẽ bay bay. Cô ngượng ngùng rũ mi mắt, ngập ngừng nói ra từng chữ: "Uông ca ca, em thích anh...từ rất lâu rồi...mong anh hãy chấp nhận tình cảm của em...nha?"
Thế nhưng, cái cô nhận được chỉ là một câu trả lời đầy phũ phàng: "Xin lỗi, tôi không thích em."
Cô trừng mắt, lập tức ngẩng phắt đầu: "Anh nói gì?! Rõ ràng ba mẹ chúng ta đã chấp nhận việc đính hôn!..."
Nhưng ngay sau đó cô chết lặng, bởi ánh mắt anh nhìn cô lúc bấy giờ lạnh tanh, không hàm chứa một tia cảm xúc. Nó vô tình khiến cô sợ run, sợ rằng cả đời này vĩnh viễn không thể có được trái tim anh.
"Quyết định của ba mẹ chẳng là gì đối với tôi cả." Chàng trai điềm nhiên quay lưng, cứ như vậy bước đi mà không hề quay đầu: "Tiểu Hi, tôi chỉ coi em như em gái mình thôi."
Không, không được, cô không cam tâm! Đây vốn dĩ không phải kết quả mà cô muốn!
"Uông Đông Thành! Tóm lại sau này anh nhất định phải gả cho em!" Cô hét lên, toàn thân run rẩy, đôi mắt ầng ậc nước khiến bóng lưng kia dần trở nên nhạt nhoà. Một người vốn sống trong đủ đầy như cô bấy giờ mới sâu sắc cảm nhận được thế nào là cô đơn...
"......."
"Tần Minh Hi, tôi phải nói bao nhiêu lần thì cô mới chịu hiểu?! Tôi đã có người mình yêu, cô làm ơn đừng xen vào chuyện tình cảm giữa hai chúng tôi nữa được không?!"
Sự quyết liệt trong đôi mắt anh càng khiến trái tim cô như quặn thắt: "Ả ta rõ ràng đã cắm sừng anh! Tại sao anh vẫn cứ chấp mê bất ngộ như vậy? Uông ca ca, anh phải tin em! Chiếc đĩa rõ ràng đã bị tráo..."
Anh lạnh lùng ngắt lời cô: "Đủ rồi! Tôi chịu đủ rồi! Cô làm ơn cất cái bản tính hống hách và cút giùm tôi! Tần Minh Hi, đừng để chút tình nghĩa bao năm của chúng ta vì cô mà bay biến, cũng đừng để tôi phải ghét cô thêm nữa!"
"Anh.....!" Mắt cô rưng rưng như sắp khóc. Cuối cùng cô hít một hơi thật sâu, đau đáu nhìn anh như một tia hi vọng nhỏ nhoi, tùy thời có thể tắt lụi bất cứ lúc nào: "Uông ca ca, em biết bản thân đã cưỡng cầu anh rất nhiều lần, cũng biết dù có ích kỉ thế nào em vẫn mãi mãi không thể có được tình yêu của anh. Nhưng em thà để anh yêu một cô gái có thể mang lại cho anh hạnh phúc, còn hơn suốt đời chung chăn chung gối với một kẻ phản bội."
Nhưng lần này không còn là thái độ lấp lửng bỏ không, anh đã thực sự quay lưng với cô, một chút cảm tình quen biết dường như bay sạch chẳng còn một mống.
Giữa vách núi hoang vu đầy những mảnh đá vụn, thân ảnh hai người phụ nữ đứng đối nhau trông thật quỷ dị. Trời mây âm u, gió rít từng hồi, vực sâu hun hút lấp dạng sau những lùm cây um tùm bên dưới, như một cánh cổng địa ngục khổng lồ đã mở sẵn, chỉ chực chờ con người rơi xuống mà tham lam nuốt chửng...
"Con...con khốn! Tao cấm mày! Mày...mày còn dám bước thêm bước nữa thì tao sẽ..." Thấy đối phương đang từng bước đi về phía mình, trái tim cô bùng bùng đập liên hồi, toàn thân run rẩy loạng choạng, thỉnh thoảng lại giật lùi ra sau...
Người phụ nữ kia nhìn cô đầy đay nghiến rồi bật cười ác liệt: "Ha ha! Sẽ? Sẽ làm sao cơ? Tần Minh Hi, uổng cho dung nhan mĩ miều của mày, ngu thì vẫn hoàn ngu thôi. Mày tuổi gì mà đòi uy hiếp tao? Chỉ dựa vào thằng ba mày chống lưng thôi à?! Đáng thương thay nha, một cô tiểu thơ thiếu nghị lực..."
"Mày...A..." Cô khiếp đảm la lên! Thật nguy hiểm, vì vách đá thẳng đứng đã nằm ngay dưới tầm mắt cô rồi.
Cô ả kia cũng hốt hoảng kêu theo, nhưng tất nhiên, mọi thứ chỉ là giả tạo: "Ấy chết! Vực sâu lắm! Bước cẩn thận chứ, sao cứ lùi mãi vậy? Thế nào? Sợ sao? Công chúa mà phải run rẩy trước lọ lem à?"
"Mày câm miệng!"
Bỗng dưng đối phương đứng yên, tiếng cười lạnh mơ hồ vang tới: "Còn nhớ Madison chứ?"
Cô sững sờ: "Ý mày là sao?"
"Tên đó quả thật là một kẻ cứng đầu." Ả ta than thở: "Nếu như gã chịu khuất phục tao thì tao đã không ra tay với gã. Haizz, sự quyến rũ của gã làm tao đến bây giờ vẫn còn nuối tiếc. Biết không? Lúc tao cùng gã làm tình, gã đã liên tục gọi tên mày..."
Mắt cô long lên, đỏ sọng: "Mày rốt cuộc đã làm gì anh ấy?!"
Ả vô tư nhún vai: "Tao vứt gã cho Phú. Chắc có lẽ gã đã bị mấy tên đàn ông xúm lại, LÀM TÌNH cho đến chết." Nói xong, ả thích trí cười ngặt nghẽo. "Mày vẫn đang mải miết tìm tung tích của gã đúng không? Thôi đừng phí công làm gì....người giờ này chắc chẳng còn đâu."
"Tiện nhân!!!" Cô gào lên, khản đặc, tuyệt vọng, căm phẫn,...đầy đủ những cảm xúc tiêu cực nhồi nhét vào đầu khiến cô như muốn nổ tung. Đầu óc quay cuồng làm cô choáng váng, cô cảm tưởng như một cơn gió cũng có thể đẩy cô xuống vách đá...
Ả đàn bà ngoan độc đó vẫn chưa có ý định buông tha cho cô: "À phải rồi, báo cho mày một tin tốt và một tin xấu, mày muốn nghe tin nào trước?"
"....." Cô lẳng lặng nhìn ả bằng ánh mắt rệu rã. Nếu có thể, cô rất muốn tự tay kết liễu người đàn bà mạt hạng này. Nhưng thật đáng tiếc, cô không thể. Từ lúc nãy, cô đã vô tình cảm nhận được mặt phẳng dưới chân dường như muốn nứt vỡ ngay lập tức, và chỉ một cử động nho nhỏ nữa thôi, thân thể cô sẽ không còn vẹn toàn, hồn phách cô sẽ chẳng còn tồn tại trên thế gian, mọi thứ sẽ thực sự kết thúc. 'Ông trời ơi, chỉ một lúc thôi. Họ sắp tới rồi.' cô thầm nhủ.
Người đàn bà kia rũ mi, nhẹ nhàng giơ tay xoa bụng, nụ cười vốn hiền từ nay lại thập phần quỷ dị: "Ừm, tin tốt, là tao mang thai rồi. Mày nghĩ xem, nó sẽ là con ai? Uông Đông Thành, Trương Phú, hay Madison Toretto?"
"Mày..." Cô cắn răng, rít lên đầy oán hận. Thực sự không thể tin ả ta lại có thể trơ trẽn đến nhường này.
Không đợi cô nói hết câu, ánh mắt của ả ta đột nhiên trở nên thâm độc...
"Còn tin xấu...
Ngày này năm sau chính là ngày giỗ của mày!!!"
Trong chớp nhoáng, người đàn bà ấy đột nhiên lao tới đẩy văng cô khỏi chỗ đứng. Cô ngơ ngẩn choạng vạng giữa không trung, sau đó liền cứ như vậy rơi xuống. Tiếng gió gào thét bên tai xen lẫn với tràng cười điên cuồng của ả chính là khoảnh khắc cuối cùng trước khi cô dần mất ý thức...
"Không!!!"
Tần Minh Hi bật mình trở dậy, mồ hôi túa ra, nhễ nhại thấm ướt tóc mai. Sự kinh hoàng nơi đáy mắt dần dần bị thay thế bởi sự ảm đạm. Cô thở hắt, những kí ức vụn vặt sau giấc mơ đó cứ liên tục quay mòng khiến cô bực bội vò vò tóc...
Là nó...
Lại là nó...
Kể từ ngày đầu tới đây không khi nào cô không nằm mơ thấy giấc mộng đó, xuất hiện đều đặn và ngày một rõ ràng. Riêng lần này, nó rõ đến mức cô lầm tưởng mình là một vật thể vô hình, có thể quan sát, cảm nhận hết tất cả những sự kiện mà vật chủ đã từng trải qua. Đó là những sự việc nối liền nhau như một trang truyện vắn tắt, đủ để sơ lược cuộc đời của nguyên chủ kiếp trước, bi thương không khác gì một bộ phim tình cảm ướt át và cẩu huyết.
Uông Đông Thành...
Chu Lệ Hinh...
Trương Phú...
Madison Toretto...
Từng cái tên vô thức lướt qua trong đầu, và cái tên cuối cùng lại khiến cô để tâm nhất: Madison Toretto. Sau một khoảng thời gian sống tại đây, cô đã nắm được kha khá những danh tính mà mình từng chạm mặt qua. Ví dụ như Điềm Hân Hân, ví dụ như Tiêu Lâm, ví dụ như Uông Đông Thành, và Madison cũng không ngoại lệ. Cô và anh ta từng chạm mặt vài lần ở chỗ làm, một phó trưởng phòng tài chính cởi mở, mang vẻ đẹp tiêu chuẩn của nam thần Phương Tây, thành công hớp hồn không ít thiếu nữ đương độ xuân thì trong tập đoàn. Mặc dù tiếp xúc không nhiều nhưng thông qua tác phong làm việc, cô đánh giá Madison là một người cực kì nghiêm túc, luôn xử lí ổn thoả những đống tài liệu trong thời gian ngắn trong khi Tần Minh Hi cô phải vật vã mấy ngày mới hoàn thành xong. Mọi hồ sơ, lịch trình đều do anh ta kiểm soát trước khi nó được đưa tới tay cô, hay nói cách khác, cô gần như được mớm sẵn, chỉ việc há miệng và nuốt thôi.
Hẳn thế cho nên "Tần Minh Hi" mới có thời gian đổ hết thành xuân chỉ để đi giành trai...
Nhưng đó không phải điểm chính, điểm chính là dựa vào những gì Chu Lệ Hinh nói trong giấc mơ, cô đã phần nào biết được Madison có tình cảm với "Tần Minh Hi". Và chỉ vì anh ta không thích Chu Lệ Hinh nên sau khi chơi chán, ả đã vứt anh ta cho gã tình nhân Trương Phú và mặc gã làm nhục Madison đến chết? Hay...còn một lí do nào khác nhưng vô tình chưa được đề cập tới?
Còn một điểm mâu thuẫn nữa khiến cô khá băn khoăn. Bối cảnh cuối cùng trong mơ thực sự rất khác với bối cảnh lần đầu cô xuyên tới. Bên dưới không phải là biển cả mênh mông mà là một rừng núi um tùm với cái hố rộng và sâu. Trình tự diễn ra hệt như một thước phim có mở có kết. Nói nôm na, dòng thời gian có vấn đề...
Nó không chỉ đơn thuần là một giấc mơ, mà nó như một chuyến hành trình trải nghiệm cuộc đời của một người. Mọi hỉ nộ ái ố đều dàn sẵn ra trước mắt, nó thực đến nỗi khiến cô suýt chút nữa nghi ngờ thân phận thật sự của mình...
Đương đau đầu lí giải những khúc mắc khó gỡ trong tiềm thức thì một tiếng động quen thuộc vang lên, thành công cắt ngang mạch suy nghĩ của cô. Tạm gác chuyện của "Tần Minh Hi", cô đảo mắt nhìn chiếc điện thoại đang nhấp nháy rung lên từng hồi, không nhanh không chậm bắt máy...
"Alo?"
"Minh Hi, chốc nữa họp lớp cậu nhớ đón mình đi chung luôn nha! Một mình mình đi thì hơi buồn." Ngữ điệu lanh lảnh tự nhiên, quả đúng là giọng của Điềm Hân Hân.
Cô nhướn mày, theo phản xạ liếc chiếc đồng hồ quả lắc đang tích tắc chạy từng giây trên tường, lặng lẽ xốc chăn: "Khi nào?"
"6 rưỡi cậu qua khách sạn The Sun đón mình, 7 giờ kém ta tới nhà hàng là vừa lúc. Cậu chuẩn bị xong chưa?"
"À." Tần Minh Hi để chế độ loa ngoài, đặt điện thoại lên bàn và đi qua mở cửa tủ quần áo..."Mình đang."
Bên kia Điềm Hân Hân đang ngồi trong tiệm làm đẹp. Cô giơ móng tay còn nồng mùi sơn, tỉ mỉ ngắm nghía một hồi, chợt con mắt tinh ranh khẽ đảo: "Mà này, cậu không định dẫn hôn phu đi cùng à?"
Bàn tay lựa đồ của Tần Minh Hi chợt dừng. Cô cắn môi, vẻ mặt cất nhắc lôi ra một bộ đầm màu be, trông khá gọn gàng tinh tế: "Cậu muốn mình dẫn anh ta theo?"
Đối phương bật cười khúc khích: "Được thì càng tốt! Lớp phó Văn Văn ấy, cậu ta còn lôi cả chồng đi nữa kìa. Thiếu gì đứa dắt theo người yêu. Mà vị hôn phu của cậu lại thuộc dạng máu mặt nhất trong cái đám ấy, tội gì không mang theo để phổng mặt phổng mày."
"Cho xin đi..." Bất giác nghĩ tới ánh mắt quyết liệt năm nào, cô nhếch miệng cười mỉa "Cậu chẳng phải hiểu rõ nhất sao? Gã đó tránh mình còn không kịp, chứ đừng nói đến việc mở mồm mời mọc. Tốt hơn hết cứ tay không mà đi thôi."
"....."
Bên kia bất thình lình im lặng hồi lâu, lâu tới nỗi cô còn tưởng Điềm Hân Hân đã tắt máy rồi. Nhưng bỗng đối phương cất tiếng, ngữ điệu phấn khởi hẳn lên: "Minh Hi à, mình rất hoan nghênh những thay đổi tích cực của cậu. Cứ thế mà phát huy nhé!"
Tần Minh Hi: "....." Nói vớ vẩn gì thế?
Bẵng đi vài giờ sau, bức màn đen tuyền xa hoa dần dần bao trùm thành phố, vài tia hoàng hôn cuối cùng đã sớm tắt lụi ở phía cuối chân trời. Phồn Lệ lại bắt đầu một đêm không ngủ, rực rỡ và năng động đúng như cái tên của nó. Và phải đứng ở trên cao, người ta mới có thể thấy hết được cái vẻ hào nhoáng đang kiêu hãnh phô trương kia, nhịn không được mà bần thần tới tận lúc mặt trời ló dạng.
Hôm nay bầu trời không một vì sao, ngay cả ánh trăng yếu ớt cũng đang bận rộn chơi trò bịt mắt với những đám mây đen. Đây có chăng là điều khiến những người theo trường phái hoàn hảo cảm thấy có chút tiếc nuối. Cũng là lẽ thường tình thôi, bởi chẳng có hi vọng gì khi đợi chờ một màn trời đầy sao giữa chốn đô thị ngập đèn màu này...
Nhà hàng Doki Doki toạ lạc tại nơi trung tâm của thành phố. Mặt tiền đẹp, hướng ra phía quảng trường, người ra người vào thực sự đếm không xuể. Trái ngược với một khu đô thị hiện đại bậc nhất thì kiến trúc nơi đây lại mang đậm hơi thở phong cách Phục Hưng, như bông hoa hồng bùng nở giữa một đám bách hợp, khác biệt nhưng cũng không kém phần đặc biệt. Tuy nhiên, đặc biệt không riêng gì vẻ bề ngoài, bởi nơi đây từng được vinh dự bình chọn là nơi những người nổi tiếng hay lui tới nhiều nhất, bất kể là chính phủ nhà nước, quan chức nước ngoài, hay cả những nghệ sĩ có tiếng tăm trong giới giải trí.
Và nếu như bây giờ ai đó thắc mắc ở nơi nào trong Doki Doki tập trung nhiều người nổi tiếng nhất, thì có lẽ là ở tầng trên cùng của nhà hàng này, nơi đang diễn ra một cuộc hội ngộ thân tình giữa những cựu học sinh cao trung đầy quyền lực...
"Nghe nói thằng Phúc làm ăn khấm khá lắm, còn bao cả lớp đi bar nhà nó cơ đấy!" Bên cạnh chiếc bàn dài với một dãy chén bát sáng loáng đã được dọn sẵn, một người đàn ông điển trai mặc com lê kẻ sọc hào sảng vắt tay lên ghế, bộ dáng tao nhã rót đầy một ly sâm panh mới khui. Ngồi bên cạnh anh ta là một người phụ nữ cực kì xinh đẹp diện áo cánh dơi trễ vai, cô chống má, cười nháy mắt với anh ta: "Đợt trước là Sa Yên mời, giờ tới lượt Phúc Phệ. Ông xã, cứ chuẩn bị tinh thần trước đi, người cháy túi tiếp theo là vợ chồng mình đấy!"
Người bình thường ở đây hẳn sẽ hú hét ầm ĩ khi nhận ra ngay cặp vợ chồng ảnh hậu ảnh đế: Thỉ Tuệ và Ôn Tuấn Kiệt này.
Một người phụ nữ khác ngồi đối diện khẽ bật cười: "Tớ bầu một vé đi Bohimi nha!"
Thỉ Tuệ liền gật đầu: "Các cậu cứ chốt sẵn đi, xong xuôi chỉ cần báo vợ chồng tớ một tiếng là được."
Cục trưởng cục công nghệ thông tin Lương Khiết ngồi đầu bàn tủm tỉm lên tiếng: "Đi Bali chán lắm! Chơi trò sinh tồn trên núi Bích mới đã."
"Ầy, tớ không ưa cái đó." Biên kịch Sa Yên lại đề xuất ý khác. "Tớ cảm thấy đi trượt tuyết bên Kazakh được hơn a."
"Đi trượt tuyết chán phèo! Hay làm một kèo đi khám phá đảo Kenzi? Mình nghe nói đảo ấy có nhiều của quý vật lạ lắm nha!" Vị luật sư nổi tiếng Giang Mễ khinh khỉnh gạt phắt.
Điềm Hân Hân đương nhấp ngụm rượu vang cũng phải phì cười: "Xem ra 2 năm là đủ để các cậu chịu thống nhất ý tưởng."
Lớp trưởng Cao Bính lắc đầu đầy bất lực, song anh ta đột nhiên quay sang Tần Minh Hi đang ngồi thừ một góc: "Minh Hi, cậu có đề xuất gì?"
"Hả?" Cô giật mình chớp mắt, có lẽ ác mộng tầm chiều vẫn chưa làm cô hết nguôi ngoai. "Cậu...bảo gì cơ?"
Cao Bính ôn tồn nhắc lại: "Đợt họp lớp sau ấy, cậu có đề xuất gì?"
Lông mày cô khẽ cau lại, vuốt cằm tỏ vẻ suy tư: "Ừm...khám phá một vụ án thì sao?"
Mọi người: "....."
Bầu không khí nhất thời lắng đọng vài giây, ngay sau đó cả bọn cùng cười phá lên...
"Gì vậy bà??? Bà ấm đầu hả?"
"Đừng nói với mình cậu đọc nhiều truyện trinh thám quá nha!"
"Chết chết! Cậu thế này thì thằng hôn phu nó chạy mất dép là phải rồi!"
"Nó nhắc thì mình mới nhớ, dạo gần đây con nhỏ này nổi lắm, còn được xưng tụng là nữ thám tử tư nữa cơ đấy! Đừng có nhờn với nó nha!"
"Ơ đúng rồi nhỉ? Này Hi, nói như vậy cậu thực sự từng tiếp xúc với xác chết ấy hả? Uây, dạo này thấy khác bất thường ấy, tinh thần từ khi nào tôi luyện thành hợp nhôm vậy?"
"Là thép mẹ ạ! Hợp nhôm em gái cậu!"
"Ha ha ha..."
Từng tràng cười sảng khoái vang lên. Thế nhưng ai mà ngờ được, rằng chỉ một câu nói bâng quơ của Tần Minh Hi mà vài tiếng sau nó thực sự đã trở thành sự thật...