Chương 19: Điềm Hân Hân
  • Nhà ăn tầng 8, khu K1, tập đoàn HOLL-4.

So với một nhà ăn tập thể bình thường, thì nơi đây càng giống một nhà hàng ẩm thực truyền thống,  phong cách bài trí trang nhã với hai tông màu đen trắng chủ đạo. Nhà ăn rộng gần một tầng được phân chia thành rất nhiều góc khác nhau, mỗi góc lại bày trí một bộ bàn ghế, có thể là bàn đơn, bàn đôi, bàn bốn hay thậm chí là một bàn dài tám người ních cũng đủ.

Tần Minh Hi chọn vị trí ngồi cạnh cửa sổ, một chỗ lí tưởng cho những người vừa thích yên tĩnh, vừa thích ngắm cảnh thành phố từ trên cao. Cô cầm dĩa xiên một miếng bít tết rồi bỏ vào miệng, sau đó thong thả cầm tập tài liệu hôm trước Madison mới gửi...

Khúc khích...

Một tiếng cười thầm khiến tầm mắt cô chợt ngưng, cô khẽ ngẩng đầu, nhướn mày nhìn người thiếu nữ đang e lệ ngồi đối diện: "Gì mà vui thế? Honey nhắn tin à?"

Tiêu Lâm mắt vẫn dán vào điện thoại, tủm tỉm cười: "Chuẩn. Em và anh ấy tâm sự với nhau được hơn một tuần rồi..." Song mặt cô bỗng sáng bừng lên, hớn hở khoe: "Chị xem! Anh ấy lại nhắn tin hỏi han em nè! Oa, thật ngọt ngào chết mất!"

Bạn Tần tỏ vẻ không quan tâm, thậm chí còn nhếch miệng đầy mỉa mai: "Lớn đầu rồi, nào phải học sinh trung học đâu, em thực sự tin vào ba cái thứ viển vông này à?"

Mặt Tiêu Lâm tức thời tắt hứng, cô hiên ngang để điện thoại xuống, trông giống như sắp lên dây cót đấu mồm với Tần Minh Hi: "Tình thì có mối này mối nọ, đâu phải cuộc tình nào cũng giống nhau đâu hả chị. Với lại chị xem em đi, em bao nhiêu tuổi rồi?"

"...21"

"Bởi thế, ế mòn ế mọt ra! Nếu không nhanh vớ lấy một nơi ấm áp để dựa vào, chắc chắn em sẽ héo mất!" Tiêu Lâm quyết liệt nói, cho hả cái lòng của một cựu FA.

Người nào đó 26 tuổi: "..." Ồ, vậy tôi đây không những héo, mà còn làm phân bón cho cây luôn rồi. Nghe mà tức dùm Phạm Băng Băng á!

Tần Minh Hi rũ mắt, như một lang y không thể vãn hồi bệnh trạng của bệnh nhân: "Hẹn hò lần nào chưa?"

"Chưa."

"Xem ảnh nhau chưa?"

"...Ảnh của em gửi rồi, còn anh thì ấy thì chưa."

" Ồ, một người đàn ông đến mặt còn chưa xem, mà em cũng dám chấp nhận làm người yêu? Tiêu Lâm, chị thấy em vã quá rồi. Ngoại hình của em không tệ, tùy tiện ra phố đi bộ thả thính đại một soái ca đâu có khó, tội gì phải chấp nhận mối quan hệ mà đến em cũng đang mơ hồ?"

"Em..."

Tiêu Lâm đuối lí, sau lại há miệng định nói gì đó nhưng bỗng dưng, một thanh âm khác vang lên đã vô tình cắt đứt bầu không khí trò chuyện nghiêm túc giữa hai người...

"Minh Hi!"

Nghe thấy tên mình được xướng lên từ giọng nói xa lạ, Tần Minh Hi đứng hình, cô quay ra, liền thấy một cô gái lạ mặt với lớp trang điểm đậm từ đâu xuất hiện. Cô ta bước tới và rất vô tư sấn chỗ ngồi, ôm lấy cánh tay cô: "Lâu quá không gặp cậu! Thật nhớ bạn tôi chết mất!"

Mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ, đến Tần Minh Hi cũng đỡ không kịp. Cô trố mắt, sau liền nở nụ cười gượng gạo, khẽ rút tay ra: "Cậu...sao cậu lại ở đây?"

Thật lòng thì...hỏi như thế sẽ an toàn cho cô hơn, bởi cô ta trông có vẻ là bạn thân của nguyên chủ, và nếu vô tình tỏ ra không quen biết thì mọi chuyện sẽ càng trở nên rắc rối. Thôi thì cứ giả quen làm thật đi!

Cô gái lạ mặt kia cười rõ tươi: "Vài ngày nữa sẽ tổ chức họp lớp nên mấy hôm trước mình định qua nhà cậu báo một tiếng. Ai ngờ hay tin cậu chuyển lên Phồn Lệ sống nên mình đành dứt khoát làm một chuyến, bay ra đây luôn, tiện thể du lịch ở Phồn Lệ vài ngày a..."

Bấy giờ mới ý thức chỗ này còn nhiều thêm một người, cô ta trợn đôi mắt kẻ đậm cùng hàng mi giả cong vút: "Minh Hi, người này là...?"

Tần Minh Hi nhìn Tiêu Lâm đầy áy náy: "À, cô ấy tên Tiêu Lâm, là đồng nghiệp của mình. Bình thường bọn mình hay đi ăn trưa cùng nhau, cậu thấy đấy!"

Cô gái kia "ồ" một tiếng, vốn đang quan sát đối phương, nghe bạn mình nói xong bèn gật đầu cái rụp: "Chào cô, tôi tên Điềm Hân Hân, là bạn thân cấp ba của Minh Hi."

Tiêu Lâm mỉm cười, gật đầu đáp lễ: "Rất vui được gặp cô! Ờ... Tôi có việc, đành nhường không gian riêng cho hai người vậy."

Điềm Hân Hân đáp ngay: "Thôi, cô cứ ngồi đi. Cũng chẳng phải chuyện riêng tư gì. Với lại cô còn đang ăn mà..."

Tiêu Lâm vội xua tay: "Tôi ăn xong rồi ấy chứ! Chẳng qua là ngồi đây câu giờ chút thôi. Văn phòng có việc, tôi xin phép đi trước."

Tần Minh Hi đau đáu nhìn Tiêu Lâm rời đi. Điềm Hân Hân thấy chỗ đối diện đã trống liền nhanh nhảu chuyển qua, cô ta chống má, cười: "Này, lúc nghe bác Tần nói cậu ra ở riêng mà mình sốc luôn ấy! Còn tưởng cha con hai người giận nhau chuyện gì."

Tần Minh Hi cúi đầu, lật một trang tài liệu, cười trừ nói: "Đâu có đâu, mình thực sự có ý định muốn tự lập. Dù sao một thân một mình cũng vẫn sướng hơn là sống nương nhờ."

Lần này Điềm Hân Hân im lặng nhìn cô, rất lâu. Lâu tới nỗi bầu không khí bỗng trở nên thất thường. Mãi giờ mới để ý đối phương không hề phản bác một câu nào, Tần Minh Hi khẽ ngẩng đầu, vô tình bị ánh mắt chằm chằm kia "chiếu tướng" khiến cô nhất thời ngây như phỗng...

"Ơ, sao vậy?"

"Cậu khác trước." Điềm Hân Hân chậm rãi nói.

Người nào đó giật thót, tập giấy trên tay suýt chút nữa thì rơi xuống...

Không, tuyệt đối không được chột dạ!

Tần Minh Hi cười khan một tiếng: "Cậu toàn để ý không đâu. Ai rồi cũng sẽ khác mà. Mình đâu thể trẻ con mãi được..."

"Cậu nói thế thì hơi vô lí rồi, quá trình thay đổi nhận thức của một người đâu phải một sớm một chiều. Tháng trước gặp cậu, tính cậu vẫn như xưa. Nhưng giờ gặp lại, cậu chẳng khác gì một bà cô công sở cả. Còn nữa, mấy ngày nay báo chí đưa tin ầm ầm, nói cậu là kì tài phá án gì đó....Này, khai thật đi, đã có chuyện gì xảy ra vậy?" Cách một cái bàn, Điềm Hân Hân chồm người sang, hăm hở hỏi dồn.

Tần Minh Hi cuống lên, cô vội vàng gạt phắt: "Đã nói không có rồi mà!"

Từng giây trôi qua...

Cuối cùng Điềm Hân Hân lại ngồi xuống, điềm nhiên khoanh tay trước ngực, con ngươi sắc lẹm tựa như đang rà soát cảm xúc người đối diện: "Dám chắc lại tại tên khốn Uông Đông Thành đó rồi, còn có con nhỏ tiểu tam Chu Lệ Hinh kia nữa! Cậu có uất ức gì thì nói mình nghe. Sao cứ phải kìm nén làm gì cho khổ ra."

Tần Minh Hi: "...." Mẹ ơi! Hú hồn con!

Nhưng mà khoan, cô ta vừa nói gì cơ?

Chu Lệ Hinh...

Vậy ra người phụ nữ trong đoạn clip đó thực sự là tình nhân của Uông Đông Thành...

Nghĩ tới đây, cô thở dài, rũ mắt gấp lại kẹp tài liệu: "Tổ chức họp lớp khi nào?"

Thế nhưng khôi hài thay, hành động này rơi vào mắt Điềm Hân Hân lại là đau khổ lụy tình, bất lực tránh né. Cô ta âm thầm xác định trong lòng, nhất định bản thân sẽ thay bạn đòi lại công đạo, không để đôi cẩu nam nữ kia được sống yên thân, nhất là cái con ả khốn nạn họ Chu đó!

"Kìa?" Tần Minh Hi hơi nghiêng đầu, khó hiểu nhìn cô bạn: "Sao thất thần thế? Lúc nào tổ chức họp lớp để mình còn sắp xếp thời gian?"

Cô bạn kia giật mình: "À, thứ ba tuần sau, lúc 7 giờ tối ở nhà hàng Doki Doki. Gặp mặt ăn uống xong thì đi hát karaoke ở hội quán HNT. May cho cậu là tiệc lần này tổ chức ở Phồn Lệ đấy. Cậu còn nhớ Phúc Phệ chứ? Tên béo ấy giờ làm ông chủ hội quán HNT, mở hàng trăm chi nhánh khắp Châu Đông Dương đó. Chầu này cậu ta đã đánh tiếng bao cả lớp luôn đấy! À, còn có nhỏ Lệ Ca, cậu ta giờ làm biên kịch cho mấy bộ phim điện ảnh, nghe đâu gần đây còn được đoạt giải quốc tế cơ! Sa Yên nữa, giờ nó là nhà thiết kế thời trang nức tiếng luôn ấy, hình như đang làm chủ hãng thời trang cách tân QQ. Còn đứa nào nữa nhỉ...à...."

"Bà cô công sở": "....."

"Tần Minh Hi", cô ở trên trời có linh có thiêng thì nhìn xuống đi, thấy hổ thẹn không hả?