- Tôi thức dậy với cái đầu váng vất, những hồi ức hỗn tạp sau giấc mơ đó cứ mãi luẩn quẩn trong đầu khiến tôi chẳng thể nào có một giấc ngủ ngon, từ khi tới đây...
Ánh nắng từ khe rèm ngang tàng chạy đến chân giường, leo lên thành, vắt ngang qua chiếc chăn. Tôi ngồi bần thần nhìn mãi, cho tới khi tự cảm thấy đã quá lâu mới chịu thả chân xuống giường, loẹt quẹt đôi dép đi vệ sinh cá nhân.
Một ngày "xa lạ" nữa lại tới...
Uể oải giơ cánh tay trắng bệch gầy gò mở công tắc, đập vào mắt tôi vẫn là chiếc gương đã nứt ấy, thành quả do chính tay tôi tạo nên. À, vì sao ư? Vì mỗi lần nhìn vào gương, mỗi lần được chiêm ngưỡng thân thể không phải của mình, vẫn khuôn mặt trước đây, nhưng tôi lại thấy bức bối đến lạ. Có lẽ do quá đột ngột, cũng có lẽ do không thể tiếp nhận mọi thứ, nên từ khi sống lại, tôi chưa từng cảm thấy vui sướng, phấn khởi, hay bất cứ cảm xúc tích cực nào. Nguyên bản "Phương Tiểu Tổ" là một người năng nổ, tôi biết điều đó, thông qua những câu chuyện của anh ta mà Bạch Túc Nhiên hay kể nhằm mục đích khiến tôi hồi phục trí nhớ nhanh chóng...
Hừm, kể cũng buồn cười, vì tôi chỉ có kí ức kiếp trước thôi, tôi đâu phải "anh ta" đâu. Nhưng tôi biết, có nói ra cũng chẳng ai tin. Trên thế giới này, duy nhất chỉ có tôi và cô ấy nắm giữ bí mật của nhau mà thôi...
Ồ, lại nữa rồi, tôi vẫn luôn tự hỏi tại sao...
Sao lúc nào tôi cũng nghĩ về người con gái đó....
Một thanh âm lanh lảnh đột nhiên vang vọng đã thành công kéo tôi về thực tại, tôi ngẩn người, theo bản năng quay ra, thấy điện thoại trên bàn kêu lên từng hồi. Tôi nhanh chóng bắt máy: "Alo."
"Buổi sáng tốt lành Phương công tố, hạn nghỉ phép của cậu đã hết. Mau tới sở đi!" Thanh âm bên ấy vừa trầm vừa đanh thép, giọng điệu nghiêm nghị như sĩ quan quân đội, nghe chừng có vẻ là sếp của "Phương Tiểu Tổ" đây...
Tôi bình thản đưa ra lời đảm bảo, tùy tiện chọn bộ quần áo nghiêm chỉnh một chút, rán hai quả trứng và uống một cốc cà phê, xong xuôi liền mở cửa tới trụ sở.
Vừa lái xe, tôi chợt thấy hơi băn khoăn, tôi sẽ tiếp nhận công việc này như thế nào đây? Chức trách của một công tố viên là gì? Hơn nữa, ân oán tình thù của "Phương Tiểu Tổ" tôi không hề biết. Nếu giả như có việc gì không may xảy tới dẫu đến tôi còn chẳng rõ tại sao, liệu có thể tùy tiện ứng xử thế nào cũng được không?
Quả nhiên, mối lo của tôi không hề thừa.
Trước mắt tôi giờ đây là một ông chú trung niên, mang nét cương nghị không thể khinh thường, à, bảng chức vụ ngay kia...là cục trưởng, tên Yến Luật.
Ông ta nhìn tôi bằng con mắt sâu hun hút, song cúi đầu rót thêm cốc trà. Làn khói mỏng manh bốc lên, vương vấn không trung rồi lặng lẽ tan vào nắng...
"Khoẻ hơn rồi chứ?" Cục trưởng Yến hỏi han.
"Vẫn tốt thưa ngài." Tôi nhấp miệng, cái vị đặc đặc thanh thanh khiến cổ họng tôi dịu hẳn...
Rồi như thể sắp giao cho tôi nhiệm vụ đi giải cứu thế giới, ông ta ngồi thẳng người, nét mặt nghiêm túc: "Vốn dĩ tôi định để cậu nghỉ thêm một thời gian nữa..."
Tôi khẽ "ồ" trong lòng, vậy sẽ thật tuyệt vời làm sao nếu như không có hai từ "vốn dĩ"...
Ông ta chậm rãi đan hai tay vào nhau, tiếp: "Nhưng như cậu biết rồi đấy, chính phủ đã ban thông báo khẩn rằng trong nửa năm nhất định phải xử xong vụ Ôn Bích Hà. Đây là thời điểm sở ta cần tập trung nhân lực nhất. Hơn nữa, hôm đó cậu cũng có mặt ở hiện trường, hỗ trợ thanh tra Trần không ít, hẳn cậu là người nắm rõ tính chất vụ án này nhất. Với lại, nhìn khắp Phồn Lệ thì chỉ có cậu mới có hi vọng."
Tôi thản nhiên hỏi vặn: "Vậy nên ngài muốn để tôi đảm nhiệm vụ án này?"
Cục trưởng Yến nhướn mày: "Nếu cậu đủ khả năng. Nhưng tôi sẽ không đặt yêu cầu quá đáng với cậu, cậu có thể cùng những tổ trưởng của hơn mười đội đặc nhiệm trên Phồn Lệ hỗ trợ nhau. Cậu được quyền tùy thời sử dụng nhân lực của tôi vào mục đích điều tra, Phương công tố."
"Xin lỗi thưa cục trưởng." Tôi đáp: "Trách nhiệm của tôi chỉ là tham gia vụ án khi đã xác định rõ đối tượng tình nghi, thế nhưng trong vụ này, chân dung tội phạm còn quá mơ hồ."
Đừng thắc mắc tại sao tôi biết, chỉ là những kiến thức quèn mà tôi tra được trên mạng thôi...
"Hơn nữa, đâu chỉ mình tôi nắm rõ vụ này nhất, còn một người nữa có khả năng chẳng kém gì tôi mà."
"Ồ, là ai?" Quả nhiên ông ta hỏi ngay.
"Chắc ông cũng biết một cô gái tên Tần Minh Hi rồi nhỉ?" Thật sự thì, đây mới là mục đích chính của tôi...
Cục trưởng Yến ngạc nhiên nhìn tôi: "Đừng nói cậu định để cô ấy tham gia điều tra đấy! Tần tiểu thư tuy rằng rất có tài trong khoản điều tra manh mối, nhưng cô ấy không hề có chức trách gì trong vụ này hết."
"Ông nói không sai. Vậy cho nên tôi mạnh dạn đề cử cô ấy vào chức trợ lí của tôi."
"Gì cơ???" Ông ta thốt lên: "Phương công tố, cậu nghĩ việc này khả thi à?"
Tôi ngả người ngồi tựa thành ghế, rất vô tư nhún vai: "Không thử sao biết. Cục trưởng, tin tôi đi, trên thế giới này không ai có thể hiểu rõ Tần tiểu thư hơn tôi đâu, bao gồm cả ba của cô ấy."
Đáp lại tôi chỉ là vẻ mặt lưỡng lự của cục trưởng Yến, dường như ông ta cũng muốn Minh Hi tham gia nhưng lại không biết phải làm thế nào để "kéo quân về đội". Một yêu cầu này, vừa hay đổ thêm dầu vào ngọn lửa đang nhen nhóm trong lòng cục trưởng, thanh tra Trần, hay tất cả những người đang muốn thoát khỏi nghịch cảnh "nửa năm". Đương nhiên họ sẽ không dứt khoát từ chối.
"Tôi và Tần Bá Hiên có quen biết." Bỗng dưng ông ta cất lời, với một vẻ mặt tràn ngập sự suy ngẫm: "Ông ấy rất thương yêu Tần Minh Hi, yêu tới nỗi sẽ không để con bé phải chịu bất cứ tổn thương nào. Phương công tố, kẻ thủ ác mà chúng ta đang phải đối mặt là một nhân tố cực kì nguy hiểm. Nếu như chúng ta kéo con bé vào, Bá Hiên phản đối thì không nói, chỉ cần Tần tiểu thư có mệnh hệ gì, thì hậu quả sẽ vô cùng khôn lường..."
"..."
"Mà này, cậu với cô ấy quen biết lâu rồi sao?" Kết thúc cuộc trò chuyện, ông ta đã hỏi một câu như thế.
Câu hỏi đó đột nhiên khiến tâm tình của tôi nâng nâng...
"Phải, từ rất lâu rồi." Tôi cười.
Cho đến tận lúc lái xe, tôi vẫn luôn kiên định nhìn thẳng về phía trước...
Thật phiền phức! Cũng may "Phương Tiểu Tổ" không có...