Chương 17: CHT2108-A0
  • Diễn biến vụ án mặc dù đã được làm sáng tỏ trước công chúng, song cái mà công chúng quan tâm hơn cả lại là việc cảnh sát đã bắt được hung thủ hay chưa. Vậy nên, khi biết các cơ quan chức năng vẫn đang tiến hành điều tra, không ít dân tình bắt đầu mang trạng thái hoang mang, lo sợ. Đã rất lâu rồi Phồn Lệ mới xuất hiện một vụ án kinh thiên động địa như vậy. Hình ảnh về xác chết nhầy nhụa máu đã sớm tràn lan trên các mạng xã hội, trở thành chủ đề hot trong suốt một khoảng thời gian. Và đến tận thời điểm hiện tại, nó dường như chưa có dấu hiệu thuyên giảm.

Phía Tần Minh Hi thì quyết định gạt bỏ vụ án sang một bên. Thứ nhất vì cô đã giúp phía cảnh sát thu thập không ít manh mối, thứ hai vì tập đoàn đã thoát khỏi cái tiếng là "chèn ép" nhân viên, cũng coi như vớt vát được một chút danh dự. Mà lí do cuối cùng buồn nhất, vì cô chẳng phải là cảnh sát, nên cũng giống như lời Phương Tiểu Tổ từng nói, cô không có quyền can thiệp vào việc điều tra của họ. Tuy rằng vẫn canh cánh trong lòng chuyện hung thủ còn tiêu diêu ngoài vòng pháp luật, nhưng cái gì cũng phải ra cái đó, cô không thể không tập thích nghi với cuộc sống hiện tại được. Bây giờ cô là một con người hoàn toàn mới với một thân phận mới, một khởi đầu mới. Cô sớm đã suy nghĩ đến việc sống nốt phần đời còn lại trong sự thư thả, không bị trói buộc bởi những cái xác hay những vật chứng muôn màu muôn vẻ. Không phải đau đầu khi nghĩ đủ mọi khả năng có thể xảy trong một vụ hóc búa.

Cô đang học cách buông bỏ...

Từ sau khi vụ án trôi đi, tập đoàn lại trở về với quỹ đạo ban đầu. Mặc dù không ít nhân viên trong công ti, nhất là những người đã từng quen biết với Ôn Bích Hà cảm thấy vừa sợ vừa thương thay cô ấy. Nhưng người chết cũng đã chết rồi, công việc thì vẫn như cũ rơi xuống không ngừng, ai nấy đều bảo ban nhau cố gắng vượt qua vài ngày, sau vài ngày đâu sẽ lại vào đấy cả thôi.

Bên này nghe chừng có vẻ khá suôn sẻ...

Nhưng phía cảnh sát thì không.

Vụ việc sớm đã lọt vào tai chính phủ, và thật không may cho cơ quan cảnh sát Phồn Lệ, rằng trong khoảng thời gian nửa năm, chính phủ yêu cầu họ nhất định phải tìm ra hung thủ, nhanh chóng trả lại nỗi oan cho Ôn Bích Hà cũng như gia đình Ôn gia. Đương nhiên, lí do đó chỉ là một phần. Phần nhiều có lẽ Chính Phủ lo sợ vụ án sẽ trở thành tiền đề để những tên tội phạm sau này càng có gan lấn lướt pháp luật. Xã hội sẽ xuất hiện nguy cơ mất cân bằng an ninh. Nhất là những việc đánh động vào tâm lí người dân thì đa phần đều mang những hậu quả không tốt.

Phòng họp sở cảnh sát Phồn Lệ.

Tất cả cán bộ đang công tác tại sở, những người đại diện cho các quận huyện trên toàn Phồn Lệ đều có mặt tại đây. Mặt mũi ai nấy đều tỏ ra cực kì nặng nề sau lời ban hành khẩn từ phía Chính Phủ. Công tác từng ấy năm trời, chưa bao giờ họ gặp phải tình huống éo le thế này, vậy mà chẳng hiểu sao bỗng dưng cục tạ sắt từ đâu rơi xuống, thiếu chút nữa là đè chết vốn liếng miếng cơm manh áo của họ rồi.

Thân là người khả năng cao phải đứng mũi chịu sào đầu tiên, cục trưởng Yến trở thành người bị áp lực nhất. Ông ngồi ở ghế chủ vị, nét mặt ưu phiền không thể giấu diếm. Dẫu biết rằng nếu bày tỏ cảm xúc hiện giờ sẽ ảnh hưởng tới cảm xúc cấp dưới, nhưng cứ xem cả cái phòng họp này đi, ngoại trừ Phương công tố còn đang trong hạn nghỉ phép, người nào người nấy đều giống như sắp khóc tới nơi rồi. Không thể trách bọn họ bi quan, vì dù có bày đủ cách, họ vẫn không thể khiến chiều hướng vụ án trở nên khả quan hơn được.

Và thật chán đời làm sao khi cuộc họp chỉ vừa mới bắt đầu chưa đến 5 phút!

"Thanh tra Trần, xin hãy tóm tắt vụ án." Yến Luật trầm giọng yêu cầu.

Trần Tiến lập tức đứng dậy sơ lược quá trình phá án cũng như thu thập chứng cứ. Cuối cùng ông đưa tất cả những manh mối quan trọng lên máy chiếu cho mọi người cùng xem, đồng thời còn không quên trình bày kết luận tạm thời của Tần Minh Hi và Phương Tiểu Tổ ngay cái hôm xảy ra vụ án đó.

Bắt đầu từ đoạn đấy trở về sau, cán bộ quận huyện thì không nói, riêng Yến Luật cùng những người đang làm việc tại sở đều bày tỏ thái độ cực kì kinh ngạc...

Tần Minh Hi và Phương Tiểu Tổ???

Họ không nghe lầm chứ?!

Phương công tố trước đó gặp chuyện không may ai cũng biết, thương tích đến nỗi suýt mất mạng phải nằm viện gần cả tháng trời. Vậy mà đùng một cái, anh ta xuất hiện hiên ngang như một vị thần ở hiện trường!! Đành rằng mới đây có thông báo anh ta đã tỉnh và đang trong tình trạng hồi sức, nhưng một người như vậy cũng không có khả năng ra ngoài trong một tâm thế khoẻ như vông được, siêu nhân nhập anh ta à!?

Còn nói đến Tần Minh Hi, hiện giờ rất đông người biết đến tên tuổi của cô kể từ vụ án Châu Lục Tử. Nhưng họ không ngờ, chỉ sau có vài ngày thôi, cô lại xuất hiện với vai trò là người tình nguyện hỗ trợ cảnh sát điều tra. Hơn nữa, theo lời kể của Trần Tiến, Tần Minh Hi đã cung cấp rất nhiều manh mối quan trọng, từ vấn đề phác hoạ sơ bộ của hung thủ cho tới mối quan hệ với nạn nhân, cách thức hung thủ hoạt động,...đều do cô cung cấp mà có.

Hai cái tên này được nhắc ra, ngay lập tức đã tạo nên hiệu ứng "sốc toàn tập" cho toàn bộ căn phòng. Ai nấy đều chụm đầu lại bàn tán sôi nổi, xôm sả không khác gì cái chợ....

"Trật tự, trật tự!" Yến Luật gõ khớp tay lên bàn, mạnh mẽ trấn áp sự ồn ào và tỏ ra suy tư, nói: "Tổng quan lại, hung thủ tạm gọi là Khải cao 1m8, ngoại hình ưa nhìn, tính cách hướng nội. Từng làm sát thủ hoặc quân nhân. Điều kiện kinh tế khá giả, có thể do gia thế hoặc là vốn liếng qua công việc thường ngày, hoặc là ám sát thuê. Còn nữa, hành vi của hắn rất có khả năng biểu thị cho nhân cách phản xã hội bên trong hắn."

"Đúng vậy." Trần Tiến đồng tình gật đầu: " Cách đây không lâu phía pháp y đã đưa ra kết luận, mặc dù họ không thể xác định nạn nhân chết trước hay sau khi rơi, nhưng qua quá trình khám nghiệm tử thi, họ đã phát hiện thân thể nạn nhân có nhiều dấu vết bị cho là bạo hành tình dục. Tử cung bị tổn hại nghiêm trọng, rất nhiều những vết bầm tím do bị đánh đập xuất hiện tràn lan trên thi thể. Hơn nữa, chúng tôi đã lấy được mẫu ADN của đàn ông thông qua tinh trùng còn sót lại bên trong tử cung của nạn nhân."

Trên màn chiếu hiện giờ là hình ảnh một cỗ thi thể trần trụi xám ngắt với nhiều vết bầm tím to nhỏ rải rác khắp người, khiến ai nấy cũng đều cảm thấy xót xa và căm hận tên thủ ác đã quá mức thú tính. Gương mặt cô gái trẻ trắng bệch, môi khô nứt, hốc hác, vô thần, nhưng ít ra, vẫn còn khá hơn là mình mẩy đầy máu như đống huyết nhục mơ hồ nằm giữa hiện trường lúc ấy. 21 tuổi, mới chỉ trong giai đoạn trường đời chưa bao lâu mà đã phải trải qua cái chết vô cùng thảm khốc, trước khi chết còn bị làm nhục cực kì dã man, Ôn Bích Hà, dự sẽ là cái tên khiến những người ở đây phải ám ảnh một thời gian dài...

Một tuần sau...

"Alo, Madison? À được, được rồi. Ok, tôi sẽ kiểm tra mail. Làm phiền anh rồi." Tần Minh Hi mỉm cười cúp máy, tiếp tục lướt mười ngón tay trên bàn phím laptop, tầm mắt di chuyển không ngừng. Dáng vẻ hiện giờ của cô: tóc buộc đuôi ngựa, mặc pijama, xung quanh nào là bánh kẹo, bim bim, nước ngọt, cà phê...thật giống mấy cô gái trạch nữ điển hình.

Được một lúc, cô chép miệng, mắt không rời khỏi màn hình với tay lấy cốc cà phê đang đặt một bên, lại không cẩn thận để đổ cà phê lên túi xách...

"Ối chết!" Cô tá hoả kêu, vội vội vàng vàng dựng lại cốc, luống cuống phủi sạch vết nước trên túi: "Hậu đậu đến thế là cùng!" Cô tự trách.

Vì chiếc túi vẫn mở nên cô đành phải kiểm tra bên trong, cũng may là không bị ướt. Tần Minh Hi khẽ thở phào, đương định đi lấy khăn lau thì tầm mắt cô chợt dừng lại trên một thứ...

Nhìn chằm chằm, cuối cùng cô quyết định nó lấy ra, chính là chiếc đĩa CD cô từng thấy khi lần đầu tới đây.

"CHT2108-A0...." Cô lẩm nhẩm, cau mày cân nhắc hồi lâu, sau đó kiên định nói: "Được, đó giờ vẫn chưa có cơ hội xem thử! Xem xem thứ khiến cho Uông Đông Thành phải nhìn lại người bên cạnh mình là cái quỷ gì."

Cô dứt khoát khởi chạy đĩa trên máy tính rồi lại xem xét màn hình. Một file lạ bất thình lình hiển thị, Tần Minh Hi lập tức kích chuột...

"Ồ, đoạn clip? Dài gần một tiếng cơ à?" Cô ngán ngẩm kêu. Nhưng tay đã kịp nhấn nút play...

Khung hình tối thui bỗng chốc ánh lên tia sáng, dịu nhẹ như phát ra từ bóng đèn ngủ. Tuy đang ở chế độ 720p nhưng với góc quay này, thật sự rất khó để bao quát toàn cảnh, như thể được quay từ camera ẩn vậy. Góc quay được đặt bên đầu giường, một chiếc giường phủ ga trắng muốt nhưng bởi vì ánh sáng của đèn mà biến thành vàng cam. Một góc phía xa thì bày tủ trang điểm, những góc còn lại thế nào, đương nhiên cô không thể biết được...

Mắt Tần Minh Hi gần như dán chặt vào màn hình...

Clip vẫn chạy trong im lặng. Thế nhưng chỉ sau ba phút...

Hai bóng dáng kì lạ từ đâu bất ngờ ôm nhau vật ngã xuống giường, một nam một nữ. Chuyển động bất ngờ khiến mắt cô dại ra. Từ góc độ này cô thấy rất rõ họ đang làm gì...

Gã đàn ông nằm đè lên cô gái. Nụ hôn ngấu nghiến, cuồng nhiệt như dã thú háu đói, mãnh liệt tới nỗi khiến người khác phải che mặt. Cô gái cũng chẳng phải dạng thiếu nữ thẹn thùng gì, cô ta vừa hào hứng đáp trả từng đợt xâm chiếm, lại vừa chủ động kéo lệch một bên vai áo vest. Họ lăn qua rồi lộn lại, quần áo trên người thoáng cái đã sớm bị lột gần hết!

Tần Minh Hi: "...." Nuột, nuột phết...

Trong chốc lát tiếng rên rỉ mơ màng, sung sướng của người phụ nữ cùng tiếng gầm thoả mãn, tràn đầy tinh lực của gã đàn ông sau đó đã khiến bầu không khí trở nên nóng bỏng, gấp gáp hơn bao giờ hết. Từng đợt rồi từng đợt, chiếc giường lún xuống, kót két vang lên không ngừng...

"Lệ Hinh...anh yêu em..." Gã đàn ông điển trai vừa vận động thân dưới, vừa gập người ôn nhu hôn lên đôi môi mềm mại kia, ngọt ngào thủ thỉ...

Người phụ nữ tên Lệ Hinh nghe thấy, liền hé mi, nhìn đối phương bằng ánh mắt tràn đầy si mê. Khoái cảm trào dâng mỗi lúc một nhiều, cô ta khẽ cong người, bầu ngực trắng ngần, đầy đặn nhỉnh cao, nhũ hoa vừa vặn chạm vào miệng tên đàn ông đó. Cô ta thét lên một tiếng rồi đổi tư thế, nhỏm người dậy, gục đầu ôm chặt cổ đối phương, nhấp lên nhấp xuống không ngơi nghỉ...

Chẳng cần nhìn chính diện, chỉ nhìn góc cạnh của khuôn mặt thôi cũng đủ biết tuấn nam mỹ nữ đến mức nào rồi. Cộng thêm việc hình thể cả hai đều đẹp, trai tài gái sắc khi kết hợp lại càng khiến từng giây trôi qua như chìm trong biển kích thích, tựa như một bộ phim cấp ba được dàn dựng chân thực, không thể chê vào đâu được...

"Vĩnh, hôn em đi...ha..." Bấy giờ người phụ nữ đó mới chịu thốt một câu hoàn chỉnh. Giọng nói êm ái, yêu kiều như rót mật vào tai đàn ông khiến động tác của "Vĩnh" càng ngày càng dồn dập và mạnh bạo hơn...

Sập!

Bố khỉ!

Chiếc laptop bị Tần Minh Hi không tiếc của công gập mạnh xuống, cô gắt thầm trong lòng. Mặt sớm đã đỏ bừng như trái cà chua, lồng ngực phập phồng lên xuống cực kì khó nhọc...

Bao nhiêu năm trinh trắng của bà đây, giờ hay rồi, bị hai đứa chúng mày vấy đen luôn! Bắt đền nhé!!!

Giờ cô đã hiểu tại sao "Tần Minh Hi" lại nhắn với Uông Đông Thành một câu rất ý tứ như vậy. Rõ ràng, qua những gì cô tiếp xúc được, anh ta không thể nghi ngờ chắc chắn đã bị ả tên Lệ Hinh đó cắm sừng rồi...

Vậy, giờ nên làm thế nào đây?

Gửi trực tiếp? Không không, tai bay vạ gió thì khốn. Cô còn không biết gã tên Vĩnh kia là người thế nào, thân phận ra sao. Nếu giả như là nhân vật tai to mặt lớn hoặc trùm xã hội đen thì cô đắc tội không nổi, mặc dù cô cũng tai to mặt lớn chẳng kém gì ai...

Hay bỏ đi? Dù sao chuyện này cũng chẳng liên quan gì cô. Cô chưa từng tiếp xúc với Uông Đông Thành, cũng chưa có ý định gắn bó cả đời với hắn. Thậm chí cô định sắp tới sẽ lựa thời điểm thích hợp, nói với ba Tần chuyện hủy bỏ hôn ước, cá chắc Uông Đông Thành sẽ sung sướng đồng ý ngay. Dù sao hắn tránh "Tần Minh Hi" còn chẳng kịp, giờ hết nợ rồi, đôi bên cùng dễ thở. Tốt hơn hết cứ để hắn là hoa đã có chủ đi, vậy thì cô càng có lí do chính đáng để thoái thác cuộc hôn ước này....

Nghĩ đến đây, cô dứt khoát lấy chiếc đĩa ra, để vào hộp đựng rồi cất tạm trong ngăn kéo tủ. Lòng tự nhủ sẽ không nghĩ đến chuyện này nữa.