Chương 16: Khải
  • Thời điểm 7 giờ 27 phút, sau khi vụ án xảy ra, nghi phạm lại một lần nữa xuất hiện trong khung hình và mất dạng vài giây sau đó. Một điều mà những người đang xem đoạn clip để ý nhất chính là...hắn lại cố tình nhìn thẳng vào camera! Cố-tình-khiêu-khích-công-khai-không-chỉ-một-lần!

Trần Tiến vừa thẹn vừa tức, tôn nghiêm của cảnh sát không thể để cho một thằng oắt chà đạp dễ dàng như vậy được! Dựa vào đâu chứ!

"Đừng đánh giá thấp đối tượng tình nghi lần này. Dùng được súng bắn tỉa chứng tỏ gã đó cũng khá là khó nhằn đấy." Tần Minh Hi thản nhiên dội nước lạnh đánh dập ngọn lửa đang bùng lên trong người Trần Tiến, cô thừa biết ông chú này nghĩ gì. Đừng nói cô không dưng lại đi đánh giá thấp năng lực ông ta, ngay đến ông ta còn chẳng ý thức được bản thân đang đối đầu với ai, tư tưởng coi "dễ" mọi thứ chưa biết đến bao giờ mới buông bỏ được.

Lâm Tĩnh từ đầu tới cuối, ngoại trừ lúc xem vật chứng mà cô gái lạ mặt này mang tới thì đều dùng ánh mắt tròn xoe nhìn cô. Thấy sếp mình không hề phản ứng khi người ngoài tự tiện xâm phạm hiện trường, anh ta lại càng khó hiểu hơn. Làm việc gần một năm tại sở, với những mối quan hệ cực kì rộng rãi, anh ta không có khả năng không nhớ được dung nhan cô gái này.... "Xin lỗi thưa cô, cô là ai thế? Ban nào phái cô đến?"

Tần Minh Hi đảo mắt liếc anh ta, song cô nhún vai: "Một công dân tốt đang tận lực giúp các người phá án, chỉ vậy thôi."

"Vậy cảm phiền cô..." Lâm Tĩnh còn chưa kịp nói hết thì đã bị Trần Tiến nắm chặt cánh tay kéo lùi mấy bước, ông âm thầm lắc đầu với anh ta, sau đó ngượng ngùng cười xuề: "Lần trước hai người chưa gặp nhau nên cậu ấy không biết cô là phải. Lâm Tĩnh, đây là cô Tần Minh Hi, người đã giúp tôi phá giải vụ án giết người mấy ngày trước và cũng là người đã báo án lần này. Tần tiểu thư, đây là Lâm Tĩnh, trung sĩ hiện làm việc dưới trướng tôi."

"Hân hạnh làm quen." Cô nhàn nhạt đáp lại.

"A..." Lâm Tĩnh dường như còn chưa tiêu hoá hết lời sếp Trần nói, anh ta ngơ ngẩn nhìn cô: "Hân hạnh...Tần tiểu thư, cho phép tôi được bắt tay với cô..."

"Theo quan điểm của tôi..." Một giọng nói khác bất chợt vang lên...

Thật xui xẻo thay cho trung sĩ Lâm khi lời nói của anh ta lại một lần nữa bị cắt ngang. Nhưng kẻ vô ý lần này không còn là Trần Tiến, mà là Phương Tiểu Tổ. Thêm sự bất ngờ nho nhỏ rằng anh đã đứng gần chỗ họ từ lúc nào: "Dựa vào cách thức gây án, thân phận của đối tượng tình nghi có khả năng là sát thủ, hoặc là người đang hoặc đã từng làm việc trong quân đội."

Gác lại chuyện chào hỏi, lần này Tần Minh Hi không còn tỏ thái độ gay gắt với Phương Tiểu Tổ nữa, ngược lại cô nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, vả lại cỡ tuổi của tên này chắc chắn phải từ 25 tuổi đổ lên. Bởi với một người thành thạo bắn súng, kinh nghiệm dày dặn, bày bố hiện trường không chút sơ hở, một lần hai lần là không đủ để tôi luyện sự thành thục của hắn."

Những người khác: "...."

Không cách nào chen ngang được, thật giống với viễn cảnh những đứa ngu hoá gặp phải mấy bọn thủ khoa ban tự nhiên vậy...

Cô gái mới tới làm ai cũng phải cảm thán câu "giỏi!". Chỉ là một công dân bình thường, mà tư duy còn nhạy bén hơn những người trong ngành như họ. Nếu không đầu quân làm cảnh sát thì quả thật là rất đáng tiếc a...

Kì tài hiếm gặp. Tần Minh Hi, cái tên này họ sẽ nhớ kĩ.

Phương Tiểu Tổ sau khi nghe lời cô nói cũng tỏ ra tán thành: "Cô Tần quả thật rất tinh ý. Vậy..." Anh không do dự nhìn thẳng vào mắt cô: "Cô còn biết thêm đặc điểm nào của nghi phạm nữa không?"

Bạn nhỏ Tần dù bị "chiếu tướng" nhưng vẫn điềm nhiên trả lời: "Nghi phạm cao tầm 1m8, thuận tay phải, sống hướng nội. Giọng điệu hơi trầm, tướng mạo ưa nhìn. Về xu hướng phạm tội...còn phải dựa vào việc hắn giết người có chủ đích hay không, thông qua quá trình tiếp xúc nạn nhân và những lần phạm tội kế tiếp."

"Tôi có hai vấn đề muốn hỏi!" Lâm Tĩnh bỗng nhiên kêu lên. "Làm sao cô biết chắc được đặc điểm nhận dạng của đối tượng tình nghi? Còn nữa, 'những lần phạm tội kế tiếp' là có ý gì?"

Tần Minh Hi nhoẻn miệng cười: "Thứ nhất, những cái tôi biết được đều là nhờ việc tôi đã từng tiếp xúc với hắn."

"Gì cơ?!!" Mọi người kinh ngạc thốt lên.

"Chỉ là tình cờ thôi." Cô nhún vai: "Hôm nay tôi có một buổi họp ở tầng 16 khu K1. Nhưng đến lúc tới công ti, tôi lại đi nhầm tầng 26 khu K2, cuối cùng ngẫu nhiên chạm mặt hắn. Tôi và hắn đứng chung thang máy gần nửa phút, thậm chí tôi còn chủ động bắt chuyện với hắn nữa. Đó là lí do tại sao tôi biết chất giọng và xu hướng nội tâm bên trong hắn. Về việc làm thế nào tôi biết chắc là hắn, chỉ cần dựa vào thời điểm hắn vào thang máy trùng khớp với lúc tôi và hắn chạm mặt nhau thôi. Đừng trách tôi không nói sớm, điều này tôi chỉ mới biết khi vừa tra xong camera." Ngừng một lúc, cô nói tiếp: "Về vấn đề thứ hai, tôi sẽ bắt đầu từ cách thức hắn làm sao tiếp cận nạn nhân. Nạn nhân Ôn Bích Hà, 21 tuổi, hiện đang làm nhân viên tài vụ tại chính tập đoàn này. Qua lời kể của người quản lí, thì vài ngày trước cô ấy đã xin nghỉ phép với lí do là nhà có tang, hôm nay là hạn nghỉ cuối cùng của cô ấy. Thế nhưng, tôi đã tiến hành xác thực, và chính người nhà cô ấy đã nói rằng không hề có một đám tang nào diễn ra cả. Rất rõ ràng, cô Ôn đã nói dối, và cô ta nghỉ phép thực chất là vì một lí do khác." Nói đến đây, Tần Minh Hi quay sang yêu cầu thanh tra Trần: "Có thể cho tôi mượn điện thoại nạn nhân một chút không? "

Trần Tiến vốn đang đắm chìm trong mạch suy luận của cô bấy giờ mới tỉnh hồn, ông ta đồng ý ngay và lệnh cho cấp dưới lấy.

Cầm chiếc smartphone màu hồng xinh xắn được bọc trong túi đựng vật chứng, cô không lấy ra mà tiến hành mở nguồn luôn, tay vừa lướt vừa nói: "Cũng giống với vụ án Châu Lục Tử, nếu muốn điều tra danh tính hung thủ thì yếu tố đầu tiên là phải kiểm soát vật bất li thân của nạn nhân, điện thoại đi động. Cũng nhờ vậy, tôi đã tìm ra được manh mối quan trọng có thể hỗ trợ rất nhiều cho việc điều tra."

Cô mở mục Menu trong điện thoại, nhấp vào ứng dụng có tên See & Chat, tại đây ngoài tin nhắn của hệ thống thì chỉ xuất hiện một mục chat duy nhất. Tên mục chat khá nổi bật với một chữ được viết đỏ và hình trái tim màu đen đằng sau: Khải ❤️.

"Nội dung nôm na là cô Ôn mới quen được một anh bạn trai trên mạng tên là Khải thông qua ứng dụng ghép đôi ngẫu nhiên. Hai người trò chuyện và tiếp xúc với nhau khoảng hơn một tuần, cuối cùng cả hai quyết định gặp mặt nhau ngoài đời, cũng coi như là buổi hẹn hò đầu tiên của họ." Giọng cô đều đều, như đang kể một câu chuyện li kì xa xưa: "Thế nhưng thật không may, vào thời điểm đó, Ôn Bích Hà đã xảy ra chuyện. Có điều, đấy chưa phải vấn đề chính, mà cái chính ở chỗ, cách một ngày trước, là buổi đầu tiên họ hẹn hò."

"Cái gì?!!"

Ai nấy cũng đều tỏ ra thất kinh, ngoại trừ Phương Tiểu Tổ đang thong dong đứng một bên.

Tần Minh Hi làm như không để ý, cô vẫn tiếp tục: "Khải đã hoàn toàn mất dạng. Anh ta không hề gửi hình cho nạn nhân hoặc có thể, những tấm hình đó đã bị xoá trước khi mọi việc xảy ra, và những thông tin về anh ta xuyên suốt quá trình trò chuyện với nạn nhân không nhiều. Phần lớn chỉ là những lời yêu thương ngon ngọt, những lời dặn nhớ làm gì hay đừng làm gì. Tên trang cá nhân vẫn một chữ Khải, để ảnh mặc định, thông tin chỉ điền giới tính nam và năm sinh 1989. Vậy nên tôi kết luận, anh ta khả năng cao có quan hệ mật thiết với hung thủ, hoặc chính anh ta là hung thủ."

Mọi thứ tưởng chừng như đã dần sáng tỏ, thế nhưng càng điều tra lại càng rơi vào sương mù, mờ mờ ảo ảo không thể nắm bắt.

"Họ hẹn nhau ở đâu?" Phương Tiểu Tổ bấy giờ mới chịu mở lời.

Tần Minh Hi: "Một khu biệt thự toạ lạc trên núi Bích Kỉ, dãy núi nằm ngoài khu vực nội thành."

"Ơ khoan! Vậy khu biệt thự đó là của ai?" Ánh mắt Trần Tiến sáng bừng.

Cô rũ mắt nhìn màn hình điện thoại, nhàn nhạt nói: "Là bạn trai cô ta thuê."

Lâm Tĩnh: "Hay là chúng ta tới đó điều tra, biết đâu lại có manh mối gì thì sao?"

Tần Minh Hi suy tư một chút: "Vì Ôn Bích Hà thích không gian yên tĩnh nên tên Khải kia mới đề nghị cô ta tới căn biệt thự đó. Chỉ e, vẫn sẽ chẳng có manh mối nào đáng quan trọng đâu. Mọi người không nghi ngờ gì sao? Hắn để lại quá nhiều manh mối cho chúng ta rồi." Nói đoạn, cô đỉnh đương vuốt cằm: "Và sẽ rất thú vị nếu tất cả là sự cố ý."

Thực tế, đúng như phỏng đoán của cô. Khi Trần Tiến phái nhân lực tới điều tra căn biệt thự đó, họ hoàn toàn không tìm thấy bất cứ manh mối khả nghi nào cả. Mọi đồ dùng cũng như nội thất đều là những thứ sẵn có. Như thể trước đó chưa từng bị ai chạm qua vậy. Về phương thức tiến hành giao dịch khi thuê, chủ căn biệt thự cho biết Khải đã gửi anh ta một số tiền qua tài khoản ngân hàng, thừa tới nỗi có thể thuê được thêm nửa tháng nữa. Anh ta khá bất ngờ khi khách chỉ thuê hai hôm liền rời đi, còn nói không cần trả lại tiền thừa. Tài khoản ngân hàng của người đó đã khoá, mọi thông tin liên lạc mà chủ căn hộ cung cấp khi xét kĩ đều là giả.

Nói cách khác, vụ án không hề đi theo một chiều hướng khả quan.

Thật là...

Thà rằng hẹn hò ở khu vui chơi hay rạp chiếu phim thì còn được, ít ra cũng có người thấy mặt anh bạn trai kia. Đằng này lại hẹn nhau lên biệt thự trên núi ngắm cảnh, chẳng phải là muốn làm khó bọn họ hay sao?

Nhất thời mặt mũi ai nấy đều ủ dột thành một đoàn...

Còn nhớ trước khi rời khỏi, Phương Tiểu Tổ đã nói: " Nếu xét theo khả năng cao nhất có thể xảy ra, hung thủ tuổi từ 25 đến 35, tiếp cận nạn nhân bằng ứng dụng hẹn hò qua mạng, đợi đến khi thành công lấy được lòng tin của nạn nhân, hắn đã ra tay giết người, sau đó gửi xe trong tầng B từ chiều hôm trước. Rạng sáng, hắn mới ra khỏi xe, dàn dựng hiện trường một cách cầu kì và làm hành động khiêu khích công khai coi thường pháp luật. Nhiều khả năng hắn vẫn sẽ dựa theo cách cũ và tìm kiếm thêm mục tiêu mới nếu chúng ta không kịp bắt được hắn. Về động cơ giết người, chỉ e là, do sở thích hay một khoái cảm muốn phạm tội. Nguy hiểm hơn, hắn từng là sát thủ hoặc từng làm việc trong quân đội, thân thủ tốt, kĩ năng bắn súng thành thạo, có kinh nghiệm trong việc xử lí hiện trường. Bằng chứng là ngoài máy giám sát và dấu vết của thuốc súng thì hắn không hề để lại bất kì manh mối cá nhân nào như vân tay hay DNA. "

Đây chính là tên tội phạm mà họ đang phải đối mặt, một tên tội phạm mang mức độ nguy hiểm cấp A.