Chương 15: Anh đã đúng
  • Đám người Phương Tiểu Tổ lần nữa đi lên tầng thượng. Đến nơi, không ngoài dự đoán đoàn khám nghiệm hiện trường đang chuẩn bị thu dọn lui về. Vừa trông thấy sếp tới, đội nhân viên khám nghiệm cùng anh chàng trung sĩ Lâm được cắt cử điều tra lập tức cúi người: "Thanh tra!"

Riêng trung sĩ Lâm, sau lời đáp của Trần Tiến, anh ta đảo mắt thấy Phương Tiểu Tổ, liền ngạc nhiên thốt lên: "Phương công tố! Anh chẳng phải đang..." Điều dưỡng ở bệnh viện sao?

Biểu cảm không khác thanh tra Trần lúc mới chạm mặt là mấy.

Phương Tiểu Tổ làm bộ gật đầu chào lấy lệ, bâng quơ hỏi: "Anh là...?"

"Anh không nhớ tôi sao? Tôi là Lâm Tĩnh, hiện đang đồng hành làm việc cùng thanh tra Trần. Bữa trước tại buổi tiệc ở sở, anh từng cùng tôi uống một li đấy! Nhớ không?" Lâm Tĩnh trố mắt giải thích, nhưng dường như bị ánh nhìn lạnh băng của Phương Tiểu Tổ đánh gục, anh ta thoáng ủ dột. Tuy vậy lại rất nhanh đổi cảm xúc, hướng Trần Tiến nghiêm túc báo cáo: "Báo cáo sếp, trong túi xách của nạn nhân, ngoài giấy tờ tùy thân, những vật dụng cá nhân thường ngày và điện thoại đi động, chúng tôi không hề tìm thấy bất cứ vật chứng khả nghi nào khác..."

Trong lúc không ai để ý, Phương Tiểu Tổ hơi quay đầu, mắt phượng khẽ đảo về phía cánh cửa sắt. Rồi bỗng nhiên anh quay lại hỏi Lâm Tĩnh: "Sợi dây thừng buộc ở thanh kéo cửa đâu?"

Câu hỏi đột ngột của anh không hề làm Lâm Tĩnh nao núng, anh ta đáp ngay: "Sợi dây đó đã được chúng tôi thu lại làm vật chứng rồi."

Phương Tiểu Tổ: "Đem qua đây cho tôi xem chút."

Từng cơn gió như cuồng phong không ngừng ập tới, bốn bề xung quanh vẫn là khoảng không bao la với những toà nhà san sát. Và ở phía bên tay trái, khu K2 của tập đoàn đứng sừng sững tại đó, mang một vẻ kiêu ngạo như muốn cùng toà nhà này dắt tay nhau thâu tóm trời xanh. Vốn dĩ ánh nắng gay gắt sẽ thiêu rát từng lớp da thịt trên người họ, nay lại bị từng tầng mây thi nhau nuốt chửng. Thời tiết coi bộ thực thuận lợi...

Sợi dây thừng nằm trong túi đựng vật chứng nhanh chóng được mang tới. Phương Tiểu Tổ đã kịp mượn bên khám nghiệm một đôi găng trắng, anh mở chiếc túi, cầm một đầu sợi dây rồi nhấc lên, đưa tới trước mặt thanh tra Trần: "Thời điểm chạy đến hiện trường, tôi đã thấy sợi dây này được buộc ở thanh kéo cửa. Một đầu đã bị đứt, đầu còn lại vừa vặn trùng khớp với sợi dây thừng thắt trên cổ nạn nhân. Ông thấy sao thưa thanh tra?"

Trần Tiến nhíu mày quan sát đầu sợi dây một lúc, song ông ta đột nhiên chỉ vào chỗ đứt đoạn, mơ mơ hồ hồ nói: "Vết đen đen này..."

Phương Tiểu Tổ buột miệng: "Là vết cháy xém."

"Cháy xém???" Trần Tiến khó hiểu lặp lại.

Lâm Tĩnh cũng nghiêng đầu nhìn qua, nghe thế liền thảng thốt: "Ô, thảo nào tôi nhìn hơi là lạ, hoá ra là vết cháy. Vậy có nghĩa, sợi dây này bị đứt do cháy sao?"

Phương Tiểu Tổ mặt không biểu tình để đầu sợi dây vào trong, đóng túi đựng vậy chứng rồi giao lại cho Lâm Tĩnh: "Cũng có thể nói như vậy. Nhưng điều này không mang tính tuyệt đối. Mức độ tiếp xúc với nhiệt lượng cao rất thấp. Dường như chỉ là một phần nhỏ."

Trần Tiến cực kì khó hiểu nhìn anh: "Phiền Phương công tố nói rõ hơn được không?"

"Ban nãy khi kiểm tra camera tại phòng giám sát, hơn 4 giờ nghi phạm đã rời hiện trường rồi. Nhưng thời điểm nạn nhân rơi xuống là 7 giờ 32 phút. Trong khoảng thời gian từ lúc 4 giờ đến hơn 7 giờ rưỡi, nghi phạm chưa một lần bén mảng đến hiện trường, vậy tại sao nạn nhân vẫn bị rơi xuống?" Phương Tiểu Tổ nhét tay vào túi áo khoác, vô tư đi dạo trên chính hiện trường. Anh hơi ngẩng đầu, tầm mắt như đang bao quát một góc nào đó giữa chốn đô thị xô bồ này. Tóc mái lâu ngày chưa cắt cộng thêm với gió lộng đã vô tình che đi đôi mắt vốn dĩ đang khép hờ của anh. Vẫn là cái dáng vẻ mơ màng, tĩnh lặng như hồ nước xuân đó. Trông anh dường như đang hưởng thụ từng cơn gió tựa vũ bão thổi về, bình ổn đến mức khiến tâm can người ta nhoi nhói khó chịu.

Trần Tiến lặng thinh, ở một khoảnh khắc nào đó vừa thoáng qua, ông đã mơ hồ nghĩ anh không phải là "Phương Tiểu Tổ" ông từng biết, nhân tố hay được tung hô như một nhân tài đầy triển vọng, với khát khao sống chết cùng công lí. Mà như bây giờ, so với những lời đồn đãi đó, anh tựa như màn đêm đen, lúc thì le lói ngọn đuốc sáng, lúc lại u ám đến lạnh lẽo, một người luôn đứng ở thế giới thứ ba, không sa lầy tội ác, cũng không hưởng ứng lẽ phải, mọi hành động mang tính thiện ý dường như chỉ là miễn cưỡng.

Anh thờ ơ với thế giới này.

Đối với những người như anh, cả đời miễn cưỡng tích đức e rằng cũng chỉ vì một người. Nếu như không có người đó, dù là quay lưng với lẽ phải, anh cũng sẵn sàng làm. Còn nếu như có người đó, thì dù có muốn làm chuyện ác đi chăng nữa, cũng phải hỏi ý cô ấy. Cô ấy không đồng ý, tức có nghĩa cả đời anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ động tay.

Bước chân dừng lại trước bờ tường ban công, Phương Tiểu Tổ đứng im một lúc, phải hồi lâu sau mọi người mới nghe tiếng nói đó lần nữa vọng về trong gió: "Ắt hẳn ông đã hình dung ra cách hung thủ treo xác nạn nhân lên. Vậy hãy đứng đó mà ngẫm xem, bằng phương thức nào mà hắn làm đứt được sợi dây với một vết cháy xém mà không cần có mặt ở hiện trường?"

Mọi người nhìn nhau đầy khó xử, như một lũ học sinh đang loay hoay tìm lời giải cho bài toán hóc búa. Mặt ai nấy cũng đều ngập trong những tính toán, bộ não bắt đầu hoạt động hết công suất...

Ấn đường Lâm Tĩnh nhăn lại. Anh ta nhìn cánh cửa sắt đang mở, rồi lại chần chừ quay sang bờ tường ban công, nơi được đánh dấu từng treo xác nạn nhân. Một giây vô tình, anh ta bỗng nhiên đánh mắt nhìn thẳng về phía trước...đối diện anh ta giờ đây, là tầng thượng của khu K2, so với khu K1 không mấy khác biệt...

Một luồng chớp bất chợt loé lên trong đầu...

"A! Đúng rồi!!!" Lâm Tĩnh lập tức giơ ngón trỏ chỉ thẳng toà K2: "Hung thủ có lẽ ra tay từ bên kia!" Anh ta phấn khởi thốt lên.

Trần Tiến trông thế liền ngẩn ra, theo hướng cấp dưới chỉ, nhìn sang toà nhà bên cạnh. Ánh mắt ông vì vậy mà bừng lên như vừa được khai sáng. Ông vội vã nói với Phương Tiểu Tổ đang thong dong đứng nơi xa: "Ý cậu là hung thủ dùng súng bắt đứt sợi dây thừng???"

Phương Tiểu Tổ lúc này mới từ cảnh phồn hoa quay về, không còn chăm chú ngắm phố phường nữa. Anh ngoảnh đầu, mắt phượng lười biếng khẽ chớp, chợt nhoẻn miệng cười thoả mãn: "Cũng đâu đến nỗi nhỉ..."

"Tôi tưởng mọi người phải hiểu cái đó từ hơn mười phút trước rồi chứ?" Một giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc bỗng nhiên vang lên như đang hồi đáp lại câu nói của Phương Tiểu Tổ khiến những người có mặt ở đây, ngoại trừ người nào đó đứng bên kia, cảm thấy rất ngạc nhiên. Theo hướng thanh âm ấy phát ra, tất cả đều nhìn lại...

Một cô gái trẻ trong trang phục nhân viên công sở đang nhàn nhã ôm chiếc laptop, đứng tựa bên khung cửa sắt. Khuôn miệng vểnh lên cùng đôi lông mày lá liễu khẽ nhướng của cô khiến người ta mơ hồ cảm nhận trong đó một sự kiêu hãnh đang bùng nở. Cô chậm rãi đứng thẳng, nện cao gót bước đến chỗ đám người Trần Tiến. Chiếc máy tính được cô để ngang cánh tay, đã mở và phát ra nguồn sáng yếu ớt giữa bầu trời ban ngày...

"Thật may là tôi đến kịp lúc, vừa vặn để mọi người xem một thứ khá hay ho, có thể chứng thực cho giả thuyết mà mọi người vừa tìm ra." Đứng trước mặt Trần Tiến, cô liền đưa chiếc máy tính cho ông ta cầm...

"Hơ..."

Trần Tiến ngơ ngơ ngàng ngàng nhận lấy, tầm mắt ông ta vô tình rơi xuống màn hình đang chuyển động...lại là khung hình camera an ninh...?

Tuy nhiên, chỉ khác một điều, khung hình này theo trí nhớ của ông ta thì chưa từng thấy trước đó. Khung cảnh ngược hoàn toàn so với những gì ông ta đã thấy trên máy giám sát phòng an ninh. Ví dụ, nếu lúc trước đuôi cầu thang thoát hiểm đều hướng về bên trái, thì lần này nó lại hướng về phải. Hay góc nắp camera trong thang máy từ trong cùng bên phải sang trong cùng bên trái.

Đồng hồ điện tử đang chạy 7:20:48.

Tức cách thời gian nạn nhân rơi xuống hơn 10 phút.

Bối cảnh là một khúc quanh trong thang thoát hiểm, không rõ ở tầng nào. Mọi thứ yên tĩnh tựa như một bức ảnh, ấy thế nhưng, chỉ vài giây sau, ai đó đang đi lên cầu thang, trực tiếp nằm trong phạm vi khung hình...

Một người đàn ông trong trang phục công nhân xây dựng cùng khẩu trang bảo hộ chùm kín mặt, hắn xách một chiếc túi da đen với kích thước đặc biệt dài, bước từng bước vững vàng lên bậc cầu thang.

Chiếc túi da ấy cùng bộ trang phục hắn ta đang khoác trên người dường như không hề đồng nhất. Và nếu nhìn kĩ vào đó, chắc chắn ta sẽ cảm tưởng một thứ thích hợp nằm gọn bên trong...

Súng bắn tỉa.

"Thang thoát hiểm tầng 29 khu K2." Tần Minh Hi tốt bụng giải thích. Nói đoạn, cô rất trịnh trọng trao cho Phương Tiểu Tổ một ánh mắt giễu cợt: "Và anh đã đúng, Phương công tố."