Không bao lâu, cửa phòng camera lại lần nữa mở ra. Tần Minh Hi ngẩng đầu, đập vào mắt cô là cảnh hai người đàn ông đang dán mắt vào màn hình phát sáng, im lặng và cực kì chuyên chú. Xung quanh còn có ông sếp nọ, nhân viên an ninh và đội hình sự cũng chăm chú không kém.
"...." Cô không nói một lời, lặng lẽ đi tới, đứng sau lưng ghế Phương Tiểu Tổ...
Họ quả thực đang xem lại video, trên màn hình bấy giờ biểu thị thời gian 2 giờ 45 phút sáng, bối cảnh được chia làm ba khung hình, đều là bên trong thang máy. Không gian cả ba thang máy vắng lặng, chỉ có ánh đèn chiếu sáng "cái hộp" rộng hơn ba mét. Từ góc độ này của máy quay, rất dễ để nhìn ra số tầng hiển thị trên bảng điện tử:
B
B là tầng ngầm, hay nói cách khác chính là bãi gửi xe.
Thời gian tích tắc xoay vần.
14 phút trôi qua, sự im lặng vẫn duy trì...
20 phút trôi qua, không một chuyển động bất thường, dĩ nhiên, chẳng ai lại dùng thang máy vào thời điểm này cả.
Tần Minh Hi nhẹ nhàng chớp mắt.
Phút thứ 34, khi mọi sự kiên nhẫn đang dần bị bào mòn thì một chuyển động bất ngờ trong khung hình ngoài cùng bên phải đã khiến cả ba người khẩn trương...cửa thang máy khẽ mở, một người đàn ông trong trang phục bảo hộ công nhân bước vào. Anh ta rất cao, lưng hơi gù vì vác chiếc bao tải trông khá nặng và to, như thể đang chứa người bên trong vậy. Mặt mũi thì bịt khẩu trang kín mít.
Người đàn ông đó một tay đỡ chiếc bao tải, một tay giơ lên nhấn nút thang máy...
Tầng 26...
Thang máy mau chóng chạy lên, và đến tầng 26, người đàn ông đó đã chậm rãi mất hút trong khoảng không đen đặc bên ngoài...
"Tra camera lối thoát hiểm tầng 26 cùng thời điểm đó đi!" Phương Tiểu Tổ đưa mắt nhìn nhân viên an ninh, trầm giọng ra lệnh.
Nhân viên an ninh vâng một tiếng, lập tức thao tác, màn hình chẳng mấy chốc hiện lên khung cảnh tiếp theo, bốn khúc quanh của cầu thang thoát hiểm, lần lượt là nơi giao nhau giữa các tầng 26, 27, 28, 29 và 30.
Cửa thoát hiểm khúc quanh tầng 26 lúc này chợt mở, vẫn người đàn ông với chiếc bao tải và bộ đồ công nhân xây dựng, anh ta vác chiếc bao bước đến cầu thang dẫn lên tầng 27, chậm rãi và nhẹ nhàng...và cứ như vậy, anh ta đồng đều xuất hiện trong ba khung hình kế tiếp. Tưởng chừng sẽ chẳng có gì ngoài những bước chân nhàm chán kia, nhưng không, khi chuẩn bị lên tầng thứ 30, một cử chỉ nho nhỏ của anh ta đã khiến những người đang theo dõi lúc này phải giật thót, hoặc chí ít cũng là cảm giác đứng hình khi bị bắt gặp lén lút làm chuyện gì đó...
Người đàn ông ấy đột nhiên ngoảnh đầu, nhìn thẳng camera bằng cặp mắt đen láy ẩn hiện dưới chiếc mũ bảo hộ công nhân, chẳng hề lúng túng, chẳng hề ngần ngại. Và như đã dự liệu trước tất cả những hành động của mình không còn là bí mật, đuôi mắt người đàn ông đó khẽ cong, điềm nhiên xoay người bước tiếp từng bậc cầu thang, tựa hồ những chuyện trước đó chỉ là gió thoảng mây bay vậy.
Con ngươi phản chiếu ánh sáng màn hình của tất cả mọi người giờ đây như đã hóa đá, không thể chuyển động dù chỉ là một cái chớp mắt. Không chỉ riêng Tần Minh Hi, không chỉ riêng Phương Tiểu Tổ, mà những ai đã trông thấy cảnh tượng đó đều nắm rõ một điều...Đó là lời thách thức công khai đầy ngạo nghễ của nghi phạm. Hắn dám đối mặt, hắn dám bỡn cợt, hoặc là một kẻ tâm thần bất ổn hoành hành giữa đêm khuya, hoặc là tên sát nhân máu lạnh giết người không ghê tay để mua vui cho bản thân. Nhưng cho dù có là ai, đối đầu với công lý hiện tại là một tên khó nhằn, cực kì khó nhằn.
"Tập đoàn mở cửa lúc mấy giờ?" Đánh tan bầu không khí tĩnh lặng là giọng nói nữ tính của Tần Minh Hi. Cô buột miệng hỏi, chẳng quan tâm đối tượng bị hỏi là ai.
Nhân viên an ninh vội vàng tiếp: "Dạ vào lúc 5 rưỡi."
Trần Tiến nghe vậy liền nhíu mày: "Nếu thế hắn ta vào đây bằng cách nào?"
Tần Minh Hi còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị Phương Tiểu Tổ chặn lời: "Nghe nói tập đoàn này đang trong giai đoạn bảo trì bốn tầng trên cùng ở cả hai khu nhà, anh có biết thời gian công nhân được phép tới làm không?" Và đương nhiên, sau câu hỏi đó là một cái liếc mắt không mấy thiện ý của bạn nhỏ Tần...
Được lắm! Anh đợi đó!
Nhân viên an ninh ngẫm nghĩ một lúc, như đang cố moi móc trong đầu cái gì, cuối cùng khóe miệng anh ta vểnh lên: "Tôi nhớ rồi! Tầm khoảng 4 rưỡi hay 5 giờ gì đó."
Trần Tiến lại tiếp tục suy tư: "Nếu vậy khả năng cao tên nghi phạm kia chính là hung thủ. Vấn đề đặt ra là, hắn làm cách nào khiến nạn nhân rơi xuống?"
Tần Minh Hi đưa mắt nhìn chằm chằm ông chú này một lúc, ngoài dự đoán hỏi: "Thanh tra, ông đã xem qua hiện trường chưa?"
"Chưa." Ông ta đáp ngay một câu xanh rờn.
"......" Đấy, thấy chưa, biết ngay mà. Tôi lại chẳng hiểu tính ông quá cơ. Ông làm sao lên được chức thanh tra chắc là bí ẩn lớn nhất thế giới đấy!
Cô dùng nắm đấm đỡ trán, thở dài đầy bất lực. Mà đằng sau cô, vẫn luôn có một người nhìn cô bằng cặp mắt ôn nhu khó nắm bắt...
Phương Tiểu Tổ trầm mặc một lúc, cuối cùng quay người đối diện màn hình, tự mình thao tác bàn phím, tua nhanh thời gian là nửa tiếng sau. Thật trùng hợp, thời điểm ấy người đàn ông kia đang bắt đầu đi xuống, ngoại trừ chiếc bao tải đã không còn trên vai, vẫn như thế, đi xuống như cách anh ta đã đi lên, và chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng anh ta ở khu 1 nữa.
Cảm nhận ánh nhìn từ phía sau lưng, Phương Tiểu Tổ khẽ ngoảnh đầu, trùng hợp mặt đối mặt với bạn nhỏ Tần đằng sau anh. Anh híp mắt, như có như không hỏi: "Thế nào?"
Cô tặc lưỡi, làm bộ tiếc hận như vừa vờ hụt bảo vật: "Uổng, một bờ vai rộng rất đáng để dựa vào."
Nói đoạn, cả người anh như cứng lại, trái tim bất giác đập hụt một nhịp: "Nói ai?"
"Nói hắn." Mi mắt cô khép hờ và nở nụ cười khểnh, ngạo nghễ hếch cằm về phía màn hình đang sáng rực, nhìn anh bằng thái độ cực kì khiêu khích.
Phương Tiểu Tổ: "....."
Anh không nói gì nữa, xoay người im lặng đứng dậy, đi lướt qua cô đến cạnh thanh tra Trần đang đứng tần ngần bên kia, khẽ vỗ vai ông: "Đi, tôi cùng ông lên hiện trường điều tra một phen." Rồi anh bước thẳng tới cửa, xoay tay nắm đi ra ngoài, nhanh chóng như gió thoảng.
Thanh tra Trần ngẩn người "ơ" một tiếng, cũng vội sải chân đi theo. Còn Tần Minh Hi, cô vẫn đứng đó, một suy nghĩ bất chợt loáng qua trong đầu khiến cô bỗng muốn nổi da gà, dứt khoát quẳng nó lên tận chín tầng mây...
Vớ vẩn, anh ta mà dỗi cái khỉ gì!