- Ráng chiều nhuộm đỏ cả một khoảng trời. Từng tia sáng hoàng hôn cuối cùng đã le lói ở phía tây, khuất nấp sau những toà nhà cao tầng nhấp nhô lên xuống đang phản chiếu bóng đen lên nền trời lồng lộng.
Chiều về, trong sự hối hả quen thuộc.
Phòng làm việc tổ trọng án số 1
Tiếng loạt soạt thi thoảng lại vang lên, nhưng cũng không là gì so với bầu không khí yên tĩnh trong căn phòng. Căn phòng không nhỏ, nhưng cũng không thể nói là rộng. Bởi một khi vừa bước chân vào đây, những chồng giấy tờ cao ngất sẽ khiến người ta có cảm giác chật chội, dẫu thực tế kích thước của nó có thể chứa được hơn năm mươi người.
Ở một góc căn phòng, cạnh chiếc cửa sổ đang hé nửa, gió từ bên ngoài thổi vào mát rượi. Ngay đó là một cô gái đang chăm chú xem tập hồ sơ trên bàn. Gió mang hơi thở chiều tà vương vấn lay động mái tóc cô. Từng sợi tóc phất phơ rồi rũ xuống, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt trái xoan đang ửng hồng. Con ngươi lia ngang lia dọc mấy lần. Hàng lông mày hết nhíu lại rồi dãn ra. Cánh môi xẻ nửa mấp máy theo từng câu chữ mà mắt quét tới.
- Không chỉ đánh đập nạn nhân mà hắn còn bạo hành tình dục? - Cô nói khi vừa đọc xong dòng:...tử cung và vùng âm hộ bị tổn hại nghiêm trọng...
- Ừ. Kết quả khám nghiệm vụ họ Ôn cũng tương tự. - Người đàn ông đang pha cà phê gần đó cất giọng đáp lại. Anh nhấc chiếc phin ra khỏi cốc, khẽ vươn tay mở kệ tủ lấy hộp sữa đặc. Chẳng mấy chốc không gian ngập tràn hương cà phê, thơm lừng cả căn phòng...
- Vậy là trên thực tế, ta đã có được mẫu ADN của hắn rồi... - Cô lật lật thêm vài trang. Cuối cùng xếp mớ giấy hỗn độn thành một xấp, dùng kẹp cố định lại. - Chẳng biết là do vô tình hay cố ý nữa...
Căn phòng trống trải, đèn vẫn chưa được bật. Nguồn sáng duy nhất chỉ là màu đỏ ối bên ngoài cửa sổ hắt vào. Hai người một đứng một ngồi quay lưng về phía nhau, hồi lâu không ai nói thêm câu nào.
- Tôi nghĩ có lẽ ta nên dùng phương pháp loại trừ. - Không thể dựa dẫm được vào nguồn sáng yếu ớt ngoài kia, Tần Minh Hi vươn tay bật đèn bàn. Song vừa quay ra, chiếc cốc cà phê bất thình lình được đặt ngay trước bàn làm việc của cô. Nó bốc lên làn khói mỏng manh và nồng một mùi thơm đặc trưng khiến cô nao lòng. Cô để ý bàn tay cầm chiếc cốc đang rút ra, rồi nghển cổ nhìn người đàn ông trước mặt. Trùng hợp thay lại chạm phải con ngươi đen thẫm của anh...
- Tôi không biết cô thích uống cà phê nâu hay cà phê đen. - Anh nói. Khoé miệng nhếch lên và đuôi mắt híp lại khiến cô đột nhiên có cảm giác tâm tình hiện giờ của anh đang rất tốt.
Phương Tiểu Tổ vẫn là Phương Tiểu Tổ. Có điều khí chất bây giờ của anh hơi thay đổi. Anh có vẻ là người cuồng sơ mi, bởi ngoại trừ lần gặp đầu tiên khi tới đây, cô đều thấy anh mặc sơ mi, mỗi ngày một màu. Hôm nay vẫn chiếc áo sơ mi tôn lên dáng người cân đối của anh, nó trắng và qua ánh đèn cô bật lên, nó phản một màu vô cùng hài hoà dịu mắt. Tay áo được sắn tới khuỷu, vừa gọn gàng lại vừa làm nổi bật hai bắp thịt gồng lên. Mái tóc chải ngược ra sau, vài sợi lưa thưa vẫn rủ xuống che đi một phần lông mày rậm. Đôi mắt thâm sâu như hai mảnh gương tối màu, phản chiếu rõ nét bóng hình của người con gái trước mặt.
Anh cúi đầu, cô ngẩng đầu.
Tựa như chỉ cần cô đứng lên là có thể môi chạm môi cùng anh.
Trân trân nhìn nhau vài giây, cuối cùng cô đánh mắt sang chỗ khác, cố tình giấu đi khuôn mặt đang nóng bừng. Có trời mới biết ban nãy, tim cô xém tí nữa thì nhảy vọt khỏi lồng ngực. Tần Minh Hi làm bộ điềm tĩnh nhấc cốc cà phê, đằng hắng nói:
- Cảm ơn.
Trên tay Phương Tiểu Tổ cũng đang cầm một chiếc cốc khác. Anh mỉm cười, chậm rãi đưa cốc lên nhấm nháp, lại hạ xuống:
- Ban nãy cô nói dùng phương pháp loại trừ?
- Đúng vậy. - Cô gật nhẹ. - Tôi muốn ta nên bắt đầu từ việc rà soát thông tin công dân lưu trữ, thông qua danh sách những người đăng kí chứng minh nhân dân trên địa bàn Phồn Lệ. Tên của nghi phạm có lẽ đúng là Khải. Bởi vì theo như Phúc Phệ nói, muốn đăng kí thẻ thành viên, khách hàng phải xuất trình đủ giấy tờ xác minh thân phận. Ngoài ra, như phỏng đoán từ trước, giới hạn tuổi của nghi phạm là 25-35 tuổi, tức khoảng từ năm 1980 tới năm 1990. Vậy là ta chỉ cần lược ra những người có tên cuối là Khải, sinh vào mốc năm 1980 - 1990.
- Nếu liệt kê xong, cô định đối chiếu ADN của nghi phạm với ADN của những người đó? - Phương Tiểu Tổ tiếp lời.
Vị đăng đắng ấm nóng thấm ngay từ đầu lưỡi khiến cô khẽ nhăn mày, đặt cốc cà phê xuống...
- Tôi định làm thế, dù biết cách này sẽ không mấy khả quan. Cũng chẳng còn cách nào khác. Không thể cứ bất động như vậy trong khi nghi phạm đang sắp nhắm thành công một con mồi mới.
- Ừm, có khi nó lại hiệu quả thật thì sao. - Anh miết đi miết lại ngón cái vào quai cốc, trầm ngâm nói.
Cô dẩu môi, khẽ nhún vai một cái.
Sau đó, họ thật sự đã nói cho Trần Tiến và Lâm Tĩnh về kế sách tạm thời. Nghe xong, quả nhiên hai người đó mặt mũi sáng bừng, gật gù lia lịa, than trách bản thân tại sao lại không nghĩ ra cách này sớm hơn. Đúng ngày hôm sau, cả phòng cùng nhau lật tung đống danh sách, cuối cùng liệt kê thành tờ A4 dài chưa tới một trang...
- Có tổng cộng 22 người, ngay cả ảnh tôi cũng in ra luôn. - Lâm Tĩnh vươn vai ngáp dài rồi quặt trái quặt phải. Cuối cùng bằng một vẻ mặt hãnh diện, anh ta đưa tờ danh sách cho ba người còn lại cùng xem.
Cũng may con số không nhiều.
- Ừm, một vài người tướng mạo khá được. - Tần Minh Hi lướt một lượt rồi gật gù. Dù sao mục tiêu của họ cũng là những người có dung mạo ưa nhìn.
Phương Tiểu Tổ đứng sau lưng cô không nói năng gì. Anh vẫn chăm chăm nhìn vào từng bức hình in màu trên tờ giấy. Lạnh tanh nghĩ...
Dù sao cũng chẳng đẹp trai bằng anh.
- Tin chắc bệnh viện thành phố sẽ lưu trữ thông tin khám sức khoẻ định kì của những người này. - Cô nhếch môi, ánh mắt lộ rõ sự hi vọng mãnh liệt.
- Khám sức khoẻ định kì? - Trần Tiến chau mày. Có vẻ như ông ta vẫn chưa hiểu ý của cô.
- Nếu tôi nhớ không nhầm, thì những người dân ở đây luôn có một thói quen bất biến, rằng mỗi đứa trẻ sau khi sinh ra đều phải làm xét nghiệm DNA với bố hoặc mẹ. Và kết quả DNA đó sẽ mãi nằm trong sổ khám sức khoẻ định kì, còn vật xét nghiệm thì được lưu trữ ở bệnh viện trung ương. - Lâm Tĩnh tắt máy tính, xoay ghế lại đối diện với mọi người. - Ý của Tần Minh Hi là sẽ đối chiếu các kết quả đó với ADN của Khải. Nếu một trong số ấy thực sự trùng khớp, chúng ta sẽ nhanh chóng xác định được danh tính của hắn.
- Việc này phải mất bao lâu?
- Ba ngày. Nhanh nhất thì hai ngày. - Lâm Tĩnh nhún vai rồi hớn hở lôi từ ngăn kéo ra một hộp bánh bích quy...
Tia hi vọng ngày càng lớn, đây là một dấu hiệu vô cùng khả quan đối với họ.
Tần Minh Hi phấn khởi trở lại bàn làm việc. Cô ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bầu trời xanh trong với những đám mây trôi lững lờ và từng công trình mọc lên san sát. Bỗng một cảm xúc bất an chợt bén rễ trong lòng cô khiến cô ngay lập tức thu lại tầm mắt. Cô lặng lẽ liếc sang một nơi khác, và như có thần giao cách cảm...
Phương Tiểu Tổ cũng đang nhìn cô, không biết đã bao lâu rồi. Bàn của anh cách bàn cô vài bước chân nên chỉ cần liếc mắt là có thể biết được đối phương đang làm gì. Thế nhưng lần này, sự trao đổi lặng thầm của hai người không hề ám muội, nó thực chất là sự cộng sinh của trực giác, bởi trong đầu cả hai bây giờ đều cùng hiện chung một ý nghĩ...
Mong sao...Khải sẽ không đi trước họ một bước...