Chương 11: Gọi tôi là công tố viên Phương

Trời buổi sáng trong lành, những tia nắng dịu dàng len lỏi kẽ mây. Ngoài đường xe cộ đi lại tấp nập, kẻ tới người lui không sao kể xiết...

Nhưng, trước cửa tập đoàn HOLL-4 lại đặc biệt nhiều người. Họ bu đến như kiến đánh hơi đồ ăn, nhưng rất có ý tứ chừa ra khoảng trống bên trong...

"Ôi, mới sáng sớm mà sao..."

"Có người tự tử hả???"

"Chứ gì nữa! Chính mắt tôi nhìn thấy cô ta rơi từ trên tầng cao xuống."

"Trời đất, thê thảm quá!"

"Rơi từ trên cao xuống thì tan xương nát thịt rồi còn gì!"

"Áp lực công việc chăng..."

"Ừ có thể lắm."

"Chậc, phải lấy máy ra quay mới được."

Cái xã hội này bây giờ là vậy, chẳng ai nhìn đời bằng cảm xúc cả. Họ hùa theo như thể chuyện chợ búa có biến...

"Này, cậu có thấy cô gái vừa nãy nhìn quen quen không?"

"Cô gái dũng cảm dám lại gần xác chết đó hả? Ừa, tôi cũng thấy quen quen. Gặp ở đâu rồi ta? A đúng đúng, ở trên mạng xã hội đang lan truyền thông tin nữ thám tử mới xuất hiện gần đây. Dân mạng đã tra được tên cô ấy, là...Tần Minh Hi. Đúng, Tần Minh Hi, cùng với cô gái vừa nãy giống y như đúc luôn. Nghe đâu gia thế khủng lắm, con gái của ông trùm ngành hàng không Tần Bá Hiên cơ mà."

"Wow, đúng rồi. Vừa xinh đẹp vừa thông minh, lại nhiều tiền nữa, chẳng phải là cô gái đang làm điên đảo mạng xã hội đó sao. Có khi vụ tự tử lần này lại qua tay cô ấy cũng nên. Công nhận cô nàng này có duyên với mấy vụ án thật."

"Nãy tôi thấy cô ấy chạy vào trong tòa nhà, chẳng lẽ lại phát hiện cái gì mới chăng?"

"Ai mà biết..."

Tầng thượng khu K1, tập đoàn HOLL-4.

Bất chấp sự ngăn cản của đám thợ nhân công, Tần Minh Hi vẫn một mực chạy lên đây cho bằng được. Đường tầng thượng chỉ thông với một lối thang thoát hiểm, phía trước là cánh cửa sắt đang hé ra...ánh sáng bên ngoài lấp lóe xuyên vào trong. Giống như chỉ cần đẩy cánh cửa, cô có thể lên được thiên đường vậy...

Thần sắc cô nghiêm như đá, chân bước tới liền lập tức đẩy toang cửa...

Két!

Ánh sáng ban ngày đột ngột bao phủ gương mặt Tần Minh Hi khiến cô khó chịu nhíu mày...

Vậy mà, hiện ra trước mắt cô đầu tiên dường như không phải ánh nắng ban mai hay cái thênh thang lộng gió, mà là một bóng người lừng lững đứng quay lưng về phía cô. Một người đàn ông.

Anh rất cao, áo gió lam khoác bên ngoài và quần jean bó đen, trên cổ vắt chiếc tai nghe và đầu đội mũ lưỡi trai. Cách ăn mặc trông như dân chơi...

Nghe thấy tiếng bản lề vang lên nặng nhọc, thanh niên đó liền quay đầu nhìn về phía cô. Cô cũng sững người, đăm đăm nhìn anh không chớp mắt. Từng cơn gió như lốc thổi tới khiến tóc mai Tần Minh Hi mạnh mẽ phất qua mặt cô, trong con ngươi hổ phách phản chiếu bóng hình lẳng lặng, điềm tĩnh kia...vô cùng rõ nét.

Đối phương im lặng, ngũ quan tuấn tú ngược sáng làm người ta cảm thấy mơ hồ, giờ phút này, bỗng nâng lên nụ cười nhẹ, nụ cười vô ưu quen thuộc không lẫn đi đâu được...

"Là cô phải không?" Anh hỏi. Trong con ngươi đen láy ấy tựa như ẩn chứa cả hồ nước xuân. Ánh mắt của anh trước giờ vẫn thế, luôn khiến cho người khác cảm thấy khó chịu vì không đủ khả năng chinh phục, hoặc như thể, anh không hề coi trọng tới sự hiện diện của bất cứ ai...

"Hừm..."

Tần Minh Hi cũng cười, nụ cười dưới nắng đáng lẽ rất tươi sáng, nhưng giờ phút này lại không hề có một chút thiện ý, đáp: "Tên tội đồ của tôi, anh có vẻ rất nhàn nhã nhỉ?"

Tên tội đồ nào đó nhướn mày, điềm nhiên nhún vai: "Cô cũng vậy mà! Một thanh tra toàn năng bỗng chốc bị giáng làm trưởng phòng kế toán."

"Là trưởng phòng...", Cô cười gằn, "Tài chính!"

"Như nhau thôi."

Cô mím môi hậm hực, cuối cùng cất bước tới chỗ anh, nhưng lại rất vô tư lướt qua làm như không quan tâm. Tầm mắt cô đảo nhanh, âm thầm quan sát một lượt nơi đây...quả nhiên...

Ngay dưới lan can tầng thượng xuất hiện một đôi giày cao gót đen, hướng mũi về phía bờ tường. Bên cạnh đó còn có một chiếc túi xách màu đỏ hung. Ngoài ra, mép cạnh của bờ tường đối chiếu với nơi vật chứng nạn nhân để lại xuất hiện một vết bị mẻ, khả năng cao do ma sát với thừng thô quá lâu.

Cô quay người, ánh mắt lặng lẽ rơi xuống nền đất xi măng đang được ánh nắng bao phủ, cuối cùng rơi trên thanh sắt đẩy cửa tầng thượng. Một sợi dây thừng to bản được buộc vào đó từ lúc nào. Có điều, dây thừng đã bị đứt.

Hàng lông mày lá liễu dãn ra, cô đi tới gần sợi dây đó, thản nhiên ngồi xổm xuống, nghiêng đầu ra vẻ đăm chiêu...

Phương Tiểu Tổ đứng sau lặng lẽ quan sát hết thảy hành động của Tần Minh Hi. Gương mặt mang hai nửa sáng tối trở nên âm trầm, hoàn toàn khác xa so với dáng vẻ bất cần ban nãy...

"Anh lên đây không phải chỉ để hóng gió đấy chứ?" Cô cất tiếng, nhưng không quay đầu nhìn anh.

"Cô đoán thử xem." Phương Tiểu Tổ bỡn cợt nói.

"...." Lần này Tần Minh Hi ngoái lại, gườm gườm liếc anh như con mèo nhỏ bị chọc tức, tùy thời giương nanh lao tới bất cứ lúc nào. "Người vừa ở dưới đó tiếp xúc với thi thể là anh?"

"Phải." Anh trả lời không một chút nao núng.

Cô đưa tay chạm vào đầu dây bị đứt, mày liễu lại nhíu....

Đầu dây thừng có dấu hiệu bị cháy xém, nhưng chỉ một phần nhỏ. Bị cháy...nên nó mới đứt? Nhưng bị cháy do đâu chứ?

Cô đứng dậy, lặng lẽ ước lượng. Khoảng cách từ tay nắm cửa tới lan can sân thượng nơi nạn nhân rơi xuống gần 20 mét. Nếu ví dụ trước khi nạn nhân rơi xuống có ai đó đã buộc mớ dây và tẩu thoát khỏi hiện trường, vậy tại sao hắn phải tốn công như thế? Tại sao không quăng xác nạn nhân xuống luôn mà lại cầu kì treo xác nạn nhân lên lan can? Chẳng lẽ hắn cố tình muốn chuyển hướng vụ án từ tự sát sang giết người có kế hoạch? Còn nữa....hắn đã làm đứt sợi dây bằng cách nào? Châm lửa đốt ư? Không, dấu vết đầu dây thừng tuy hơi xém một chút, nhưng lại ở mức độ quá nhẹ, nếu là lửa bình thường thì phải hơn thế nhiều...

"Nếu là súng thì sao nhỉ?" Tiếng nói ai đó đằng sau bỗng nhiên vọng tới khiến Tần Minh Hi nhất thời sững sờ. Cô quay đầu nhìn Phương Tiểu Tổ bằng cặp mắt ngạc nhiên...

"Anh nói, vết xém kì lạ này là do súng?"

"Tôi không dám chắc, chỉ đoán thôi." Phương Tiểu Tổ nhếch miệng, đôi đồng tử sâu thẳm phản chiếu bóng hình người con gái trước mặt anh. Từng cơn gió mạnh mẽ thổi tới khiến tóc mái của anh hơi lệch. Mái tóc lòa xòa như lâu ngày chưa cắt, kết hợp với khuôn mặt vốn tuấn tú lại càng tôn lên vẻ phong tình nhẹ nhàng như chàng nam chính bước ra từ quyển truyện tranh học đường nào đó.

Tần Minh Hi ngây ra, cô lúng túng rời mắt đi, né tránh ánh nhìn của anh. "Trước tiên cứ điều tra camera an ninh, sau đó tính sau." Bỗng sực nhớ: "À đúng rồi, tôi quên mất không hỏi..."

"Tại sao anh lại tỏ ra quan tâm vụ án này thế?" Cô nhìn anh cực kì khó hiểu.

Chỉ thấy Phương Tiểu Tổ nghe xong, cười nhẹ một tiếng rồi lướt qua cô, như cách cô đã lướt qua anh ban nãy. Đến gần cửa sân thượng, anh bỗng hơi nghiêng đầu, nói: "Quên mất không giới thiệu lại..."

"Tôi là công tố viên, cô có thể gọi tôi là công tố viên Phương."