Chương 10: Góc nhìn thứ nhất_Tần Minh Hi: "Ngày làm" đầu tiên

Tôi thoáng nghĩ, cảm thấy có chút bất ngờ. Phải chăng đây là ý của ba Tần, không muốn để con gái cưng bị mang tiếng được bợ đỡ? Nhưng...thực tế là được bợ đỡ thật mà nhỉ...

Tôi mải mê suy nghĩ, cũng không để ý tới ánh nhìn của mình từ đầu đến cuối vẫn luôn rơi trên người Tiêu Lâm.

Mà hình như hành động này của tôi đã dọa Tiêu Lâm không ít, cô ấy lập tức rũ mắt, thậm chí hơi rụt người, như thể vừa lỡ tay chạm tới giới hạn của người khác vậy.

Tiêu Lâm khẽ mím môi, im lặng không dám nói năng gì, thái độ đó làm tôi có chút buồn cười, cũng hơi áy náy...dọa cô em này sợ khiến tôi tự cảm thấy như mình đang bắt nạt một con thỏ nhỏ vậy...

Mà thôi kệ.

Tôi quay lên, như chẳng thèm để ý đến cô nàng, thản nhiên nói toạc ra: "Ông ấy là ba chị."

Và quả đúng như tôi nghĩ, sau lưng tôi lập tức dội tới thanh âm thất thố "Hả??..." Nhưng rất nhanh, nó tắt lịm.

Phòng họp vẫn im ắng, chỉ có tiếng vù vù của điều hoà và tiếng bút viết sột soạt trên giấy...Dường như không ai phát giác ra phản ứng thái quá của Tiêu Lâm, mà cho dù là có đi chăng nữa thì cũng đã làm sao.

Tôi lật giở xấp tài liệu trong kẹp, mắt lướt qua từng hạng mục một, xác định không còn gì đáng lo ngại nữa liền thở phào, đóng lại. Dẫu sao công sức cả đêm của tôi tuyệt không thể qua loa được.

Đúng 7 giờ 15 phút, giám đốc trực thuộc chi nhánh bước vào, nhân viên toàn phòng lập tức đứng dậy. Không khí nghiêm túc như chào cờ quân đội....

Giám đốc là một ông chú ngoài ngũ tuần, ăn mặc lịch sự nghiêm chỉnh, rất có phong thái của một lãnh đạo. Thư kí đi bên cạnh ông ta là một thanh niên đeo kính gọng đen trẻ tuổi, nhìn rất tri thức. Cho tới khi ông ta ngồi xuống ghế chủ vị, tất thảy liền làm theo. Tôi hơi căng thẳng, vì chốc nữa thảo nào cũng phải đứng dậy báo cáo, nếu có sai sót ngớ ngẩn nào thì chắc tôi nhục không chỗ chui mất. Vừa nghĩ, tôi vừa lo lắng chắp hai tay đặt lên bàn...

Chỉ nghe thấy tiếng giám đốc yêu cầu mở màn hình led, đèn phòng sau đó được tắt hết, ánh sáng ban mai từ ngoài cửa kính rọi vào lại bị màn hình phẳng kia che khuất một mảng lớn. Gương mặt ai nấy đều bị bao phủ bởi ánh sáng trên màn hình. Đúng như Tiêu Lâm nói, hai mươi chín khung hình lập tức xuất hiện trước mặt mọi người, trong đó khung hình lớn nhất nằm chính giữa.

Tôi thấy rất nhiều người trên đó. Tất cả đều nhất nhất một hình ảnh, mọi người cùng ngồi quây trước bàn họp. Ai cũng tập trung nhìn lên màn hình, trong đó còn có cả...ba tôi.

Cũng không hẳn là ba tôi, nhưng dù sao, xét về bản chất, ông ấy vẫn là ba của 'Tần Minh Hi'.

Người đàn ông đó là tâm điểm lớn nhất trên màn hình chính giữa. Ông ngồi ghế chủ vị, rất khí thế nhìn thẳng vào màn hình camera. Ông tựa khuỷu tay lên thành ghế, hai bàn tay đan vào nhau và lia mắt quan sát, sau đó....hình như tôi cảm giác tầm mắt của ông rơi trên người tôi...

Ực...tôi khó khăn nuốt nước bọt...

Bá khí, bá khí!

Trong lòng thoáng dao động mạnh, tôi đảo mắt làm bộ nhìn xuống tài liệu, nhưng thực tế thâm tâm đang cảm thấy hổ thẹn.

Đáng lí tôi không được lợi dụng tình phụ tử của cha con họ, tận hưởng hết mọi viên mãn vốn dĩ không thuộc về mình. Nhưng mâu thuẫn thật, vì giờ cô ấy không còn, và tôi thì ở đây....

Trời đất! Dừng dừng, đây đâu phải lúc suy nghĩ tới mấy chuyện đó!

"Bắt đầu đi!" Ba Tần nghiêm giọng, ngữ khí cứng rắn kia hoàn toàn khác hẳn với thái độ hỏi han ân cần ngày trước. Điều đó càng làm tôi tập trung cao độ hơn.

Sau câu nói đó, khung hình nhỏ đầu tiên lập tức có biến động. Một nhân viên đứng dậy, dõng dạc: "Thưa chủ tịch! Thưa toàn thể hội đồng quản trị! Sau đây tôi xin......"

15 phút....lần lượt ba chi nhánh đầu tiên đã báo cáo rất ngắn gọn về tình hình ngân sách, kế hoạch, marketing, và đề xuất những ý kiến mang tính bổ sung. Tất cả đều rất chi tiết, rành rọt, hạng mục nào ra hạng mục đó.

Sau khi giám đốc chi nhánh bốn, tức sếp của tôi đã hoàn thành xong báo cáo sơ bộ, tới lượt tôi. Tôi hít sâu một hơi, lật cuốn kẹp tài liệu và chậm rãi đứng dậy. Tinh thần quân đội máu lửa từng ấy năm trời giờ đã biến đi đâu mất rồi. Nhìn đi, tôi run đến nỗi từng ngón tay không thể yên vị cầm tập tài liệu.

"Thưa toàn thể hội đồng quản trị, tôi là Tần Minh Hi, trưởng phòng tài chính chi nhánh HOLL-4. Sau đây tôi xin báo cáo về tình hình công tác trong nửa đầu năm 2015....Hơ!!!"

Cái....!!!!

Tôi há hốc mồm, mắt trợn to như không thể tin, thậm chí còn quên luôn việc mình đang báo cáo...

Cái bóng đen...vừa rớt xuống ngoài cửa kính...là gì thế?!

Tôi không nghĩ nhiều lập tức gạt phắt ghế ngồi của mình, luồn lách qua hàng ghế đằng sau và hộc tốc vòng qua lao ngay tới cửa kính sát đất vốn hướng về phía đô thị đông đúc bên dưới, chống tay nhìn xuống...Thật mẹ kiếp!

Quả nhiên, đống huyết nhục bên dưới đã chứng minh tôi không hề nhìn nhầm.

Quanh đó đã có vài người chú ý, họ ngạc nhiên, sau đó bụm miệng lui ra sau mấy bước. Chắc hẳn đã quá kinh hách...

Sau lưng tôi truyền đến rất nhiều tiếng nói, kinh ngạc có, khó hiểu có, tức giận có...nói chung dường như tất cả mọi người trong phòng họp đều bị hành động lỗ mãng nhất thời của tôi làm cho bàng hoàng...

"Trưởng phòng Tần, cô đang làm cái quái gì thế?!"

"Cô sao vậy hả?"

"Này..."

Ngay cả Tiêu Lâm cũng luống cuống chạy tới vỗ vai tôi: "Trưởng phòng Tần! Chị..." cô nàng hớt hải kêu, nhưng khi trông thấy tôi đăm đăm nhìn xuống dưới, Tiêu Lâm cũng theo quán tính quay ra....

"Aaaaaa....Xác, xác, xác chết!!!" Bàn tay của cô ấy không còn đặt trên vai tôi nữa, cô ấy hãi hùng lui ra sau, túm chặt vạt áo trước ngực....

Sau đó, tôi chỉ nghe thấy tiếng kêu hốt hoảng của đồng nghiệp và cấp trên. Nhưng giờ phút này tôi chẳng còn bận tâm bất cứ điều gì, cả hai bàn tay tôi run bần bật, sau đó nắm chặt thành quyền. Tôi quát lớn, mặc kệ có ai nghe hay không: "Lập tức gọi cảnh sát tới đây!!!"

"....."

Đằng sau im phăng phắc, tôi khẩn trương quay đầu, phát hiện ai nấy đều đang đờ đẫn nhìn tôi, hình như vẫn chưa phản ứng kịp lời tôi nói. Tôi ức chế, chạy xộc ra mở cửa, còn không quên ném lại:

-Nghe gì chưa?!!! Mau gọi cảnh sát tới! Ở đây có án mạng!!!!

Một hồi lao đao...

Sự việc chỉ thoáng qua trong chớp mắt, ngay đến bản thân tôi cũng không ngờ.

Chạy xuống dưới, nhác đã trông thấy rất nhiều người đứng vây quanh. Họ xì xào bàn tán, mặt mũi trắng bệch, hoảng loạn lúng túng không biết làm thế nào...

"Tránh đường! Mau tránh đường!" Tôi quát.

Nghe thế, họ ngạc nhiên nhìn tôi, nhưng rất nhanh, tất cả đều làm theo...

Hiện trường cơ hồ đã rõ ràng ngay trước mắt. Giữa vệ đường, ngay trước cửa tập đoàn, thi thể một người phụ nữ sõng soài nằm đó. Màu đỏ của máu đã lấp kín lòng trắng hoàn toàn, làm cả đôi mắt cô ta đỏ lòm quái dị, nó khiến tôi phát ngây và liên tưởng ngay đến những oan hồn dã quỷ dưới địa ngục dùng ánh mắt căm hờn nhìn chằm chằm kẻ thủ ác đang tiêu diêu tự tại trên thế gian. Dung nhan ban đầu hoàn toàn khuất nấp sau chiếc mặt nạ huyết, vừa ưu thương lại vừa rợn người.

Tôi vội vã lao tới thi thể đó, lập tức ngồi xổm xuống xem xét....

Nạn nhân là một người phụ nữ còn rất trẻ, cỡ tầm ngoài đôi mươi, mặc áo sơ mi sọc ngắn tay và đầm đen công sở. Khắp người cô ấy máu me thấm đẫm, đầu là bộ phận bị tổn thương nhiều nhất. Rơi từ độ cao như vậy, chắc chắn xương người cũng bị dập nát.

Nếu để phân loại vụ án thì vụ này có lẽ là tự tử...Không...

Khoan đã!

Tôi hơi nghiêng đầu, đưa tay khẽ khàng vạch cổ áo sơ mi ra, tránh chạm vào thi thể...

Dây thừng...?

Trên cổ nạn nhân sao lại có dây thừng?

Không đúng, người phụ nữ này...là chết do nhảy lầu cơ mà, hay...

Nghĩ tới, tôi tức khắc ngẩng phắt đầu nhìn lên toà nhà cao chót vót. Không nói không rằng, tôi đứng dậy, quay người định đi vào, chợt sực nhớ ra, tôi ngoái lại quan sát đám đông. Họ cũng nhìn tôi, như thể người ngoài hành tinh đang đứng ngay trước mặt họ vậy, nín thở im phăng phắc...

"Cảnh sát sắp tới rồi. Không ai được phép đến gần nạn nhân nghe rõ chưa!" Tôi sẵng giọng, định chạy đi thì đâu đó trong đám đông vang lên... "Lúc nãy có một người cũng nói như cô."

Tôi ngạc nhiên, vội quay đầu: "Sao cơ?"

Người đó đáp: "Trước lúc cô tới có một anh thanh niên đã tiếp xúc với người chết. Hành động và lời nói của anh ta giống y như cô vậy."

Đám đông xôn xao, ai cũng gật đầu bảo đúng thế.

Tôi nhíu mày, cảm thấy kì lạ: "Anh ta giờ ở đâu?"

Người đó chỉ vào toà kiến trúc trước mặt: "Anh ta chạy vào đó, trước khi cô tới khoảng gần 2 đến 3 phút."

Tôi quay lại nhìn lối cửa ra, anh ta vào công ty ư?

Lần này tôi không truy hỏi nữa, liền nhanh chóng chạy lên tầng thượng tập đoàn...