"Nạn nhân tên Ôn Bích Hà, 21 tuổi, do rơi từ trên tầng 30 xuống, chết quá thảm nên không thể xác định rõ thời điểm tử vong cũng như nguyên nhân thật sự dẫn đến tử vong. Được biết Ôn Bích Hà hiện đang làm nhân viên tài vụ tại tập đoàn HOLL-4, tức tòa nhà này. Nạn nhân sống một mình ở Phồn Lệ, còn gia đình cô ấy cư trú dưới quê. Khoảng ba hôm trước, cô ấy đã xin nghỉ phép bốn ngày với lí do nhà có tang. Như thế, đã đủ rồi chứ?"
Trước cửa tập đoàn lúc này đã được giăng dây phân cách hiện trường. Tuy vậy bên ngoài vẫn có rất nhiều người xúm lại xôn xao bàn tán, ở trong, thanh tra Trần đang đứng cạnh thi thể. Vẫn chiếc mũ vành và áo măng tô nâu, cặp mắt giấu sau vành mũ toát lên vẻ cương nghị cùng chính trực. Trước mặt Trần Tiến là một người đàn ông khác, có vẻ lớn tuổi hơn ông ta một chút. Người đàn ông đó im thin thít, không muốn lên tiếng mà cũng chẳng còn tâm tình nói chuyện. Ông ta ái ngại liếc thi thể đang được phía pháp y khám nghiệm vài lần, nhưng rất nhanh hoảng loạn rời mắt đi, mặt cắt không một giọt máu. Sau lưng ông ta mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ông ta hoàn toàn không ngờ, rằng một án mạng kinh hoàng như vậy lại xảy tới đây, ngay trước thềm công ty. Hơn thế nữa, nạn nhân còn là nhân viên của công ty. Nếu tung sự việc này lên báo lá cải, không biết sẽ bị nhào nặn thành cái dạng gì. Rồi ông biết ăn nói sao với chủ tịch đây....
Giữa hiện trường chỉ còn hình người được vẽ bằng phấn trắng trong tư thế co lại hình vòng cung cùng một vũng máu lan rộng, thảm thương nhưng không kém phần rùng rợn. Ôn Bích Hà được đội pháp y khiêng nằm lên cáng. Trên cổ còn quấn sợi dây thừng đứt quãng, khắp người toàn máu cùng con ngươi mở trừng, trắng dã...
"Này, ngài giám đốc!" Trần Tiến ngẩng đầu.
Ông giám đốc giật mình hoàn hồn "Dạ vâng thưa thanh tra!"
"Làm phiền ông dẫn tôi tới phòng giám sát an ninh. Tôi cần rà soát tất cả các camera từ tầng 26 tới tầng 30. Do cả năm tầng này đều đang được bảo trì nên nếu nạn nhân tới tầng thượng, camera chắc chắn sẽ thu lại được."
"Dạ tất nhiên, tôi..."
"Aaaaaa, Phương Tiểu Tổ tôi cho anh biết, tôi không phục !!!!" Trần Tiến vừa dứt lời thì đâu đó trong không trung vọng tới thanh âm điên cuồng khiến ông ta bất giác sững người, sau đó ngó nghiêng xung quanh, cuối cùng là ngẩng đầu nhìn lên đỉnh tập đoàn chót vót...
Trần Tiến: "...."
Không phải chứ? Giữa thanh thiên bạch nhật lại có con điên nào đứng ở hiện trường chửi bới tự do như thế?
Hơn nữa, giọng nói này nghe quen quen...Còn hét to tên "Phương Tiểu Tổ"...
Phương Tiểu Tổ...Hở? Chẳng lẽ lại là công tố viên Phương? Không phải chứ, thời gian xuất viện của anh ta còn chưa tới mà...
Trần Tiến chau mày, liền quay sang viên cảnh sát đứng cạnh: "Trung sĩ Lâm, cậu phái người lên đó kiểm tra đi!"
Trung sĩ Lâm lập tức vâng dạ, cùng gần chục cảnh sát và đội khám nghiệm hiện trường đi vào tòa nhà. Lúc đến tầng thượng, họ bất ngờ khi trên này đã sớm không còn ai. Hiện trường là một khoảng đất rộng lớn với bờ tường cao gần một mét. Nơi hướng nạn nhân rơi xuống, đôi giày cao gót và chiếc túi xách màu đen vẫn còn nguyên. Vì là giữa tầm sáng, lại đang trong kì hè nên ánh nắng chói lọi hắt thẳng vào mặt họ. Ngoại trừ khu nhà bên cạnh thì không một công trình nào có thể cao bằng tòa nhà này.
Trung sĩ Lâm quét mắt bao quát xung quanh rồi nhanh chóng hạ lệnh tiến hành khám nghiệm hiện trường. Sau đó anh ta lôi bộ đàm ra: "Báo cáo sếp, hiện trường không có ai khả nghi. Phát hiện vật chứng được cho là của nạn nhân. Hết!"
Trần Tiến hiện tại đang trong thang máy cùng vị giám đốc nọ, lên tới phòng camera. Đi cùng ông ta còn có vài đồng chí cảnh sát nữa. Nhận được tin, ông ta liền chỉ thị cấp dưới tiếp tục điều tra, có gì bất thường thì lập tức báo lên, sau đó còn nói khi nào kiểm tra camera an ninh xong sẽ qua đó.
Phòng camera nằm ở dãy trong cùng hướng tay trái tầng 7 nên thời gian họ tới đó không mất quá nhiều.
Hành lang trên tầng 7 sáng trưng không một bóng người, khắp nơi vang vọng tiếng giày da nện đất của đám thanh tra. Khi tới trước cửa phòng giám sát, đương định đẩy cửa vào thì bên trong vang tới giọng nói cau có của một người phụ nữ...
"Đã nói khả năng cao nạn nhân đi lên sân thượng trong khoảng thời gian ba tiếng trước rồi. Sao anh cứ khăng khăng đòi kiểm tra hình ảnh từ năm tiếng trước?!"
"Tôi làm gì kệ tôi, đáng lý cô không có quyền can thiệp vào vụ này. Nhanh ra ngoài đi!"
"Xí, dựa vào tôi kinh nghiệm đầy người. Tên tội phạm như anh còn dám đòi sánh với tôi!?"
"Em gái à, cô quậy đủ chưa? Đừng nói là tôi, cảnh sát cũng sẽ không để cô tham gia vụ này đâu. Hơn nữa nhấn mạnh lần hai, tôi là công tố viên, đừng hở một chút là nói người ta tội phạm."
Một tiếng "rầm" vang lên ngay sau khi câu nói kia vừa dứt, kèm theo đó là thanh âm phẫn nộ đến cực điểm: "Sao cơ? Anh nói ai em gái hả? Có tin tôi phang cả bản phím vô bản mặt anh không?!"
"Vị tiểu thư này...cô không thể...đấm vào bàn phím máy tính thế được a..." Một giọng nói e dè khác cất lên, hình như là nhân viên phòng trực.
Đám người Trần Tiến giật mình, họ nhìn nhau đầy hoang mang rồi mở cửa bước vào. Bên trong không quá rộng, là một không gian kín hoàn toàn. Ngay khi mở cửa thì đập vào mắt bọn họ là không khí căng thẳng ngột ngạt, người phụ nữ mặc trang phục công sở đang trừng mắt nhìn người đàn ông đối diện. Người đàn ông đó ngược lại ăn mặc rất thoải mái, như cậu thanh niên trẻ hay tán tỉnh các cô gái ở mấy khu phố đi bộ vậy. Ngăn cách họ là nhân viên phòng trực đang vô cùng lúng túng khó xử. Đằng sau họ là sáu màn hình cỡ vừa được xếp thành ba hàng dọc đang sáng rực. Mỗi một màn hình lại chia thành mười hai ô đều vừa vặn với từng khung cảnh khác nhau. Nhìn qua thì...lóa hết cả mắt!
Thời điểm đó, hai bên đồng thời chạm mặt...
"Tần tiểu thư?! Sao cô...?" Trần Tiến kinh ngạc nhìn Tần Minh Hi, lại quay sang Phương Tiểu Tổ, thốt càng to hơn: "Cả công tố viên Phương! Thì ra đúng là anh ở đây. Không phải anh đang..." ở trong bệnh viện sao?
Nhưng đáp lại ông ta là một câu chẳng hề liên quan:
"Tôi là người đầu tiên chứng kiến nạn nhân chết." Thật bất ngờ khi đây không phải lời nói từ một phía. Cặp Tần, Phương lại lần nữa nhìn nhau, đặc biệt Tần tiểu thư còn trừng mắt to hơn ban nãy, như thể sắp lòi cả con ngươi ra ngoài. Cô gằn giọng lập lại: "Tôi-mới-là-người-phát-hiện-trước!"
"...."
Phương Tiểu Tổ mỉa mai liếc cô, thế nhưng không nói thêm câu nào.