Chương 57: Hình phạt cho việc không vâng lời

Sau bữa tối, chúng tôi trở về một dinh thự sang trọng gần lâu đài Tenshu.

Nhà càng gần lâu đài Tenshu thì càng đắt, Green tuy không nói nhưng tôi ước tính căn nhà trên dưới 100 triệu yên nên sợ khó ai có thể mua được. .

Không có ai sống ở đây vào các ngày trong tuần, nhiều nhất chỉ là người hầu của gia đình Takahashi đến dọn dẹp nó mỗi tuần một lần, vì vậy khi chúng tôi chuyển đến ngày hôm qua, nó vẫn rất sạch sẽ và mới mẻ.

Có tổng cộng ba phòng trên tầng hai, một phòng dành cho tôi, ba cô vợ nhỏ của tôi ở cùng một phòng, và thiếu nữ xinh đẹp yêu mị sống một mình.

Vốn dĩ tiểu mỹ nhân muốn một trong ba cô vợ nhỏ của tôi ở chung phòng với nàng, nhưng Koharu và những người khác đều lắc đầu từ chối, sau khi thiếu nữ xinh đẹp quyến rũ ngước lên và nhìn thấy tôi, nàng yêu kiều đỏ mặt, cũng không có nhắc lại.

Sau khi bốn tiểu mỹ nhân ra khỏi bồn tắm chúc ngủ ngon với nhau, các nàng trở về phòng, Green đóng cửa phòng lại, dựa vào phía sau cửa, bàn tay như ngọc trắng nắm vào tay cầm cửa khóa trái lại, trong lòng hai cỗ thế lực không ngừng đánh nhau.

"Đừng đóng cửa ... Tuấn Hùng có thể tới thâu hương thiết ngọc nha..."

"Nhưng mà, mày là một thiếu nữ ngây thơ trong sạch, làm sao có thể bạo gan để một người đàn ông vào mà không đóng cửa? Hơn nữa, anh ấy là giáo viên của mình!

"Mày không thích Tuấn Hùng sao? Đừng quên, trái tim mày đã vui mừng và hồi hộp như thế nào khi anh ấy nắm lấy ngực và mông của mày hôm nay ...

"Ôi, chán ghét ... làm sao mình có thể nghĩ về điều này? ... Chà, chỉ có điều Tuấn Hùng trông không giống loại người xấu như vậy. Ngay cả khi mình không khóa cửa, anh ấy cũng sẽ không vào ...

"Nếu anh ta vào thì sao? Đánh anh ta một trận? Hay chỉ nằm xuống và tùy ý để anh ấy chơi đùa?

"Phi ... Green! Mày thật buồn nôn nha... Tại sao lại nằm xuống... Nằm xuống để hắn làm ... Nếu Tuấn Hùng tiến vào, chứng tỏ anh ấy rất thích Green nha......"

"..." Trong lòng của Green rất mâu thuẫn, cuối cùng thiếu nữ xinh đẹp quyến rũ lại quên mất mình sấy tóc như thế nào và làm sao nằm trên giường, đến cùng khóa hay không thì cũng không giống nhau, nàng cũng đã quên đi, cũng không muốn quản nữa ...

※※※

Green lo lắng không phải không có lý, thật ra nửa tiếng sau khi nàng ngủ say, tôi gần như muốn vào phòng của thiếu nữ quyến rũ, chỉ cần tôi muốn vào, nàng có đóng cửa hay không cũng vậy. Nhưng ngay lúc đặt tay lên nắm cửa, tôi chợt nhớ ra thân phận của mình.

Này! Liễu Tuấn Hùng! Mày đường đường là lão sư a! Bên trong ngủ chính là học sinh của mày, có chuyện lão sư muốn phá trinh em học sinh như vậy không? Lý do vì sao Lão sư sở dĩ là lão sư, là một người dạy học truyền tải kiến thức, chứ không phải là cầm thú làm thịt học sinh a!

Với nhận thức này, tôi rút tay lại, bước sang một cánh cửa khác, và xoay người một chút, cánh cửa đã mở ra. Ba vị tiểu mỹ nhân ở đây bởi vì ngoài ý muốn cùng tôi có quan hệ yêu đương, tự nhiên không cần tính vào phạm vi thầy trò, ba tiểu lão bà dễ thương, ngoan như vậy đích thị là đối tượng yêu thích của tôi!

Khi cánh cửa được đóng lại, bên trong truyền đến những tiếng cười duyên. Dù đã tắt đèn nhưng ban đêm mắt tôi vẫn có thể nhìn thấy, những tiểu mỹ nhân lúc này không hề ngủ mà đang cùng nhau ngồi nói chuyện nhẹ nhàng.

Thời tiết tháng sáu ấm áp trong phòng, các nàng đều khỏa thân, bộ ngực xinh đẹp cùng mông đẫy đà bổ sung cho nhau khiến tôi xúc động, ba mỹ nhân ẩm ướt này đều là do tôi phát triển, tưới nhuần nha!

"Tuấn Hùng..." Koharu nhảy vào vòng tay tôi như thường lệ, và khéo léo cởi bỏ quần lót của tôi bằng đôi tay nhỏ bé, khiến tôi trần như nhộng.

“Tiểu tâm can, hôm nay ai bảo em nghịch ngợm?” Tôi nhớ tới tình cảnh trong bữa tối, tôi vỗ vài cái, mông nhỏ của thiếu nữ búp bê xinh đẹp đỏ đến kinh người. Cũng may sức lực không lớn, cũng chỉ có chút cảm giác nóng bỏng, nếu không Koharu chỉ có thể ôm mông mà ngủ.

"Oh ... người ta quên mất thôi nha ..." Thiếu nữ xinh đẹp như búp bê phàn nàn, "Thật là phiền phức khi có người ngoài! Tuấn Hùng... Anh cũng thu Green đi! Để nàng trở thành tỷ muội của chúng em, chúng ta không cần phải nhịn khổ cực như vậy, ngay cả nóng người một chút cũng không thể.... thật là nhàm chán ... "

Tôi ôm nàng và khi ngồi vào vị trí cũ của mihf, hai tay tôi kéo cả Chikage và Eri lại, ba tiểu mỹ nhân thơm ngào ngạt đều ở trên ngực của tôi.

"Liền nha đầu này sẽ gây sự! Trừ ba người chúng ta ra, anh cũng không muốn trêu chọc các bạn cùng lớp!" Tôi mút lấy đôi môi thiếu nữ búp bê xinh đẹp và hai mắt trừng một cái nói, "Còn không mau ngồi lên?"

Koharu rất vui vẻ chấp nhận hình phạt, tiểu mỹ nhân dùng tay nắm lấy dương vật cứng cáp dựng đứng, thân thể nhỏ nhắn nhẹ nhàng xoa lên đỉnh trụ , sau đó nàng chậm rãi ngồi xuống, dương vật to lớn dần dần biến mất trong cơ thể nàng. Trong cơ thể khoái cảm và tê dại truyền đến để tiểu ny tử khẽ rên rỉ.

Dù sao bây giờ ăn cũng không thể ăn được, vì vậy Chikage đặt tay tôi lên bộ ngực sữa của nàng và nhẹ nhàng nói, "Tuấn Hùng, anh nói cho chúng em biết về lai lịch và khả năng của người bạn bác sĩ được chứ?"

"Ừ, người ta cũng muốn nghe ..." Thiếu nữ xinh đẹp ngực khủng đồng ý, tay còn lại của tôi tự nhiên đặt ở trên cặp vú kích thước kinh người của nàng.

"Ư ... Koharu cũng thế cũng ... á ah ..." Thiếu nữ búp bê xinh đẹp vừa nói, bên dưới vừa phun ra nuốt vào dương căn của tôi.

Bàn tay mảnh khảnh của Eri vỗ vào cái mông nhỏ nhắn của nàng, "Im miệng cho tớ! Mau ăn đi! Còn có chúng ta..."

Koharu nhăn mũi nhìn Eri, nhưng tốc độ lên xuống của tiểu ny tử cũng tăng nhanh đáng kể, mỗi lần bị rút ra nhét vào ở nơi tư mật chật hẹp, dương vật luôn có thể xuyên qua rất nhiều chướng ngại vật, đè lên da thịt mềm mại của nàng, để cả hai chúng tôi có sảng khoái vạn phần trong khi làm tình.

Trong tiếng rên rỉ không thể kìm chế được của thiếu nữ búp bê xinh đẹp, tôi cười nhẹ nói: "Anh ấy là bạn thân của anh trên đất nước Mỹ. Tuy chưa chính thức tỷ thí qua nhưng chắc năng lực không thua gì bác sĩ Nake, thần đao đệ nhất Bắc Mỹ. Ngoài ra, anh ấy không thích lộ mặt vào ngày thường, anh ấy chỉ làm những gì anh ấy thích làm, vì vậy không ai biết. "

"Chà ... Thật ra, bác sĩ Nake cũng rất tốt! Ngài ấy luôn hòa nhã với bệnh nhân và không quan tâm đến tiền bạc." Thiếu nữ xinh đẹp hoạt bát phàn nàn về thân phận khác của tôi.

“Đúng vậy, họ đều là người tốt.” Tôi mỉm cười và chủ động thừa nhận sai lầm.

"Bạn của anh thật lợi hại, nhưng tại sao lại tới Nhật Bản? Tới đây làm gì?" Thiếu nữ xinh đẹp ngực khủng vô cùng tò mò, tựa như một tiểu gián điệp.

Tôi lắc đầu nói: "Anh cũng không biết, hình như có chuyện cần ở Nhật một thời gian."

Chikage mỉm cười và nói, "Haha, thực sự là trùng hợp ... anh ấy đã có thể giúp đỡ cả hai lần!"

"Người bạn này của anh thích nhất là giúp đỡ mọi người, không màng tiền bạc, quyền thế và địa vị. Anh ấy giống như một vị tiên nhân vậy, rất đáng được mọi người tôn kính nha!" Tôi biện hộ cho mình mà không khỏi đỏ mặt.

Mấy cô vợ nhỏ không hề phản cảm vì tôi khoe khoang mà còn coi đó là điều đương nhiên.

Hãy suy nghĩ một chút! Đừng nói đến chuyện cứu vợ chồng Yamashita trước đây, đó là một ca mổ siêu khó sáng nay, xuất huyết trong não được mệnh danh là “vùng cấm bác sĩ phẫu thuật”. Vết thương nặng như vậy về cơ bản có thể không được cứu ở Nhật Bản, nhưng bác sĩ này đã tự tay kéo Kagekatsu Aya trở lại từ ranh giới cõi chết.

Và bây giờ những bác sĩ có thể mổ hộp sọ một cách hoàn hảo chỉ xuất hiện ở Tây Ban Nha và Mỹ, được mổ bởi 2 bác sĩ vĩ đại, nay lại có thêm một người Nhật, truyền ra ngoài sẽ được kính nể đó a!

Mà Kagekatsu Aya là ai? Nàng là hậu duệ trực tiếp duy nhất của gia tộc Kagekatsu, là trái tim và linh hồn của Kagekatsu Nagatsuka, và mẹ nàng là con gái duy nhất của tập đoàn tài phiệt hàng đầu, thân phận hiển hách như thế, nếu như vị bác sĩ này sau khi giải phẫu yêu cầu một trăm triệu yên làm tiền thù lao, Kagekatsu Nagatsuka lông mày cũng sẽ không nhăn, liền sẽ lấy ra, hơn nữa còn là mặt mũi tràn đầy cảm kích cùng sùng kính.

Kết quả là gì? Sau khi phẫu thuật, ngài ấy thậm chí không gặp qua Kagekatsu Nagatsuka, trực tiếp rời đi qua cửa hông, thậm chí không thèm quan tâm đến một lời cảm ơn, vậy tại sao ngài ấy lại quan tâm đến tiền bạc?

Chỉ một người có phẩm chất cao quý như vậy mới xứng đáng với y thuật tuyệt đỉnh như vậy - tất cả các cô vợ nhỏ đều nghĩ như vậy.

……

Buổi tối với các tiểu mỹ nhân luôn rất vui vẻ, khi các tiểu mỹ nhân đi ra bên ngoài đều buông bỏ mọi kiềm chế và thận trọng, để cho tôi chơi những tư thế ngại ngùng và phục vụ tôi một cách tự nguyện, để chúng tôi cùng có được hạnh phúc lớn nhất.

Cuối cùng, miệng trên và dưới của ba tiểu mỹ nhân tràn ngập chất lỏng sền sệt màu trắng, các nàng đã ở bên tôi lâu ngày và không chút ngại ngùng mà nuốt hết tinh dịch mà tôi xuất vào bên trong miệng, uống vào bụng của mình, các thiếu nữ mềm mại và hoàn toàn thần phục, để trong lòng tôi khó tránh khỏi có chút thỏa mãn và hưng phấn.

Thật tiếc vì đây không phải là nhà của chúng tôi, sợ Green nhìn thấy, sau khi tiễn ba thiếu nữ lên đỉnh , tôi trùm chăn mềm rồi trở về phòng.

※※※

"Reng ..." Khi tôi vừa khoanh gối ngồi xuống và chuẩn bị tĩnh tọa thì chuông điện thoại di động vang lên.

Tôi nhấc điện thoại lên và thấy đó là một dãy số không quen thuộc, nhưng nhìn vào số khu vực, có thể chứng minh rằng đó là từ thành phố Osaka. Sau khi suy nghĩ về nó, tôi nhấn nút trả lời, "Xin chào."

"Tôi là Tominaga Akira, thưa ngài, tôi rất xin lỗi vì đã làm phiền ngài muộn như vậy! Ngài có rảnh không?" Đúng như dự đoán của tôi, giọng nói của bác sĩ Tominaga từ bệnh viện thành phố Osaka từ đầu dây bên kia phát ra đầy khẩn thiết.

“Có chuyện gì vậy?” Tôi nhìn đồng hồ bên cạnh, đã một giờ sáng.

"Tôi xin lỗi, thưa ngài, chúng tôi có hàng chục học sinh tiểu học bị ngộ độc ở đây. Chúng liên tục bị tiêu chảy và nôn mửa. Tình hình có vẻ rất nguy kịch. Ngài có thể đến xem được không?", Akira Tominaga hoảng sợ nói, "Đột nhiên tôi đã đánh thức ngài. Tôi thực sự xin lỗi vì đã làm phiền , nhưng tôi sợ mấy đứa trẻ sẽ không thể đợi lâu, và tôi chỉ có thể nghĩ đến ngài! "

Trong lòng Akira Tominaga, cũng giống như ngữ khí thấp thỏm lo âu của anh ta, đối với một bác sĩ đẳng cấp thế giới như bác sĩ Nake, muốn nhờ giúp đỡ chỉ bằng một cú điện thoại, cũng quả thật không hợp lẽ thường - trách nhiệm điều trị bệnh nhân ngộ độc của bệnh viện và không có trách nhiệm nhờ người khác giúp đỡ mỗi khi có sự cố.

Nhưng anh ta cũng có một loại tin tưởng rằng vị bác sĩ tài ba từ ái này nhất định sẽ đồng ý yêu cầu của anh ta, bởi vì không phải vì tư lợi cho chính Akira Tominaga , mà là để cứu người!

“Được, tôi đi qua ngay.” Sau khi cân nhắc một lúc, tôi lập tức đồng ý yêu cầu của anh ta.

"A! Thật tuyệt!" Akira Tominaga rất kích động và nói lớn, "Thưa ngài, tôi sắp bắt đầu gia nhập vào đội giải cứu. Tôi sẽ cử người đến đợi ngài ở cửa hông của phòng phẫu thuật nơi ngài đã rời khỏi ngày hôm qua."

“Được.” Tôi gật đầu, “Đừng cúp máy, để bác sĩ bên cạnh báo cáo kết quả xét nghiệm và các số liệu khác nhau cho tôi.”

“Đã hiểu.” Akira Tominaga nói vài câu với người bên cạnh, lập tức đổi thành giọng nói nhẹ nhàng của một cô gái khác, “Xin chào, thưa ngài, tổng cộng có 58 học sinh, từ 18 trường tiểu học, các em có triệu chứng. .. "

Cứ như vậy, sau khi tôi lên taxi, nữ bác sĩ vẫn đang báo số liệu khám bệnh cho tôi.

Sau khi tổng hợp tất cả các dữ liệu trong đầu, tôi lập tức đưa ra kết luận: vi khuẩn này có sức tàn phá khủng khiếp và đã xâm nhập vào đường ruột của trẻ em.

Nữ bác sĩ cho biết, hơn chục học sinh đã bắt đầu nôn ra máu, điều này chứng tỏ ruột của các em đã bị tổn thương nặng, phải phẫu thuật ngay lập tức để cắt bỏ những đoạn ruột bị nhiễm virus.

Và triệu chứng này rất dễ xuất hiện ở trẻ em, và kênh lây truyền chính của nó là chế độ ăn uống.

Xe taxi đến bệnh viện thành phố Osaka trong thời gian ngắn, tôi đi vòng qua phòng khám bác sĩ ở phía sau, lấy chiếc áo choàng bác sĩ mới tinh mặc vào, đeo khẩu trang rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng chuẩn bị và bước đi về phía cửa hông.

Khu vực xung quanh cửa hông đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn lại một nữ y tá đang lo lắng chờ đợi điều gì đó, thấy tôi đi thẳng tới, cô ấy không khỏi mừng rỡ.

"Tiên sinh?"

“Là tôi.” Tôi gật đầu, “Cô là y tá ngày hôm qua giúp tôi chuẩn bị dao mổ?” Sở dĩ tôi có thể nhớ đến cô ấy là bởi vì đôi mắt của cô ấy rất đẹp khiến tôi không khỏi liếc mắt nhìn thêm vài cái.

“A, ngài có thể nhớ đến tôi sao?” Nữ y tá ngạc nhiên nói, trong lòng cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng cũng không có thời gian nói thêm vài câu với thần tượng của mình, “31 đứa nhỏ đã được đẩy đi. Vẫn còn 27 đứa trẻ trong phòng chăm sóc đặc biệt, ngài đến bên nào trước? "

“Đưa tôi đến phòng chăm sóc đặc biệt trước.” Tôi nói không chút do dự.

Tôi vốn định xem những đứa trẻ có tình trạng tốt hơn trước, miễn cho ca mổ ở đây chưa kết thúc, chúng lại được gửi đến, và tình hình có thể ổn định khi chấn thương ít nhất, đó là điều tốt nhất, nên tôi mới đã thay áo choàng của bác sĩ, không phải áo choàng phẫu thuật.

“Hiểu rồi, mời ngài đi cùng tôi.” Nữ y tá vội vàng dẫn đầu đi về phía trước.