Đơn vị chăm sóc đặc biệt là một thuật ngữ chung. Thực tế có nhiều hơn một hoặc hai phòng ở đây. Các bệnh viện nhỏ có một nửa tầng, trong khi các bệnh viện lớn hơn có thể có hai hoặc ba tầng dành cho đơn vị chăm sóc đặc biệt.
Bệnh viện thành phố Osaka hiện tại là một bệnh viện lớn, cả ba tầng đều là phòng chăm sóc đặc biệt vô trùng. Thường thì không có ảnh hưởng gì. Hôm nay, có 58 đứa trẻ được gửi đến cùng một lúc, và đột nhiên đông như vậy, nhưng chia khu vực này ra thành những phòng nặng nhẹ khác nhau chứng tỏ người chăm sóc làm rất tốt và chu đáo.
Vì thể trạng của các đứa trẻ gần như giống nhau, đều có triệu chứng nôn mửa, tiêu chảy, ốm yếu các loại nên việc chăm sóc và quan sát tình hình sẽ dễ dàng hơn bằng cách đặt các đứa trẻ vào một số phòng lớn.
Khi tôi đến, 8 đứa trẻ trong một căn phòng vẫn còn bị cắm vào khá nhiều dụng cụ trên người, nhìn tình trạng của chúng có vẻ không được tốt lắm.
Nhìn thấy nữ y tá đi tới, các bác sĩ và y tá đang chăm sóc cho bọn trẻ không khỏi sửng sốt trong giây lát, mà tôi ở phía sau cô ấy mặc dù đang mặc áo choàng bác sĩ nhưng trên người không có bảng tên hay logo gì cả, khiến mọi người cảm thấy như thể tôi không phải là bác sĩ trong bệnh viện này.
Không đợi họ đặt câu hỏi, nữ y tá đã thuận miệng nói: "Đây là tiên sinh đã phẫu thuật xuất huyết trong não cho tiểu thư Aya tối hôm qua."
Trong phòng có tiếng nhấp nháy của các loại dụng cụ, nhưng phòng chăm sóc đặc biệt vô trùng cần một môi trường yên tĩnh, giọng nữ y tá không lớn nhưng mọi người xung quanh đều có thể nghe thấy, các bác sĩ và y tá nhìn tôi, từ nghi ngờ đột nhiên trở nên cực kỳ nóng bỏng.
Không phải bác sĩ, y tá nào cũng hiểu được phẫu thuật xuất huyết não là gì, và càng khó hiểu hơn về độ khó của loại phẫu thuật này trong thực tế. Trước mặt một vị bác sĩ như vậy, bọn họ làm sao dám không khách khí.
“Mọi người đều đã làm việc chăm chỉ.” Tôi không nói nhảm, lạnh lùng nói, “ Từng người một nói với tôi về tình huống của mấy đứa trẻ mà mỗi người chịu trách nhiệm.” Trước khi nói, tôi đã đi tới đứa trẻ thứ nhất, vươn ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay phải đặt trên cổ tay phải của đứa trẻ.
Một bác sĩ đưa cho tôi xem thông tin ghi trên tay, đồng thời nhanh chóng giải thích: "Đứa trẻ này nôn rất dữ dội, nôn ra máu 5 lần và nhịp tim rất nhanh, nhưng không có gì bất thường trong phân, và số lượng của các tế bào hồng cầu đang tăng lên nhanh chóng. "
Tôi nhìn vào dữ liệu khám nghiệm, và buông ngón tay đang giữ đứa trẻ ra, "Đứa trẻ này đang ở trong tình trạng tương đối ổn định, sử dụng liều 300-1 Primirnostar, liều 100-1 Mondota, kết hợp với chất lỏng glucozơ, 50 giọt mỗi phút là được. "
“Đã hiểu!” Bác sĩ bảo y tá nhanh đi chuẩn bị.
Đứa trẻ thứ hai là bé gái, tôi lại bắt đầu bắt mạch thì bác sĩ tiếp tục cũng đi qua“Đứa trẻ này đáng thương hơn một chút. Tình trạng nôn mửa và tiêu chảy không nghiêm trọng nhưng đang hôn mê”.
Trước khi anh ta mang kết quả xét nghiệm của đứa trẻ thứ hai, tôi đã đứng dậy. "Ruột của đứa trẻ này đã bị tổn thương. Hãy dùng ngay Manilson để làm sạch ruột và gửi em ấy vào phòng phẫu thuật để phẫu thuật."
“Hiểu rồi!” Bác sĩ sửng sốt một hồi, không nói lời nào liền bảo y tá hộ lý bên cạnh nhanh bắt đầu chuẩn bị đưa vào phòng mổ.
Đứa trẻ thứ ba, thứ tư ... Sau khi đọc hết hai mươi bảy đứa trẻ, tôi thấy rằng vẫn còn năm đứa trẻ cần được phẫu thuật ngay lập tức, trong khi những đứa trẻ còn lại có thể tránh được miễn là chúng được kiểm soát bằng thuốc.
Các bác sĩ đi theo đã thay đổi vài lần rồi, nhưng mỗi người với sự tôn kính và ngưỡng mộ khi rời đi, sau khi phân phó thuốc cho đứa trẻ cuối cùng, tôi kiểm tra thời gian, bây giờ đã trôi qua nửa tiếng kể từ khi tôi vào phòng chăm sóc đặc biệt.
“Đi thôi, đưa tôi đi thay áo phẫu thuật, chúng ta nhanh chóng làm phẫu thuật, không thể chậm trễ hơn nữa!” Tôi quay đầu nói với nữ y tá đang đi theo tôi.
“Được rồi, tiên sinh mời, ... A! Tiên sinh!” Trước khi nữ y tá kịp nói xong, cô ấy đã bị sốc khi biết tôi loạng choạng và ngã xuống đất chỉ sau một bước.
Bên cạnh tôi có mấy bác sĩ và y tá, họ vội vàng muốn giúp tôi, nhưng tôi đã nhanh chóng đứng dậy trước họ, hít một hơi thật sâu và nói: "Không sao, có lẽ tôi hơi mệt."
“ Tiên sinh!” Một bác sĩ ngoài năm mươi ngập ngừng nói: “Tôi cũng học được một ít thuốc bắc, chỉ trong nửa tiếng đồng hồ, ngài đã dùng kỹ thuật bắt mạch để chẩn đoán cho hai mươi bảy đứa trẻ. Thật là một chuyện kinh thiên động địa! Ngài phải ngồi xuống và nghỉ ngơi một lúc. "
“Bác sĩ Anton, nghiêm trọng như vậy sao?” Một y tá cắt ngang.
“Cô thì biết cái gì?” Bác sĩ Anton mắng, “Y học cổ truyền Trung Quốc bawts mạch là mệt nhất. Mỗi lần bắt mạch bệnh nhân, tương đương với sức lực chạy 10 cây số của người bình thường, trong khi bác sĩ chẩn đoán là 27 đứa trẻ trong 30 phút., cường độ đã tăng lên gấp 10 lần, cú ngã vừa rồi chỉ là chuyện tầm thường, thậm chí có thể ngất xỉu mấy ngày liền! "
"A? Như vậy sao được!" Nữ y tá bên cạnh tôi hoảng sợ. "Tiên sinh, ngài hãy nghỉ ngơi một lát. Còn có các bác sĩ khác tiến hành phẫu thuật, ngài đừng lo lắng."
"Không." Tôi lắc đầu, "Hoàn cảnh của bọn trẻ không lạc quan. Để cuộc sống sau này của chúng không bị ảnh hưởng, phẫu thuật càng sớm càng tốt ... Nói trắng ra, trong khi các bác sĩ bệnh viện đang thực hiện loại phẫu thuật này, về phần làm sao bảo vệ ruột của đứa nhỏ càng tốt, so với tôi thế nhưng là kém xa. "Nói xong tiến lên một bước," Vậy nên tôi phải đi. "
“Thưa ngài!” Các bác sĩ và y tá chỉ cảm thấy có gì đó chua xót thoát ra từ mắt họ.
“ Ừm. . . Tôi mang ngài đi!” Nữ y tá đi theo trong khi lau nước mắt rồi chạy lại chỗ tôi vài bước, “ Đến, tiên sinh, ngài đặt tay lên vai tôi, đi bộ sẽ dễ chịu hơn một chút."
“Tôi không dễ bị tổn thương như cô nghĩ.” Tôi lạnh lùng từ chối, “Chỉ cần dẫn đường”.
Thực ra, tôi hơi xấu hổ khi nói rằng tất cả đều hiểu lầm. Việc tôi đột ngột ngã đúng là lý do vì quá mệt, nhưng hoàn toàn không phải do chẩn đoán cường độ cao, mà là tôi trước khi tới nơi này, cùng ba tiểu lão bà đại chiến hơn hai giờ, đó mới là lý do hao phí thể lực.
Nhưng trên thực tế, sự mệt mỏi của cơ thể tôi là điều hiển nhiên, các bác sĩ và y tá ở phía sau nhìn tôi loạng choạng bước ra ngoài, và vô tình, đó là thứ khiến nước mắt của đã chảy ra ngoài.
"Vừa rồi, tôi nghe nói rằng ngài ấy đã rời khỏi cửa hông sau ca phẫu thuật ngày hôm qua, lại cho rằng ngài ấy đang cố tình giả vờ giả vịt..." Tiến sĩ Anton thì thầm, "Bây giờ tôi cảm thấy như tôi thực sự không bằng cầm thú! Làm thế nào mà một bác sĩ giỏi không có trách nhiệm gì lại lãng phí sức lực của mình và muốn cứu những đứa trẻ không liên quan gì đến mình, lại là loại người như vậy? "
……
Mười phút sau, tôi vẫn bước vào phòng mổ.
Khi tôi ra lệnh, 8 đứa trẻ bị bệnh nặng nhất đã ở trong một số phòng liền kề, mỗi phòng đều được trang bị những thiết bị tinh vi, 6 bác sĩ và 12 y tá đang chuẩn bị, chờ tôi đến bắt đầu phấu thuật.
Họ sẽ thay phiên nhau làm trợ lý cho tôi trong 8 cuộc phẫu thuật. Việc rút kinh nghiệm từng thao tác có lợi cho lần vận hành sau nên dù không có người hộ lý tại chỗ cũng cần phải ngồi xem và sẵn sàng thay thế bất cứ lúc nào.
“Thưa tiên sinh, ngài phải chú ý đến sức khỏe của mình!” Nữ y tá đi theo tôi nói với mọi người về tình hình của tôi trong phòng chăm sóc đặc biệt vừa rồi, các bác sĩ và y tá đều lo lắng cho tôi.
“Tôi cảm thấy không có vấn đề gì.” Tôi thờ ơ nói, “Mọi người đều làm việc chăm chỉ, các bạn phải cổ vũ cho tôi!
"Nhưng thưa ngài ... Tất cả họ chỉ thực hiện một ca phẫu thuật, và bác sĩ Tominaga sẽ chỉ thực hiện hai ca phẫu thuật." Ngài vừa rồi chẩn trị cho 27 đứa trẻ , và bây giờ còn làm 8 ca phẫu thuật nữa, và đó là những ca nghiêm trọng nhất, ngài ... "
Tôi giơ tay ngăn cô ấy lại, lạnh lùng nói: "Quân tử có việc nên làm mà có việc không nên làm, thân làm một bác sĩ, chỉ cần còn hơi thở thì sẽ trị được bệnh cứu người. Đây là nhiệm vụ của bác sĩ, là chức trách nghĩa bất dung từ. Tốt, tất cả mọi người đều chuẩn bị xong chưa? "
“Vâng!” Giọng nói của mọi người có vẻ đặc biệt to và chắc chắn.
“Bắt đầu thôi, xin mọi người giúp đỡ.” Tôi gật đầu.
“Xin mọi người giúp đỡ.” Sau khi nói đúng nghi thức, một nhóm bác sĩ và y tá ngay lập tức bận rộn theo lệnh của tôi.
Gần 100 phụ huynh đã chờ sẵn bên ngoài phòng mổ, không thể làm gì hơn, họ chỉ biết quỳ trên mặt đất và thầm cầu nguyện.
Đêm nay, vô số người ở Osaka đã mất ngủ cả đêm ...
……
Sau trận chiến với mấy cô vợ nhỏ, lại chẩn đoán bệnh tình 27 đứa trẻ, tiếp theo là 8 cuộc phẫu thuật, nhờ sự tu luyện chân khí lâu dài trong nhiều năm, nếu không, tôi chắc chắn không thể chống đỡ nổi.
Sau khi làm xong ca phẫu thuật cuối cùng, tôi đi ra khỏi phòng mổ vài bước, tựa vào ghế ngoài cửa hông, nhắm mắt thở dốc, nhanh chóng dùng chân khí điều chỉnh thân thể.
Nhưng tôi không phải là người chật vật nhất, sáu bác sĩ và mười hai y tá đi theo tôi với tư cách là phụ tá lần lượt ngã xuống và bốn bác sĩ và chín y tá cũng bị đưa ra ngoài. Còn nhóm bác sĩ cuối cùng sau khi giao những đứa trẻ cho khoa hồi sức cấp cứu, đã nằm ngay tại chỗ trong khu chờ vô trùng bên ngoài phòng mổ và cũng mệt mỏi thiếp đi.
Tôi rất mệt mỏi, một là vì cường độ quá cao, hai là tốc độ của tôi rất nhanh, mỗi thao tác không quá 30 phút, từ đầu đến cuối chữa trị, còn ngại chậm trễ một chút.
Ngay lúc tôiđang phục hồi sức lực, tiếng bước chân vang lên bên tai tôi, dừng lại bên cạnh tôi, sau đó một ly cà phê và trà sữa bốc khói đã được đưa đến trước mặt tôi.
Ngẩng đầu, đứng bên cạnh tôi là nữ y tá một mực đi theo tôi, cô ấy không thuộc về những bác sĩ và y tá phối hợp với tôi, mà là phối hợp ở khu vực chờ vô trùng, lúc này xem ra cô ấy cũng rảnh rỗi.
Lúc này, nữ y tá đã cởi mặt nạ, đột nhiên khiến tôi chợt cảm thấy hai mắt tỏa sáng.
Dưới đôi lông mày lá liễu cong vút, đôi mắt sáng ngời, đôi mắt thanh tú trong veo như pha lê khiến nàng trở nên rất xinh đẹp và khả ái.
Tôi tháo mặt nạ ra, uống cà phê và trà sữa, nhấp một ngụm thì quả thực cảm thấy cơ thể đã ấm hơn rất nhiều.
Nữ y tá có một cơ hội hiếm hoi để nhìn vào mặt tôi, đôi mắt cô ấy nhìn thẳng vào không chớp.
“ Tiên sinh, ngài có mệt không?” Nữ y tá lịch sự ngồi xuống bên cạnh tôi, trên tay cầm cốc trà sữa, “Bác sĩ Tominaga vẫn đang mổ lần hai, các bác sĩ còn lại vừa mổ xong. "
“Có kết quả xét nghiệm nào về nguyên nhân mấy đứa trẻ bị ngộ độc tập thể không?” Tôi nhàn nhạt hỏi.
"Hiện vẫn chưa có kết luận", nữ y tá trả lời, "nhưng ước tính đó là vấn đề về chế độ ăn uống, cần sớm tìm ra nguyên nhân".
“Nói bọn họ chú ý tới sữa nhiều hơn.” Tôi đứng lên. “Vừa rồi ca mổ, tôi phát hiện trong ruột của mấy đứa trẻ, phần cặn đều có dấu vết của sữa, hơn nữa đó là nơi dễ xảy ra ngộ độc."
"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ nói với giám đốc sau". Nữ y tá đứng lên với tôi và nói: "Tiên sinh, ông không nghỉ ngơi một chút sao? Bệnh viện của chúng tôi có một phòng nghỉ đặc biệt dành cho các bác sĩ. Tôi tôi nhìn ngài sắc mặt không được tốt, chưa kể hiện tại đã là năm giờ rồi, không cần phải vội vàng như vậy, đúng chứ? "
"Không." Tôi uống hết ly cà phê và trà sữa, bước ra ngoài mà không ngoái lại, "Cảm ơn cô!"