CHƯƠNG 10
Muốn rút lui khỏi giới giải trí ngày thứ mười
Sau khi từ trong phòng đi ra, Cố Tây Khê ôm trái dưa hấu ngồi xuống ghế dựa.
Lưu Dung Dung cho Cố Tây Khê một ánh mắt, ra hiệu ngầm để cô vãn hồi mối quan hệ.
Cố Tây Khê hắng giọng, nhìn mọi người bận trước bận sau trong nhà bếp kiểu không gian mở, dùng giọng điệu đọc văn mẫu nói: “ Có người đang bận nấu cơm, có người đang bận ăn dưa, chúng ta đều có tương lai tươi sáng và tốt đẹp.”
Lưu Dung Dung tay run một cái, không cẩn thận đập vỡ quả trứng gà trên tay vào trong cái chén.
Cô ấy quay đầu qua, dùng ánh mắt lên án mà nhìn Cố Tây Khê.
Cố Tây Khê cúi đầu xuống, chỉ xem như không thấy.
Sắc mặt Thái Điềm Tâm càng khó coi, cô ta là người chú trọng ấn tượng đầu tiên, bởi vì thái độ của Cố Tây Khê đối với cô ta không thân thiện, liền cảm thấy Cố Tây Khê nói lời này là đang trào phúng cô ta.
Chẳng qua, lần này là Thái Điềm Tâm nghĩ nhiều rồi. Bởi vì Cố Tây Khê trào phúng không chỉ mỗi mình cô ta, mà là cả nhóm bọn họ.
Bữa cơm tối này, Thái Điềm Tâm ăn đến không biết mùi vị thức ăn là gì, sau khi ăn cơm xong, cô ta lại trở nên rất hoạt bát, nói với tất cả những người chỉ muốn nằm xuống sau một ngày vất vả: “ Mọi người hai ngày nay đều chỉ lo lao động, hay là chúng ta chơi một trò chơi đi, cũng để gia tăng sự hiểu biết về nhau.”
Tần Lãng nhận thức sâu sắc rằng nếu như Tạ Thanh Từ đến rồi, cảnh quay của mình liền ít đi, vì vậy rất bằng lòng thể hiện một hồi trước khi Tạ Thanh Từ đến, anh ta gật đầu một cách sảng khoái: “ Được đấy, muốn chơi cái gì?”
Thái Điềm Tâm cười rồi lấy ra một chai thủy tinh, nói: “ Chúng ta sẽ chơi trò nói thật lòng hay đại mạo hiểm, như thế nào?”
Mọi người hai mắt nhìn nhau.
Đứng trước camera đương nhiên chỉ có thể nói được.
Thái Điềm Tâm nhìn qua Cố Tây Khê: “ Tây Khê tỷ, chị có chơi không ạ?”
Cố Tây Khê nhướng mày: “ Chơi chứ.”
Cô đang phát sầu không có cơ hội để “bôi đen” bản thân đây, Thái Điềm Tâm này liền tự mình tặng đến tận cửa rồi, Cố Tây Khê cảm thấy Thái Điềm Tâm cô gái này thực sự là người tốt.
Thái Điềm Tâm ý cười trên mặt càng sâu, cô ta giải thích một ít quy tắc. Quy tắc rất đơn giản, mỗi người quay chai thủy tinh một lần, miệng chai nhắm trúng ai, người đó liền chọn một lần nói thật lòng hoặc đại mạo hiểm, chọn cái nào là do người quay chai đề nghị.
Lưu Dung Dung nhíu mày, vừa nghe thấy quy tắc này, cô ấy đã cảm thấy Thái Điềm Tâm không mang ý tốt.
Lưu Dung Dung không tự chủ được lo lắng nhìn về phía Cố Tây Khê, trước khi đến chương trình, Lưu Dung Dung có ý kiến với Cố Tây Khê, cảm thấy cô là người tâm tư không ngay thẳng, nhưng sau khi tham gia chương trình, Lưu Dung Dung lại dần dần thay đổi quan điểm rồi, cảm thấy Cố Tây Khê ít nhất là người không giả tạo hiếm có trong giới này, luôn ăn ngay nói thật.
Có lẽ đây chính là nguyên nhân danh tiếng của Cố Tây Khê kém như vậy chăng.
Vì vậy, Lưu Dung Dung càng không bằng lòng thấy Cố Tây Khê bị người khác tính toán. Không thể không nói, đây thực sự là một sự hiểu lầm đẹp đẽ.
Cố Tây Khê cảm nhận được tầm nhìn của Lưu Dung Dung gửi cho cô một ánh mắt động viên, ra hiệu bản thân cô tuyệt đối sẽ không chịu thiệt đâu.
Thế mà, lượt đầu tiên, miệng chai liền nhắm ngay cô rồi.
Thái Điềm Tâm che miệng lại, ngạc nhiên nói: “ Tây Khê tỷ, em thực sự không nghĩ đến người đầu tiên sẽ là chị.”
“ Chị chọn lời thật lòng.” Cố Tây Khê nói một cách quyết đoán.
Thái Điềm Tâm còn chưa kịp nói ra thì đột nhiên bị chặn trở về, khóe môi cô ta giật giật, lộ ra một nụ cười phấn khích: “ Vậy em hỏi đây, Tây Khê tỷ nhưng không được nói dối nha.”
Lưu Dung Dung cau mày, trong lòng sinh ra không vui, định thay Cố Tây Khê nói vài câu thì đúng lúc nghe thấy Cố Tây Khê nói: “ Không được suy bụng ta ra bụng người.”
Cô ta nhất thời nghẹn họng, không biết nên nói rõ với ai.
Vừa rồi Lưu Dung Dung lại có thể cảm thấy Cố Tây Khê sẽ chịu uất ức, cô ấy nên lo lắng Cố Tây Khê đừng làm cho người khác tức chết mới đúng.
Trên trán Thái Điềm Tâm hiện ra dấu 💢 tức giận, cô ta cực lực ép xuống lửa giận, miễn cưỡng cười nói: “ Tây Khê tỷ thật là biết đùa.”
“ Chị không bao giờ nói đùa.” Cố Tây Khê chớp mắt.
Thái Điềm Tâm quyết định không để ý cô, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “ Em nghe nói hồi trước Tây Khê tỷ với Tạ ảnh đế từng truyền ra tin đồn, chuyện đó có phải ngoài ý muốn không?”
Đám người Cố Triệu Trung không kềm được mà trợn mắt há mồm.
Thái Điềm Tâm đặt câu hỏi thực sự đủ ác, vấn đề này, Cố Tây Khê nếu nói là ngoài ý muốn, không ai tin, nếu nói không phải, vậy chính là tương đương với tự hủy hoại mình vì cố ý xào CP, còn không bị fan của Tạ Thanh Từ mắng chết sao.
Cố Tây Khê hơi nheo mắt lại.
Giống như nhận thấy bản thân nói sai lời rồi, Thái Điềm Tâm che miệng, nói một cách ngại ngùng: “ Tây Khê tỷ, em chỉ là có chút tò mò mà thôi, thực ra em là fan của Tạ Thanh Từ ạ.”
Cố Tây Khê liếc cô ta một cái, nguyên chủ tạo vô số scandal, nhưng chuyện của Tạ Thanh Từ thực sự là trùng hợp.
Hai người chẳng qua là đúng lúc chân trước chân sau bước ra cùng một khách sạn thì bị paparazzi cố ý chụp được, vốn là không có chuyện gì, bị paparazzi vừa bóng gió cũng thành có chuyện rồi, mà hơn nữa những chuyện nguyên chủ đã từng làm trước kia hiển nhiên bị tất cả mọi người nhận định là cô ấy có ý đồ làm vậy.
“ Là việc ngoài ý muốn.” Cố Tây Khê nhàn nhạt nói.
Thái Điềm Tâm khóe môi giật giật, kìm nén sự khinh bỉ trong lòng, cười nói: “ Hóa ra là ngoài ý muốn nha, vậy thì tốt. Nói vậy, tối nay Tạ ảnh đế sẽ đến, tới lúc đó, có lẽ hai người có thể nói về những chuyện này.”
“ Có cần thiết không?” Cố Tây Khê hỏi lại.
“ Hả?” Thái Điềm Tâm ngẩn ra.
Cố Tây Khê nhàn nhạt nói: “ Chuyện đã qua thì cho qua thôi, nhất định phải nhắc lại lần nữa, không phải quá nhàm chán sao? Vả lại, trừ phi có ý đồ riêng, ai sẽ nhắc lại chuyện này.”
“Có ý đồ riêng” bốn chữ này rõ ràng chính là đang nói đến Thái Điềm Tâm.
Cô ta cắn môi, cả mặt là dáng vẻ oan ức.
Nhưng Cố Tây Khê lại lười để ý cô ta, lấy cái chai qua, nói: “ Đến lượt tôi rồi, đúng không?”
“ Không sai.” Cố Triệu Trung lập tức chuyển chủ đề, bầu không khí của ban nãy quả thực là quá chết chóc đi, Cố Triệu Trung nhận show chẳng qua là muốn lộ mặt, nhưng không nghĩ đến bị kéo vào bên trong chuyện xé nhau này.
Cố Tây Khê xoay cái chai, lượt này, cái chai nhắm ngay Thái Điềm Tâm.
Cảnh tượng trong phút chốc vô cùng yên tĩnh.
“ Đây không phải là trùng hợp sao, đúng không?” Cố Tây Khê nhếch môi cười nói.
“ Nói thật lòng hay là đại mạo hiểm?”
Ngay cả nhân viên công tác dường như cũng ngửi thấy mùi khói thuốc súng trong không khí.
Thái Điềm Tâm gần như sắp duy trì không nổi nụ cười trên mặt, bất luận là nói thật lòng hay là đại mạo hiểm, đều rất nguy hiểm.
Thấy Thái Điềm Tâm chậm chạp không trả lời, Cố Tây Khê nhướng mày: “ Có khó chọn lựa đến vậy sao? Em lẽ nào là sợ chị đối với em giở trò xấu ư?”
“ Đương nhiên không phải.” Thái Điềm Tâm miễn cưỡng lộ ra một nụ cười: “ Nói thật lòng đi.”
“ Vậy tốt, chị hỏi em một vấn đề.” Cố Tây Khê tựa người về phía sau, dáng vẻ như đại lão gia: “ Trong bốn nam khách mời của tổ chương trình chúng ta, em thích ai hơn?”
Vấn đề này nhưng không dễ trả lời, Thái Điềm Tâm do dự, hai ngày nay cô ta và Tần Lãng chung sống tính ra vẫn ổn, hai bên cũng có chút mập mờ, ngoài ra Thái Điềm Tâm nghe nói Tần Lãng là con nhà gia thế, nhưng mà cô ta vẫn thích Tạ Thanh Từ hơn, đồng thời cô ta cũng hiểu rõ trong show này tạo thành CP với Tạ Thanh Từ so với Tần Lãng càng có nhiều lợi ích hơn.
“ Thế nào? Vấn đề này rất khó trả lời sao?” Đều nói sông có khúc người có lúc, nhưng ai có thể nghĩ tới đến lượt mình nhanh như vậy.
Cố Tây Khê mỉm cười nhìn Thái Điềm Tâm.
Thái Điềm Tâm cắn môi, theo bản năng nhìn qua Tần Lãng.
Tần Lãng cũng đang nhìn cô ta, tại thời điểm này, Thái Điềm Tâm đã hạ quyết tâm, lúc cô ta vừa muốn mở miệng nói ra tên của Tần Lãng, đột nhiên từ bên ngoài truyền đến một giọng nói trong trẻo lạnh lùng: “ Có ai không?”
“ Tạ Thanh Từ đến rồi.” Cố Triệu Trung bất ngờ nói, anh ấy lập tức đứng dậy chạy ra ngoài.
Mọi người cũng nhao nhao đứng lên.
Tạ Thanh Từ đẩy vali đi theo Cố Triệu Trung bước vào đến, anh đang mặc trên người một bộ quần áo thoải mái, nhưng dung mạo tuấn tú lại vẫn như cũ vô cùng nổi bật, mắt đan phượng hẹp dài hơi xếch lên, độ cong tinh tế đến mức giống như nhà điêu khắc đo lường qua từng nét bút từng nét vẽ, lúc anh ngước nhìn về phía này, một đôi mắt hắc bạch phân minh, dường như có thể nhìn xuyên lòng người.
Mà trên thực tế, Tạ Thanh Từ quả thực có thể nhìn thấu suy nghĩ của người khác, chính xác mà nói, anh có thể nghe thấy lời nói trong lòng họ.
Đây cũng là lý do anh ít tiếp xúc với mọi người.
Lần này nếu không phải vai diễn anh nhận có đoạn quay về tình cảm, Tạ Thanh Từ tuyệt đối không bằng lòng tham gia chương trình tạp kỹ gì đó.
Tần Lãng lộ ra một nụ cười cởi mở, hướng về phía Tạ Thanh Từ giơ tay ra: “ Hoan nghênh, hoan nghênh, cậu rốt cuộc đã đến.”
【Tạ Thanh Từ đến rồi, cảnh quay của mình liền ít đi, tại sao hắn ta không đợi qua mấy ngày nữa mới đến, dù sao danh tiếng của hắn ai mà không biết.】
Sắc mặt Tạ Thanh Từ không thay đổi, lạnh lùng gật đầu, làm như không thấy anh ta đưa tay ra vậy.
Nụ cười trên mặt Tần Lãng cứng đờ, điềm nhiên như không thu tay lại, trong lòng thầm mắng:【Giả bộ cái gì, không phải là cầm được vài cái giải thưởng à, có cần làm ra vẻ như vậy không.】
“ Thanh Từ ca, anh so với trong phim còn đẹp trai hơn nha.” Thái Điềm Tâm lộ ra một nụ cười ngọt ngào:【May là hồi nãy mình chưa nói bản thân muốn chọn Tần Lãng, so với Tần Lãng, đương nhiên là Tạ Thanh Từ càng tốt hơn, cùng anh ta ở chung, cảnh quay của mình cũng sẽ nhiều lên. Đợi sau khi phát sóng, sẽ để người đại diện sắp xếp sao tác CP.】
(Chú thích “Sao tác”: là việc nghệ sĩ cùng cố tình dựa vào tên tuổi của nhau hay một bên đơn phương giở chiêu trò nhằm tạo chủ đề xung quanh của cả hai để có thể nổi tiếng hơn, có đề tài thu hút dư luận hay fan của hai bên – giải thích từ nguồn trên trang saostar.vn)
Tạ Thanh Từ giống như không nghe thấy suy nghĩ kia vậy, ừ một tiếng, anh đang nghe các lời nói khẩu thị tâm phi của những người này, nhẹ cau mày, có chút không kiên nhẫn, nhưng lúc anh nhìn thấy Cố Tây Khê lại ngẩn người rồi.
“ Thanh Từ ca, anh cũng quen biết Tây Khê tỷ hả? Chúng em thực sự vừa rồi còn nói đến anh đó.” Thái Điềm Tâm nhiệt tình nói, một dáng vẻ ngây thơ đáng yêu, như thể không biết mối liên hệ giữa hai người này vậy.
Cố Tây Khê nhướng mi, bắt gặp ánh mắt nhìn qua đây của Tạ Thanh Từ.
Để tay lên ngực mà nói, diện mạo Tạ Thanh Từ quả thực rất tốt, Cố Tây Khê đã sống hai kiếp, ngoại hình của anh ta là đứng nhất.
Thái Điềm Tâm đang đợi Tạ Thanh Từ thờ ơ trả lời một câu không quen, dẫu sao tính cách cao ngạo của Tạ Thanh Từ trong giới này nhưng là rất có tiếng, Cố Tây Khê lại là người đầu tiên dám ăn vạ anh, có thể cho Cố Tây Khê mặt mũi, vậy trừ phi là mặt trời mọc ở phía tây rồi.
“ Ừ quen biết.” Tạ Thanh Từ nhẹ gật đầu, ánh mắt nhìn Cố Tây Khê mang theo vài phần tìm tòi, anh đưa tay ra, bàn tay thon dài trắng nõn, các khớp xương ngón tay rõ ràng tiến vào trong mắt Cố Tây Khê: “ Cố tiểu thư.”
Tất cả mọi người ở đây trong phút chốc đều ngây ngốc.
Không phải nói Tạ Thanh Từ không nể mặt Cố Tây Khê, thậm chí vô cùng chán ghét sao? Làm sao mà có cảm giác rằng thái độ của anh đối với mọi người đều không tốt bằng Cố Tây Khê?
“ Tạ tiên sinh.” Cố Tây Khê chỉ vì nể bàn tay xinh đẹp này mà bắt tay với anh.
Tạ Thanh Từ cụp mắt xuống, che giấu đi sự kinh ngạc trong lòng.
Khi vừa mới qua đây anh đã phát hiện mình không nghe thấy suy nghĩ của Cố Tây Khê, hiện tại đang bắt tay Cố Tây Khê, vậy mà đến tiếng lòng của mọi người xung quanh cũng đều không nghe thấy.
Anh làm như không có gì xảy ra mà rút tay về, tay vừa buông ra, những tiếng lòng kia khôi phục lại rồi.
“ Vừa khéo chúng tôi đang ở đoạn nói thật lòng đây, Tạ tiên sinh đến thật là đúng lúc.” Cố Tây Khê mỉm cười nói: “ Vừa hay có thể nghe Thái Điềm Tâm rốt cuộc thích nam khách mời nào trong chương trình?”
Trên mặt Thái Điềm Tâm hiện ra một nụ cười thẹn thùng: “ Tây Khê tỷ, vấn đề này chị còn phải hỏi sao? Em thích nhất là...” Cô ta ngừng một lát, nhìn về hướng Tạ Thanh Từ: “ Đương nhiên là Thanh Từ ca rồi.”
Sắc mặt của Tần Lãng sa sầm xuống, những người khác lại nhịn không được ồn ào.
Triệu Vân Linh càng cười nói: “ Mới nãy em còn nói mình là fan của Thanh Từ, bây giờ lại nói thích Thanh Từ, em thực sự nghiêm túc hả?
“ Vân Linh tỷ, chị nói bậy gì thế.” Thái Điềm Tâm cả mặt đỏ bừng, giấu đầu lòi đuôi hờn dỗi nói.
Vẻ mặt Tạ Thanh Từ thờ ơ, để một tay vào trong túi quần, cắt đứt lời nói của mọi người: “ Vừa rồi tôi đã muốn nói với Thái tiểu thư một câu.”
“ Anh nói ạ.” Thái Điềm Tâm đỏ mặt, liếc nhìn Tạ Thanh Từ với đôi mắt trong suốt như làn nước mùa thu.
Tạ Thanh Từ nhàn nhạt nói: “ Nhà chúng tôi chỉ có con một, tôi không có em gái, đừng CUE.” (Chú thích "cue": nhắc đến hoặc nói bóng gió ai đó không liên quan vào vấn đề đang bàn luận)
Sắc mặt Thái Điềm Tâm một hồi trắng một hồi xanh, chỉ hận không có khe hở để chui vào.
“ Xì.” Lưu Dung Dung nhịn không nổi bật cười thành tiếng, cô ấy che miệng lại, khoát tay nói: “ Thật ngại quá, tôi chỉ là đột nhiên nhớ đến Cố Tây Khê cũng từng nói lời giống vậy.”
Tạ Thanh Từ nhìn về phía Cố Tây Khê.
“ Thật hả?” Cố Triệu Trung cười nói: “ Kia chẳng phải là chứng minh hai người họ rất có duyên sao?”
“ Không.” Cố Tây Khê lắc đầu, nói một cách nghiêm trang: “ Vậy chỉ có thể chứng minh gia đình của hai người chúng tôi đều giống nhau hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, đã thực hiện được chính sách sinh ít để nuôi dạy tốt, hạnh phúc một đời, chỉ sinh một con, nam nữ bình đẳng.”
Trong nháy mắt, nào là không khí ám muội, bong bóng màu hồng gì đó, hết thảy đều bị Cố Tây Khê bóp chết từ trong trứng nước.