Chương 9: Muốn rút lui khỏi giới giải trí ngày thứ chín

Ông nội Lâm thẹn quá hóa giận, một đường phẫn nộ xông về nhà.

Vừa đến trước cửa nhà, ông ấy đã đụng phải lão Trần hàng xóm kế bên.

Lão Trần nhìn thấy ông ấy, trên mặt liền lộ ra một nụ cười: “ Lão Lâm à, bị cắm sừng rồi, bị cắm sừng rồi.”

Ông nội Lâm tức thời đen mặt: “ Ai bị cắm sừng rồi, tôi thấy là ông bị cắm sừng mới đúng!” Chuyện ông bị Tiểu Miêu vứt bỏ, làm sao lại truyền ra nhanh như vậy? Còn có lão Trần này cũng không ra gì, vậy mà dám cười trước mặt ông.

Lời này vốn dĩ chẳng qua là thuận miệng giận dỗi, nhưng ông nội Lâm vừa nói dứt lời, sắc mặt lão Trần liền đổi rồi, lão Trần đã đen mặt, kéo ông nội Lâm đến một bên: “ Lâm Trường Đông, chuyện nhà chúng tôi ông làm sao mà biết thế?”

“ Hả?” Ông nội Lâm cả mặt ngẩn ra, khó hiểu nhìn qua lão Trần.

Lão Trần lại trở nên tức giận, để ý xung quanh một lượt, thấp giọng nói: “ Ông đừng giả ngốc! Lão Lâm, chuyện nhà chúng tôi ông đừng truyền ra ngoài đấy, chuyện này là một mình tôi tự nguyện!”

Ngược lại ông nội Lâm hít vào một ngụm khí lạnh, ông ấy cảm thấy bản thân hình như đã biết bí mật gì đó không nên biết.

Ông đã nói con trai của lão Trần tại sao lại cao thế một chút cũng không giống lão Trần, hóa ra còn có nguyên nhân như này.

Bỗng chốc sực tức giận và tủi thân ban nãy trong lòng ông nội Lâm biến mất không thấy bóng dáng, ông ấy vỗ vào vai lão Trần, tất cả chìm trong im lặng.

Mà lúc này, bên cạnh hồ nước.

Cố Tây Khê thu hoạch khá tốt, tuy rằng đã phát sinh bước ngoặt khác là ông nội Lâm, nhưng lại không ảnh hưởng thành quả câu cá của cô.

Thùng nước của cô đầy ắp đều là cá, cuối cùng Cố Tây Khê còn đem những con cá nhỏ thả đi hết, chỉ giữ lại cá lớn.

Thu hoạch của những người khác thì có chút đáng thương rồi.

Cố Triệu Trung tốt xấu cũng câu được một con cá nặng 4 5 cân, những người còn lại thì ngay cả một con cũng không có.

Thái Điềm Tâm nhăn mày, nũng nịu mà hỏi đạo diễn: “ Đạo diễn Trần, chúng tôi hôm nay không có thu hoạch, vậy làm sao đây?”

“Bây giờ mới vừa đến buổi trưa, nếu mọi người chịu đi bẻ ngô, cũng có thể kiếm được bữa trưa và bữa tối.” Đạo diễn Trần ngay thẳng nói, một chút cũng không GET được chuyện làm nũng của Thái Điềm Tâm.

“ Nhưng chúng tôi đều đã đói một buổi sáng rồi.” Thái Điềm Tâm đáng thương hề hề, chớp chớp mắt với Đạo diễn Trần: “ Đạo diễn Trần, ngài có thể nới lỏng quy tắc một chút được không? Cho chúng tôi mượn ít tiền trước nhé.”

“ Không thể.” Đạo diễn Trần không thèm suy nghĩ đã từ chối ngay.

Thái Điềm Tâm còn chưa thu lại bộ dáng đáng thương kia thì biểu cảm đã đông cứng lại.

Cảnh tượng mười phần xấu hổ.

Tần Lãng và cô ta qua lại khá tốt, vội xoa dịu nói: “ Không sao, chúng tôi đi bẻ ngô cũng giống vậy, hôm qua mọi người đều lên tay rồi, hôm nay chắc chắn có thể bẻ ngô rất nhanh thôi.”

Thái Điềm Tâm hướng về phía Tần Lãng quăng qua một ánh mắt cảm kích.

Cố Tây Khê thu vào trong mắt, lặng lẽ nhìn lên trời trợn trắng mắt, chả trách lại là nam chính nữ chính, bây giờ đã liếc mắt đưa tình giúp đỡ nhau rồi.

“ Đạo diễn, hôm nay tôi câu được nhiều cá như vậy, tôi có thể trở về rồi đúng không?” Cố Tây Khê hỏi.

Đạo diễn Trần nhìn xuống thùng nước của cô, tuy rằng đã để cho Cố Tây Khê quay nhiều cảnh trước, xét cho cùng trong số những người này, trên người Cố Tây Khê có cảnh đáng xem nhiều nhất, nhưng cá của Cố Tây Khê thực sự là quá nhiều đi, ông cũng không thể làm trái quy tắc, bản thân tự vả vào mặt mình, chỉ đành ngậm nước mắt gật đầu.

Thế là, lúc mọi người bẻ ngô ở cánh đồng ngô, Cố Tây Khê ở trong phòng ăn uống no say.

Khi mọi người thu hoạch ngô, Cố Tây Khê nằm trên ghế dựa xem tivi với dáng vẻ một ông già đã nghỉ hưu dưỡng lão.

Thời điểm mọi người quay trở lại, Cố Tây Khê đang ôm quả dưa hấu mua được và ăn một cách thích thú.

Thái Điềm Tâm mệt đến toàn thân đều là mồ hôi, cô ta chưa bao giờ nhếch nhác như vậy, hôm qua bọn họ còn có thể dùng một ngày để bẻ ngô, hôm nay bởi vì thời gian không đủ, buổi chiều họ đều liều mạng làm, Thái Điềm Tâm lại phải tranh thủ thể hiện, không dám lười biếng.

Đợi sau khi trở lại, nhìn thấy Cố Tây Khê bộ dáng tự do tự tại, trong lòng cô ta liền mất cân bằng rồi.

Nếu nói về Thái Điềm Tâm, cô ta với Cố Tây Khê thực ra cũng không có thâm thù đại hận gì.

Suy cho cùng, Thái Điềm Tâm và Cố Tây Khê đều không phải người của cùng một thế giới, Thái Điềm Tâm ấy à, debut từ show tuyển chọn tài năng, bất quá hoạt động nhóm chưa được 1 năm thì đã solo, nhảy sang lĩnh vực diễn viên, người đại diện của cô ta bản lĩnh không nhỏ, cho nên tài nguyên tranh giành được cho cô ta đều rất không tệ. Danh tiếng bất luận là ở trong ngành hay là người qua đường đều khá tốt, có danh xưng là tiểu hoa đán; nhưng mà “Cố Tây Khê” lại dựa vào đóng vai phụ nhỏ mà debut, một đường ăn vạ các loại, danh tiếng xấu đến không thể xấu hơn, trong nhóm theo đuổi thần tượng người người chỉ muốn đánh cô.

Nhưng không biết thế nào mà Cố Tây Khê trước kia đã từng xào qua CP với ảnh đế Tạ Thanh Từ - người mà Thái Điềm Tâm yêu thầm, mặc dù hôm đó Tạ Thanh Từ liền chỉ một câu nằm mơ cái gì giữa ban ngày làm sáng tỏ chuyện này, nhưng Thái Điềm Tâm lại vì nguyên nhân này mà ghê tởm Cố Tây Khê.

Hơn nữa lần này Cố Tây Khê sau khi tham gia chương trình như cá gặp nước, trong lòng Thái Điềm Tâm liền mất cân bằng rồi.

Theo cái nhìn của cô ta, Cố Tây Khê thế nào cũng nên kẹp đuôi lại làm người mới đúng, mà không phải giống hiện tại kiêu ngạo tùy ý như vậy.

“ Tây Khê tỷ, em thật là hâm mộ chị.” Thái Điềm Tâm chớp chớp mắt, che giấu đi ánh mắt u ám, nói: “ Chúng em đến chương trình này đều là chịu khổ chịu mệt, chị lại có thể thoải mái như vậy.”

Cố Tây Khê để cái muỗng xuống, ngẩng đầu lên, nhìn Thái Điềm Tâm: “ Em hâm mộ chị? Thực ra chị càng hâm mộ em hơn.”

Thái Điềm Tâm ngơ ra, cô ta theo bản năng sờ mặt mình một cái, vẻ mặt hiện ra vài phần đắc ý: “ Tây Khê tỷ hâm mộ em cái gì vậy nha, em nhưng không có gì để chị hâm mộ đâu.”

“ Chị hâm mộ em hương thơm trà xanh tràn đầy tung bay trong gió nha.” Cố Tây Khê nói một cách trang trọng: “ Trà nghệ này của em, có nói ít lại thì cũng càng ngày càng tăng level rồi.”

“ Phì.” Lưu Dung Dung che miệng lại, liều mạng nhịn ý cười xuống.

Thái Điềm Tâm hiện ra vẻ mặt lúng túng, trong lòng chửi mắng vô số lời nói khó nghe, trên mặt biểu lộ vẻ chật vật, khóe mắt ửng đỏ: “ Tây Khê tỷ, chị tại sao lại nói em như thế? Em đã đắt tội chị ở đâu rồi sao?

Tần Lãng bên cạnh cau mày, nhăn nhó, một vẻ mặt không vui nói với Cố Tây Khê: “ Cố tiểu thư, cô nói chuyện như vậy với một cô bé có phải quá đáng lắm không? Tâm Tâm là cô bé dễ thương biết bao, em ấy vốn tốt bụng, chẳng qua là nói với cô một câu, cô có cần phải đối với em ấy như thế không?

Trách móc Cố Tây Khê xong, Tần Lãng lại ôm Thái Điềm Tâm, đem cô ta ôm vào trong lòng, vỗ nhẹ nhẹ vào vai cô ta, giọng điệu dịu dàng: “ Tâm Tâm, đừng buồn, vì loại người này mà đau lòng không đáng đâu.”

“ Tần Lãng đại ca.” Thái Điềm Tâm ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Tần Lãng.  

“ Ba ba ba.” Cố Tây Khê vừa lắc đầu vừa vỗ tay, nhìn Tần Lãng và Thái Điềm Tâm đầy bội phục, cô cũng bắt đầu hoài nghi bản thân ban đầu làm sao xem được cuốn truyện《Lạc Mất Ảnh Hậu Kiều Thê》này nhỉ, tình tiết sến súa như vậy cô lại có thể xem hết, thật là “trâu bò” nha.

“ Tần tiên sinh, Thái cô nương, tôi cảm thấy hai người quả là trời sinh một cặp.”

“ Vì vậy, tôi xin tặng hai người cái tên CP——trà xanh sến súa.”

“ Tại sao gọi là trà xanh sến súa?” Lưu Dung Dung nghi hoặc hỏi.

Cố Tây Khê chu đáo mà giải thích nói: “ Là như vầy, vị tiên sinh này rất sến súa, vị cô nương này rất trà xanh, hợp lại chính là trà xanh sến súa, đọc lên lanh lảnh, phí đặt tên thì tôi không cần nhé.”

“ Cô!” Tần Lãng tức đến lồng ngực lên xuống không ngừng, anh ta thở hổn hển, lỗ mũi phồng ra.

“ Tần đại ca, anh đừng vì em mà cãi nhau với chị ấy.”Thái Điềm Tâm lập tức kéo tay anh ta lại, cô ta nhìn về Cố Tây Khê, ánh mắt phức tạp: “ Miệng mọc ở trên người chị ấy thì để chị ấy nói đi.”

“ Tâm Tâm, em chính là quá tốt bụng rồi.” Tần Lãng đối với Thái Điềm Tâm càng tán thưởng hơn.

Vốn dĩ anh ta và Thái Điềm Tâm tiếp xúc không nhiều, hai ngày nay mới có qua lại, Tần Lãng đối với Thái Điềm Tâm ấn tượng không tệ, cảm thấy cô ta chăm chỉ nỗ lực, hiện tại lại thêm tính tốt bụng nữa, biết tiến biết lui, Tần Lãng có chút rung động rồi.

“ Ọe...” Cố Tây Khê quay đầu qua, nôn khan một tiếng, đưa tới ánh mắt phẫn nộ của Tần Lãng và Thái Điềm Tâm.

Cố Tây Khê xua tay: “ Hai người đừng lo, tôi không phải ăn no quá đâu, tôi đơn giản là bị hai người làm tới mắc ói đó.”

Sau câu nói này, tất cả mọi người đều không biết nên tiếp lời như thế nào mới ổn.

Cố Triệu Trung vội giảng hòa: “ Mọi người đều đói rồi, mau mau nấu cơm thôi.”

Cố Tây Khê lại ôm dưa hấu lên, ngồi trên ghế dựa.

Cô vừa mới ăn một miếng thì nhìn thấy Lưu Dung Dung nháy mắt điên cuồng với cô.

Cố Tây Khê rất không muốn động đậy, nhưng mà nhìn bộ dáng Lưu Dung Dung vẫn không dừng lại, cô chỉ đành từ từ đứng dậy, đi vào trong phòng.

Bên trong phòng thì không có camera.

Lưu Dung Dung đi theo cô vào, sau đó đem cửa đóng lại.

“ Em gái, em điên rồi, em không muốn lăn lộn trong giới nữa sao?” Lưu Dung Dung trợn mắt nhìn Cố Tây Khê.

Cố Tây Khê ngẩn ra: “ Chị là dân Đông Bắc hả?”

“ A, sao em nghe ra vậy?” Lưu Dung Dung che miệng lại nói.

Trên trán Cố Tây Khê chảy xuống 3 vạch đen, cái giọng địa phương này, còn cần phải nghe sao.  

“ Không phải, em gái, giọng của chị không phải là điều quan trọng.” Lưu Dung Dung nhìn thấy nét mặt của Cố Tây Khê mới lấy lại tinh thần, nói trở về việc chính: “ Em không biết Tần Lãng và Thái Điềm Tâm bọn họ bây giờ đang nổi, fan lại nhiều, em nói họ như thế, trở về sẽ bị dân mạng chửi cho lần nữa, khó tránh khỏi còn bị phong sát đấy.”

“ Không phải càng tốt sao.” Cố Tây Khê không thèm suy nghĩ liền buột miệng nói ra.

【Bíp bíp bíp, thẻ đỏ cảnh cáo, nghiêm cấm kí chủ tiết lộ với bất cứ người nào ý đồ rút khỏi giới giải trí của mình. 】Hệ Thống Chân Thiện Mỹ vẫn luôn bặt vô âm tín đột nhiên lên tiếng.

“ Hả?” Lưu Dung Dung đơ người, kinh ngạc nhìn Cố Tây Khê: “ Em nói gì?”

“ Khụ khụ khụ, ý em nói là thực sự đáng sợ quá đi.” Cố Tây Khê ho khan một tiếng, che giấu lời nói trước đó.

Vậy ban nãy là mình nghe nhầm rồi, Lưu Dung Dung nghĩ thầm, cô ấy đem ý nghĩ này ném qua một bên, nghiêm mặt nói với Cố Tây Khê: “ Em gái, chị nhiều chuyện một chút, em bây giờ tình huống này không thể đắc tội người ta nữa đâu. Chị nhìn ra được, em là một cô gái tốt, show này của chúng ta không tệ, em cũng có bản lĩnh, phải nắm chặt cơ hội nha.”

“ Cám ơn chị, em nhớ rồi.” Cố Tây Khê thuận theo lời cô ấy nói.

Lưu Dung Dung nhìn dáng vẻ thành thật của cô mới buông xuống sự lo lắng, hắng giọng, lấy lại thanh âm: “ Có một chuyện chị nhắc cho em biết trước, tối nay Tạ Thanh Từ sẽ đến, tổ đạo diễn hình như muốn bắt đầu chia nhóm lại rồi, em phải để tâm một chút.”

“ Chị, chị yên tâm, không sao đâu.” Cố Tây Khê làm động tác OK.

Sau khi cô đưa mắt nhìn theo Lưu Dung Dung đi ra ngoài, hỏi Hệ Thống Chân Thiện Mỹ: “ Nếu ta không cẩn thận làm lộ ra ý đồ rút khỏi giới, có phải ngươi muốn xóa bỏ ta không?”

【Kí chủ, tôi là Hệ Thống Chân Thiện Mỹ..... 】cho dù là âm thanh điện tử, dường như cũng có thể nghe ra sự cạn lời.

“ Ờ.” Hạt giống trong lòng Cố Tây Khê lặng lẽ nảy mầm rồi.

【Tôi không xóa bỏ, tôi trừ tiền.】Hệ thống đúng lúc nói thêm vào.

“Bẹp” hạt giống lúc này đã bị Cố Tây Khê bóp chết luôn, cô nói với Hệ thống: “ Ngươi yên tâm, ai cũng sẽ không biết chuyện này.”

Hệ thống:【……】