Căn phòng phút chốc yên lặng xuống.
Không có ai biết nên tiếp nối câu chuyện này như thế nào.
Cho dù là Tạ Thanh Từ, giờ phút này cũng cạn lời, trước nay đều chỉ có anh khiến người ta xấu hổ, không nghĩ đến hôm nay sông có khúc người có lúc, lúc này lại đến phiên anh rồi.
Đây chính là câu nói “thiện hữu thiện báo ác hữu ác báo, không phải không báo, chỉ là chưa đến lúc.”
(giải thích: làm điều thiện thì trời ban phước, làm điều ác thì gặp quả báo)
“Như thế nào? Tôi nói không đúng à?” Ánh mắt Cố Tây Khê quét qua mọi người.
Bọn họ có thể nói không đúng sao, quả thực đây là chính sách quốc gia, chỉ đành gật đầu: “ Đúng, cô nói rất đúng.”
Cố Tây Khê giờ mới hài lòng.
Cô tuyệt đối phải đem tất cả bong bóng màu hồng chọc vỡ hết, ghép đôi cái gì, tỷ tỷ đây độc thân!
Ồn ào ra như thế, nếu như còn có người chọn cô ghép đôi, tuyệt đối là mắt mù rồi.
Ngay lúc Cố Tây Khê nghĩ vậy, cô cảm nhận được có một ánh mắt nhìn cô như đang suy ngẫm gì đó.
Cố Tây Khê ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt thăm dò của Tạ Thanh Từ.
Ánh mắt đó cực kỳ phức tạp, nói chung đại khái như là——nữ nhân, em đã thành công khơi dậy sự hứng thú của tôi.
Đây nhất định là ảo giác, Cố Tây Khê lắc lắc đầu, nhìn qua lần nữa, ánh mắt của Tạ Thanh Từ đã dời đi.
Vì vậy, quả thực là ảo giác.
“ Nếu người đã tới đủ rồi, thì cũng đến thời điểm chia nhóm.” Đạo diễn Trần lúc này đi ra dẫn chương trình: “ Mặc dù thời gian chung sống của mọi người không bao lâu, nhưng tôi tin rằng trong hai ngày này các bạn nhất định đã hiểu rõ nhau, chắc hẳn cũng đã nghĩ xong muốn tìm ai làm người hợp tác của mình trong 5 ngày tiếp theo rồi.”
Mọi người ngay lập tức lên tinh thần, thoát ra khỏi bầu không khí xấu hổ lại vừa phức tạp ban nãy.
Nhân viên công tác đến phân phát cho mỗi người một tờ giấy và một cây viết.
Đạo diễn Trần tiếp tục nói: “ Quy tắc là thế này, mỗi người nam và nữ tự chọn ra một người hợp tác khác giới, nếu tên ghi trên giấy của người nam và người nữ vừa vặn là đối phương, vậy thì liền có thể thành đôi, nếu chỉ có một bên ghi tên, nhưng bên còn lại đã chọn người khác, như thế thì cần phải thương lượng.”
“ Đạo diễn.” Thái Điềm Tâm lộ ra vẻ mặt ngại ngùng, cắt ngang lời nói của Đạo diễn Trần: “ Nếu là không có ai chọn, vậy làm thế nào?”
“ Thế thì chỉ có thể hành động một mình rồi.” Đạo diễn Trần nói.
“ Như vậy à.” Thái Điềm Tâm nhíu mày, bĩu môi: “ Nếu không có ai chọn tôi, đó thực sự là quá xấu hổ rồi.”
Lưu Dung Dung cũng sắp kìm lòng không nổi muốn trợn trắng mắt, Thái Điềm Tâm này có thôi đi không, hỏi câu này rõ ràng là hướng về Cố Tây Khê, nghĩ đến Cố Tây Khê, Lưu Dung Dung cũng đau đầu, cô ấy sớm đã bàn xong với Cố Triệu Trung, hai người sẽ ghép đôi, nhưng mà Cố Tây Khê bên kia thực sự trở thành vấn đề.
Không nói đến cái khác, chỉ câu nói hồi nãy của Cố Tây Khê đã khiến người ta né xa ba thước.
Giải thích quy tắc xong, Đạo diễn Trần liền để mọi người bắt đầu viết tên.
Cố Tây Khê đơn giản sảng khoái ghi một cái tên lên giấy, rồi đem tờ giấy gấp lại giao cho nhân viên công tác.
Sau khi thu lại 8 tờ giấy, Đạo diễn Trần xem hết các tên trên đó, biểu cảm vô cùng đặc sắc.
“ Đầu tiên, tôi tuyên bố hai cặp thành công trước, Cố Triệu Trung và Lưu Dung Dung đều đã chọn đối phương, còn có Diệp Phi Bách và Triệu Vân Linh cũng là một đôi, trong những người còn lại, tôi nghĩ là trước hỏi cô Cố một vấn đề.” Đạo diễn Trần hít thở sâu, cố gắng làm dịu cảm xúc của mình.
Thái Điềm Tâm liếc nhìn về phía Cố Tây Khê, vẻ mặt mang theo vài phần xem kịch hay.
“ Ông hỏi đi.” Cố Tây Khê làm động tác mời.
Đạo diễn Trần đem tờ giấy của cô lật ngược qua: “ Cô viết cái gì đây?”
Mọi người nhìn chăm chú, trên giấy của Cố Tây Khê bất ngờ được viết 4 chữ —— Tề Thiên Đại Thánh.
“ Đạo diễn, ông không biết chữ à?” Cố Tây Khê biết rõ còn cố ý hỏi lại.
“ Tôi đương nhiên biết chữ, nhưng cô viết cái này.....” Đạo diễn Trần cảm thấy mình không có bệnh tim cũng bị Cố Tây Khê chọc cho tức chết.
“ Tề Thiên Đại Thánh thì làm sao?” Cố Tây Khê chớp chớp mắt: “ Đây nhưng là nam thần quốc dân, cả Trung Quốc người phụ nữ nào mà không muốn có bạn trai như Tề Thiên Đại Thánh, đúng không, Dung Dung?”
“ Đúng.” Lưu Dung Dung theo phản xạ gật đầu.
Sau khi nhận được cái nhìn chết chóc của Đạo diễn Trần, cô ấy ho một tiếng: “ Tây Khê, ý đạo diễn muốn chúng ta viết tên của một trong bốn vị nam khách mời.”
“ Vậy em không có ý định viết đâu.” Cố Tây Khê nhún vai, không quan tâm nói.
Triệu Vân Linh lặng lẽ bĩu môi, “không có”, tưởng ai cũng mê mình chắc, sợ xấu hổ đi.
“ Cô không có ý định viết, nhưng mà cô có người chọn.” Đạo diễn Trần nói một cách đầy ý tứ hàm súc.
Căn phòng thoáng cái yên lặng xuống.
“ Ai nghĩ không thông như vậy hả?” Cố Tây Khê cũng ngơ ra.
Tạ Thanh Từ trầm mặc một lúc: “ Là tôi.”
Đôi mắt Cố Tây Khê nhìn chăm chăm vào Tạ Thanh Từ, cô nghi ngờ rằng đầu óc Tạ Thanh Từ có bệnh.
Sắc mặt Thái Điềm Tâm hết sức khó coi, cô ta hoàn toàn không nghĩ đến Tạ Thanh Từ vậy mà sẽ chọn Cố Tây Khê, Tạ Thanh Từ không phải ghét Cố Tây Khê nhất sao? Lần này cô ta phiền phức rồi, cô ta bầu cho Tạ Thanh Từ, còn Tạ Thanh Từ lại bầu cho Cố Tây Khê.
“ Đạo diễn, ông nói có hai đôi thành công, thế thì có phải tôi và Thái Điềm Tâm không thể thành đôi ư?” Tần Lãng hỏi với vẻ mặt bất ngờ.
Đạo diễn Trần gật đầu, đem tờ giấy của Thái Điềm Tâm đưa qua, đập vào mắt là cái tên của Tạ Thanh Từ được viết phía trên.
Sắc mặt của Tần Lãng càng khó coi rồi.
“ Lần này có bốn người không thể thành đôi. Đạo diễn, ông nói nên làm thế nào?” Tạ Thanh Từ đơn giản lên tiếng nhắc nhở.
Đạo diễn Trần lúng túng, lẽ ra nhiều nhất là hai người không thành, hiện tại không xong, đến bốn người không thể thành đôi, nếu để bọn họ hành động một mình, cảnh đáng xem của show này sẽ ít đi mất.
Đạo diễn Trần đột nhiên có một biện pháp, không biết ông đã dặn dò cái gì với nhân viên công tác. Sau đó nhân viên công tác mang một cái hộp qua đây, Đạo diễn Trần nói: “ Bốc thăm đi, màu sắc giống nhau thì là một đôi, ai cũng không được phép chơi xấu.”
“ Được.” Thái Điềm Tâm giận dỗi đồng ý, cô ta với tay vào trong, lấy ra một quả bóng màu đỏ.
Tần Lãng cũng bốc được bóng đỏ.
Lúc này, Cố Tây Khê chỉ có một lựa chọn, đó chính là Tạ Thanh Từ.
Cô khó mà tin được nhìn về hướng Tạ Thanh Từ.
Khóe môi của Tạ Thanh Từ nhếch lên một độ cong nhỏ: “ Có cần phải bốc nữa không?”
“ Không cần.” Cố Tây Khê tay run, nói.
Cô không chịu nổi đả kích này.
Những ngày độc thân của cô liền kết thúc thế này sao?!
“ Vậy ngày mai hi vọng chúng ta hợp tác thật tốt.” Tạ Thanh Từ nói.
Cố Tây Khê miễn cưỡng gật đầu, hồn vía lên mây.
Tạ Thanh Từ nhìn vào trong mắt, lông mày hơi nhướng lên, trong lòng phảng phất có một tia khó chịu, anh còn chưa từng bị người khác ghét bỏ rõ ràng như vậy.
Ngày hôm sau.
Lúc hai người một nhóm làm nhiệm vụ, Tạ Thanh Từ mới ý thức được sự ghét bỏ của hôm qua căn bản chưa tính là gì.
Anh nhìn Cố Tây Khê giữ đầy đủ khoảng cách 2 mét với mình, mí mắt co giật.
PD cũng nhìn không nổi rồi, bất lực nói: “ Tây Khê, cô cách xa như vậy làm cái gì?”
“ Thời kỳ dịch bệnh, người với người phải duy trì khoảng cách với nhau, tránh lây nhiễm virus.” Cố Tây Khê bình tĩnh nói, cô còn quay về phía camera dựng thẳng ngón tay cái.
Tạ Thanh Từ: “ Nếu phòng tránh lây nhiễm virus, tại sao không đeo khẩu trang?”
“ Anh tưởng là tôi không có sao?”Cố Tây Khê không nói hai lời móc ra một cái khẩu trang từ trong túi đeo lên, khẩu trang màu đen trực tiếp che đi nửa khuôn mặt, chỉ chừa lại một đôi mắt linh động gian xảo.
Tạ Thanh Từ: “.......”
Được thôi.
Hiện tại bọn họ muốn đi vào thị trấn bên kia kiếm tiền, sau hai ngày làm việc đồng áng, tổ chương trình cuối cùng đã thả họ ra ngoài rồi.
Hôm nay nhiệm vụ của bọn họ chính là dựa vào bản lĩnh của mình để kiếm tiền, bản lĩnh ở đây là phải loại trừ đi tất cả các loại biểu diễn tài năng, chẳng hạn như hoạt động ca hát nhảy múa, cũng không thể xin tiền từ fan hâm mộ.
Tạ Thanh Từ bình thản đi trên đường, nhìn bóng người cách không xa, cất cao giọng nói: “ Cố tiểu thư, cô có suy nghĩ gì về nhiệm vụ không?”
“ Không có, còn anh?” Cố Tây Khê hỏi lại.
“ Tôi cũng không có, đợi đến thị trấn chúng ta sẽ xem thử có công việc nào làm trong ngày không.” Tạ Thanh Từ ung dung nói: “ Phục vụ, bán hàng, giao đồ ăn những cái đó đều có thể.”
Cố Tây Khê có chút kinh ngạc, Tạ Thanh Từ khá là có chính kiến đấy.
Cô nói: “ Được.”
Đoạn đối thoại của hai người lại đi vào ngõ cụt.
PD theo quay phim cũng sắp khóc rồi, bọn họ là show tạp kỹ về yêu đương nha! Hai người này có thể cho chút phản ứng hóa học được không?
Thôn cách thị trấn không xa, sau khi đi bộ mười mấy phút, đoàn người Cố Tây Khê đã đến thị trấn.
Thị trấn này khá sầm uất rực rỡ, hai bên đường đều là các loại khách sạn nhà trọ khác nhau, có lẽ chủ yếu phục vụ cho ngành du lịch, đường xá rất sạch sẽ, tuy là lúc này trời còn sớm, nhưng đã có không ít người đi đường.
May mắn hầu hết những người đó đều là người dân địa phương, vì vậy mặc dù nhìn thấy minh tinh rất ngạc nhiên lại cũng không làm ra việc gì.
Cố Tây Khê tính toán chơi lớn một ván, cô không có hứng thú ngày ngày chạy đi thị trấn kiếm tiền, muốn một hơi kiếm đủ một khoảng tiền lớn, như thế thì có thể thừa nước đục thả câu vượt qua 4 ngày tiếp theo.
Trong khi đang suy nghĩ về cách kiếm tiền, cô chợt nghe thấy tiếng ai đó hô lên: “Chị ơi.”
Cố Tây Khê thuận theo âm thanh nhìn đi, lộ ra một biểu cảm bất ngờ, đây không phải là tiểu yêu tinh thích diễn sâu à?
Lâm Tiểu Khả ngạc nhiên vui mừng chạy về phía Cố Tây Khê: “ Chị ơi, mọi người đến đây đi dạo ạ?”
“ Không phải, tụi chị đến kiếm tiền.” Cố Tây Khê nói: “ Cô bé, em có muốn thuê tụi chị làm giúp việc nhà không?”
Tạ Thanh Từ ở sau lưng không nói nên lời.
Người phụ nữ này quả thực là đủ ác, đến đứa trẻ cũng không tha.
“ Việc nhà của gia đình em không nhiều.” Sau khi Lâm Tiểu Khả ngẩn người, ngoan ngoãn nói: “ Sợ là không có cách nào giúp được chị rồi.”
“ Khụ khụ khụ.” Lâm Trường Đông ở sau lưng ho khan nặng nề.
Cố Tây Khê giờ mới chú ý đến ông nội cô bé cũng ở đây: “ Là ông nha, ông lão.”
“ Ừ.” Lâm Trường Đông cố ý giả vờ như thuận miệng hỏi: “ Cháu muốn kiếm tiền hả?”
“ Đúng ạ. Ông có ý tưởng nào hay không?” Cố Tây Khê chớp mắt hỏi.
“ Giúp ông bán ống tre đi, trả cho các cháu một tiếng 10 đồng.”
Cố Tây Khê lúc này mới để ý trước mặt của ông ấy là quầy hàng bày bán rất nhiều ống tre, cô “ơ” một tiếng, cúi người ngồi xổm, cầm ống tre lên đánh giá một chút, sau đó đặt ống tre xuống: “ Ông ơi, ông bán ống tre này như thế nào?”
“ 10 đồng một cái.” Lâm Trường Đông nói.
Ông ấy không phải dựa vào cái này để kiếm tiền, chỉ là giết thời gian mà thôi.
“ Như vậy đi, cháu hợp tác với ông, giúp ông bán ống tre, dưới 10 đồng thì ông không cần trả tiền cho cháu, nhưng nếu vượt quá 10 đồng, tất cả lợi nhuận trên 10 đồng đều thuộc về cháu, như thế nào ạ?” Cố Tây Khê cân nhắc nói.
Lâm Trường Đông sửng sốt, lập tức mỉm cười: “ Cháu cảm thấy ống tre này có thể bán giá cao hả?”
“ Không phải cảm thấy, mà là chắc chắn có thể.” Cố Tây Khê nói một cách quyết đoán.
Cô ngước mắt nhìn qua Tạ Thanh Từ, thấy Tạ Thanh Từ đang đứng cách quá gần, theo bản năng liền muốn tránh ra.
Tạ Thanh Từ nhàn nhạt nói: “ Tôi có thể giúp cô bán tất cả ống tre.”
Bước chân của Cố Tây Khê tức khắc dừng lại, cảm động nói: “ Tạ tiên sinh thực sự là đối tác tốt của tôi.”
Tạ Thanh Từ nhướng mi liếc nhìn Cố Tây Khê cười như không cười, ban nãy lúc cách anh 2 mét trên đường lại không phải nói như thế đâu.
“ Bây giờ không cần phòng tránh lây nhiễm virus nữa à?”
“ Tôi tiêm vắc-xin rồi.” Cố Tây Khê không hề do dự nói.
Cô tháo khẩu trang xuống một phát và nói: “ Vắc-xin Trung Quốc, rất đáng tin cậy.”
“ Ánh sáng chính nghĩa, chiếu rọi trên khắp mọi nơi.....”
Cố Tây Khê và Tạ Thanh Từ nhìn về hướng phát ra nhạc nền, Lâm Tiểu Khả lặng lẽ tắt nhạc, giải thích: “ Em chỉ là cảm thấy ở đây cần nhạc nền để tạo bầu không khí."