Chương 2: Nguyên nhân cái chết của nguyên chủ
Hiểu Hiểu lần nữa mở mắt đánh giá phòng ở trước mắt, vách gỗ mái ngói, vách tường một nửa xây gạch, một nửa là trát bằng bùn đất, cửa sổ là những ô vuông nhỏ bằng gỗ dán giấy hồ đã ngả vàng. Phòng ngủ chính giữa là giường đất, trên mặt đất dưới sàn đặt một cái bàn bát tiên nửa mới nửa cũ... Nhìn mấy thứ này một hồi nàng tựa như buồn ngủ, lát sau liền thực sự ngủ mất.
Trong giấc mộng nàng mơ thấy cuộc sống đời trước của nguyên chủ.
Nguyên lai thân thể này tên Thẩm Hiểu Nhi, giống tên của nàng chỉ khác một chữ. Năm nay thân thể này mới bảy tuổi, phụ thân tên Thẩm Thừa Diệu, mẫu thân tên Lưu Mẫn Linh, hiện tại trong nhà kêu nàng ta là Lưu thị. Thẩm gia còn chưa có phân gia cho nên đương gia là lão gia tử Thẩm Nhân Quý và vợ Thẩm Trang thị. Hai vị gia trưởng tổng cộng sinh được 5 người con, 4 nhi tử và 1 nữ nhi, còn có một nữ nhi chết yểu nên hai vợ chồng già coi tiểu nữ nhi như bảo bối mà nuôi dưỡng, phủng trong lòng bàn tay còn sợ rớt, ngậm trong miệng còn sợ tan, coi không khác gì châu bảo.
Thẩm Thừa Diệu (cha của nguyên chủ) trong nhà đứng hàng thứ 3, gọi là lão tam năm nay 25 tuổi, thê tử Lưu thị năm nay 23 tuổi. Nhìn trẻ như vậy nhưng đã là cha mẹ của 4 hài tử, nguyên chủ có một ca ca 9 tuổi tên gọi Thẩm Cảnh Duệ, một đệ đệ 5 tuổi Thẩm Cảnh Hạo, còn một muội muội mới sinh được mấy ngày tuổi. Tình cảm huynh đệ tỷ muội trong nhà rất tốt.
Nguyên chủ vì ba ngày trước đi giặt quần áo bên dòng sông bị đường tỷ Thẩm Bối Nhi xô đẩy nên trượt chân té ngã đầu đập vào tảng đá liền mất mạng.
Đường tỷ này của nàng năm nay 11 tuổi bộ dạng xinh đẹp nhưng tính cách thật đanh đá. Hôm kia mẫu thân của nguyên chủ vừa sinh xong tiểu muội muội mới được 4 ngày vừa vặn đến phiên Lưu thị giặt quần áo cho cả nhà, vốn dĩ người ở cữ không cần phải làm việc nhưng Thẩm Trang thị không nói gì nên nhị bá nương vẫn cứ kêu Lưu thị đi giặt quần áo. Khi tắm ba ngày cho muội muội nguyên chủ có nghe bà đỡ dặn phải kiêng cữ cẩn thận kẻo không sau này bệnh căn khó dứt, dễ bị chứng hậu sản, trong thời gian ở cữ vạn lần không được đụng vào nước lạnh, không được làm việc nặng nhọc. Phải nằm nghỉ ngơi trên giường. Nguyên chủ lo lắng cho mẫu thân, sợ chứng hậu sản quấn thân nên nhất định đòi thay mẫu thân đi giặt quần áo. Mà bình thường thời điểm giặt đồ cho cả nhà Lưu thị cũng thường cho nàng giúp đỡ nên Hiểu Nhi biết phải làm thế nào để giặt cho sạch sẽ.
Nguyên chủ bê bồn gỗ đi thu quần áo bẩn của các phòng, tới tây sương phòng của nhị bá và nhị bá mẫu thấy cửa đóng kín, nguyên chủ vừa định gõ cửa thì nghe tiếng nhị bá mẫu Lý thị đang cùng nhị bá nói chuyện
" Đem nha đầu Hiểu Nhi đi Hồ phủ, bán làm nha hoàn ta liền có năm mươi lượng bạc, năm mươi lượng bạc đấy, ta tiết kiệm mười mấy năm mới có được hơn hai mươi lượng, hiện tại chỉ cần bán nha đầu kia là có năm mươi lượng, thật là nằm mơ cũng muốn cười a "
" Nghe nói Dương phủ mua nha hoàn đều để dạy dỗ tốt rồi đưa đi Tụ Hoa lâu làm hoa nương, sợ là tam đệ sẽ không đồng ý đâu" Thẩm Thừa Tông nghe đến năm mươi lượng liền sáng mắt nhưng vẫn do dự nói ra
" Ngươi cứ nói với tam đệ đấy chỉ là truyền nhảm, mấy lời đồn bát quái mà thôi, tin mấy cái này thì chỉ ba lời đồn cũng làm ngươi chết chìm, nhìn bộ dáng của nha đầu kia như cây đậu cô ve ai người ta coi trọng. May ra được chọn làm nha hoàn làm việc vặt đã là tốt lắm rồi"
Lý thị nói mấy lời trái lương tâm, thực ra Hiểu Nhi có chút nhỏ gầy nhưng ngũ quan thật rất tinh xảo chỉ là làn da phơi nắng có chút đen rám, trong thôn mọi người đều nói nàng sau này lớn lên sẽ tú khí lanh lợi,
" Lão tam sẽ không bỏ được nữ nhi của mình đi làm nha hoàn đâu, ta sợ cha cũng không đồng ý đấy ". Tuy miệng nói như vậy nhưng Thẩm Thừa Tông trong đầu lại đang nghĩ biện pháp để thuyết phục bọn họ.
" Hai vợ chồng lão tam là loại thành thật, tuỳ tiện tìm cái cớ gì đó thuyết phục lừa gạt bọn họ, chỗ phụ thân nơi đó trước nói dối cho qua, sau nếu có phát hiện ra thì sự đã rồi cũng chả làm gì được. Chúng ta nói với nương để tìm cách gạt phụ thân, liền cứ nói Hồ phủ mua nha hoàn hai mươi lượng một đứa, như vậy chúng ta có ba mươi lượng vốn riêng a" Lý thị nghe Thẩm Thừa Tông nói vậy là biết hắn đã đồng ý nên nói thêm vào mấy câu
" Được a, tính toán xem tìm biện pháp nào hoàn hảo, vạn nhất ... " Hai người nói chuyện thanh âm ngày càng nhỏ.
" Ngươi ở chỗ này làm cái gì "? Thẩm Bối Nhi mới từ ngoài đi vào liền thấy nguyên chủ đang đứng trước cửa phòng nhà mình nghe lén nên quát lớn, thuận tiện nhắc nhở cha mẹ ở phía trong.
Hiểu Nhi hoảng sợ, cố ra vẻ trấn định trả lời
" Ta tới thu quần áo bẩn đi giặt, thấy cửa đóng cho rằng không có ai ở nhà đâu, nhị bá mẫu có nhà sao? Vậy đem quần áo bẩn lấy ra đưa cho ta để ta đi giặt đây"
Nàng nói xong còn làm bộ lấy tay đập cửa.
Bên trong nghe thấy động tĩnh ngoài cửa liền giật mình. Lý thị đi ra mở cửa, Hiểu Nhi lần nữa nhắc lại nguyên nhân mình tới đây Lý thị đem quần áo dơ đưa hết cho nàng.
" Hiểu Nhi nha đầu này chính là rất cần mẫn nha, không giống Bối Nhi tỷ tỷ người, cả ngày chỉ biết ngồi thêu hoa".
Nữ hài tử nhà nào chả phải kiều dưỡng, cả ngày giặt quần áo, nấu cơm, cho gà cho heo ăn tương lai cũng chỉ là theo mệnh gả cho mấy nông phu chân đất, không bằng bán đi thu được mấy chục lượng cũng coi như có tác dụng.
" Nhị bá mẫu cháu đi giặt đây, còn phải về chiếu cố nương cháu nữa "
Nguyên chủ cũng không phản ứng với Lý thị, vội vàng bê chậu gỗ chạy đi trong ánh mắt nghi ngờ của hai mẹ con, nàng còn phải về nói cho cha mẹ biết âm mưu của nhị bá mà mình vừa nghe lén.
Nguyên chủ bởi vì tuổi còn nhỏ, sức lực yếu nên phải dùng thời gian thật lâu mới giặt sạch hết đống quần áo dơ, bên dòng suối mọi người đã về hết chỉ còn mình nàng đang cố hết sức nâng chậu gỗ đựng đầy quần áo vừa giặt. Vừa xoay người nàng liền thấy Thẩm Bối Nhi nổi giận đùng đùng hướng phía bên này đi tới, không nói hai lời liền đẩy nàng một cái thật mạnh. Nguyên chủ hoa hoa lệ lệ thẳng tắp ngã về phía sau, đầu đập vào tảng đá bên bờ suối, máu tuôn ra nhiễm hồng một mảng nước suối, nàng cũng hôn mê bất tỉnh.
Mộng xong rồi Thẩm Hiểu Hiểu liền tỉnh lại. Nàng thu được phần ký ức của nguyên chủ, tự hỏi chính mình phải làm thế nào trong tương lai. Bản thân vì tai nạn xuyên qua nếu giờ tự sát quay trở về phỏng chừng là không có khả năng rồi. Nếu đã không thể quay về vậy thì ở tại nơi này cố gắng sống thật tốt vậy. Hơn nữa nguyên chủ và cha mẹ huynh đệ rất yêu thương nhau vì thế nàng cũng có nhiều hảo cảm đối với gia đình này, cho nên tiếp thu bọn họ cũng khá dễ dàng. Ở đời trước của nàng Thẩm gia đã giáo dục con cháu dù trong hoàn cảnh nào cũng phải cố gắng sống thật tốt, nỗ lực để bản thân vươn lên như vậy mới có thể khiến gia đình an tâm. Cha mẹ, anh trai chị dâu, các người yên tâm Hiểu Hiểu còn sống chỉ là ta tồn tại ở một không gian khác mà thôi. Thẩm Hiểu Hiểu hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần, động tác này đã rất nhiều năm nàng không làm.
Chính mình là Thẩm Hiểu Nhi, từ giờ khắc này, từ nơi này mình sẽ là Thẩm Hiểu Nhi.
Ở hiện đại Thẩm Hiểu Hiểu đã qua đời lúc nửa đêm. Đêm nay mọi người trong Thẩm gia cùng mơ tới một giấc mộng, mơ thấy Hiểu Hiểu bị bắt cóc rồi lại được cứu ra. Thấy nàng hướng về phía mọi người nói
" Mọi người cứ yên tâm, Hiểu Hiểu từ bé tới giờ đều thông minh, bất luận là hoàn cảnh nào con đều sống rất tốt."
Mấy người trong mơ bị nụ cười tươi của nàng làm cho loá mắt, hình ảnh chuyển động lại thấy một cô nương mặc quần áo cổ trang đang nháy mắt, ánh mắt rạng rỡ quen thuộc biểu lộ nét cười nhìn bọn họ.