Chương 3: Quặng kim loại quý hiếm?

Chương 3: Quặng kim loại quý hiếm?

" Mẹ đứa nhỏ, Hiểu Nhi, đến ăn cơm đi "

Thẩm Thừa Diệu bưng khay đi đến, trên khay đặt hai chén cháo cùng ba cái bánh bột bắp. Lưu thị vội vàng dọn dẹp lấy cái bàn đặt lên giường đất. Hiểu Nhi chống tay nâng người ngồi dậy, nghe mùi thơm của thức ăn nàng thoáng chốc thấy bụng đói đến cồn cào.

Thẩm Thừa Diệu đặt khay thức ăn lên bàn Hiểu Nhi trợn tròn mắt, đây mà là cháo sao? Là nước cháo mới đúng, trong chén cháo đếm ra được mấy hạt gạo, bánh bột bắp cũng chỉ có ba cái, thế này làm sao đủ ăn? Hiểu Nhi nhìn thoáng qua Lưu thị thấy nàng sắc mặt vẫn như thường không có gì kinh ngạc thì liền biết đây chính là hàng ngày khẩu phần ăn đều như vậy. Phải nghĩ cách cải thiện tình hình bữa ăn, Hiểu Nhi thật nhanh quyết định.

" Hiểu Nhi nhanh ăn đi con, cả ngày nay con đều đói bụng rồi" Lưu thị cầm một bánh bột bắp đưa tới cho nàng.

" Hiểu Nhi ăn nhiều một chút, cha nơi này còn có một cái bánh nữa ". Thẩm Thừa Diệu từ trong ngực móc ra một cái bánh bắp để vào khay. Lưu thị thấy thế muốn nói lại thôi, nàng đau lòng tướng công nhưng cũng đau lòng hài tử. Tướng công lấy ra một cái bánh bột bắp như vậy chứng tỏ bữa chiều hắn chỉ ăn một có một cái bánh, uống một chén cháo. Cả ngày làm việc ngoài đồng ruộng ăn như vậy làm sao mà đủ. Hài tử thì cả một ngày đầu chảy máu dầm dề cũng chưa ăn cái gì, ngay cả một cái trứng gà tẩm bổ cũng không lấy ra được cho con ăn, chính bản thân mình thật bất lực vô năng.

Hiểu Nhi từ trí nhớ nguyên chủ đã biết cơm chiều của Thẩm gia là cháo loãng thêm bánh bột bắp, cháo mỗi người một chén, bánh bột bắp người lớn được cái, trẻ con được một cái. Mà cái bánh đưa thêm cho mình đây là cha đã lấy từ khẩu phần ăn của cha để dành ra.

Đúng lúc này Thẩm Cảnh Duệ cùng Thẩm Cảnh Hạo đi vào, hai người từ trong ngực đều móc ra một cái bánh bột bắp đặt ở trong đĩa đồng thanh nói

" Nương, Hiểu Nhi, ăn bánh đi "

" Nương, tỉ tỉ, ăn bột bắp "

" Các ngươi hai cái đứa nhỏ này, cũng chính mình ăn bánh đi " Lưu thị đỏ vành mắt thanh âm nức nở. Hài tử của mình thật hiểu chuyện, hiếu thuận. Còn nhỏ như vậy đã biết đau lòng nương và muội muội, tỉ tỉ nhưng buổi tối mà chỉ húp một chén cháo loãng thì làm sao đủ no.

Hiểu Nhi cũng có chút cảm động, xem như toàn gia đều yêu thương nhau. Sống lại một lần có được tình cảm một nhà tương thân tương ái cùng nhau có thể cảm thấy là đủ hạnh phúc. Giàu nghèo không sao cả, đều có thể thay đổi nhưng người một nhà đồng lòng đoàn kết thương yêu nhau chính là chỉ có thể ngộ bất khả cầu.

" Ta vừa mới tỉnh lại, không thể ăn nhiều như vậy được". Hiểu Nhi trái lương tâm nói, chỉ có trời mới biết nàng hiện tại đói bụng tới mức có thể ăn hết một con trâu.

" Các con ba đứa mau ăn đi, bằng không ta cũng không ăn" Lưu thị giả vờ tức giận nói.

Cuối cùng ba người không có cách nào phản kháng bèn mỗi người ăn nửa cái bánh. Lưu thị ăn nhiều thêm một cái, vẫn là Hiểu Nhi nói nương ăn nhiều còn có sữa cho muội muội nàng mới đồng ý ăn thêm.

Cơm nước xong Thẩm Thừa Diệu lại bưng một chén dược cho Hiểu Nhi uống, sau đó người một nhà mới rửa mặt mũi chân tay rồi đi ngủ. Ở cổ đại người người đều giống nhau đó là mặt trời mọc thì kéo nhau đi làm, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi.

Hiểu Nhi vốn muốn đem chuyện nhị bá cùng nhị bá mẫu âm mưu bán nàng cho bọn buôn người làm hoa nương cho cha mẹ nghe, nghĩ nghĩ vẫn là khoan nói, trước mắt cứ làm bộ không biết để xem sự tình đi đến đâu, nếu hai con người kia dám đem nàng đi bán nàng sẽ có biện pháp để cho bọn họ mang chính nữ nhi của mình đi làm hoa nương.

Đầu thu nắng sớm trải dài một màu vàng nhạt chiếu lên mặt tường nông gia tiểu viện thật nhu hoà ấm áp.

Hiểu Nhi tỉnh ngủ, khẽ cử động một chút, thân thể sau mấy ngày tĩnh dưỡng đã có cảm giác tốt hơn nhiều, miệng vết thương không còn đau nữa.

" Hiểu Nhi , tỉnh rồi hả tới đây nương mặc quần áo cho con" . Lưu thị đang dựa vào tường thêu thùa may vá phát hiện Hiểu Nhi tỉnh ngủ vội buông việc trong tay cầm lấy áo ngoài tính mặc vào cho nàng.

" Nương con tự mặc được " Hiểu Nhi cầm áo lưu loát mặc vào. Nàng cũng không phải là tiểu hài tử chân chính, thật tình không có thói quen để người khác giúp mình mặc quần áo.

Hiểu Nhi mặc tốt quần áo, dựa vào ký ức nguyên chủ đi múc nước rửa mặt, trở lại trong phòng Lưu thị đã đem bàn đặt lên giường đất, trên mặt bàn để chén cháo loãng cùng hai cái màn thầu nhỏ. Thấy hai cái bánh Hiểu Nhi liền biết đây chính là nương để dành phần ăn cho mình, trong lòng ấm áp nàng lấy một cái bánh màn thầu đưa tới miệng Lưu thị

" Nương, con không ăn hết nhiều như vậy được, người giúp con ăn một cái đi "

" Nương đã ăn rồi, hiện tại không đói bụng, con mau ăn đi " Lưu thị cười đẩy tay Hiểu Nhi ra

" Nương con giơ tay lâu mỏi quá, người ăn đi " Hiểu Nhi nói xong trực tiếp đem bánh nhét vào tận miệng Lưu thị. Ở hiện đại Thẩm Hiểu Hiểu vốn dĩ là tiểu công chúa nhỏ nhất nhà nên nàng thật biết cách làm nũng.

" Con cái đứa nhỏ này, nương đã nói là không ăn" Lưu thị quay đầu né tránh

" Màn thầu đều đụng vào tới miệng nương rồi, con mới không cần ăn nước miếng của nương đâu, người mau cầm lấy đi, tay con mỏi chết rồi " Hiểu Nhi giả vờ mệt mỏi lắc lắc cổ tay.

" Con cái đứa nhỏ này, lấy đâu ra lắm chủ ý nhiều như vậy" Lưu thị bất đắc dĩ nhận màn thầu cầm ăn.

Ăn qua cơm sáng, Hiểu Nhi nhàm chán lật rổ kim chỉ của nương ra xem thấy bên trong có một cái hà bao đang thêu dở một nửa, mặt trên thêu hoa sen còn thiếu một mảnh lá cây liền hoàn thành xong, nhưng vẫn nhìn ra đường thêu thật sinh động như thật. Tài thêu thùa của nương thật tốt, xem ra mình phải học mới được. Tri thức không bao giờ là thừa, ở kiếp trước Hiểu Hiểu cũng là người rất có tinh thần ham học hỏi.

" Nương, cái hà bao này thêu sắp xong rồi sao người không thêu nốt vì cái gì lại đi thêu khăn "

" Khăn là vì tiểu cô của ngươi cần dùng nên nương phải vội thêu trước ".

" Nga " Hiểu Nhi đáp ứng rồi lại lật xem đồ vật trong rổ. Cái tiểu cô này của Hiểu Nhi cũng là một loại cực phẩm, ham ăn lười làm nghĩ bản thân có vài phần tư sắc nên tâm tính cao ngạo.

Hiểu Nhi nhìn đến dưới đáy rổ có một khối đá màu trắng, cầm lên ngắm mới phát hiện giống hình con thiên nga, khối đá bóng loáng, không phải ngọc thạch cũng không biết là chất liệu gì, nhìn cũng khá xinh đẹp hẳn là khoáng thạch quý hiếm. Bằng ký ức của nguyên chủ nàng biết là nguyên chủ nhặt được khối đá này ở bờ sông, hàng ngày đều rất thích chơi nó. Hiểu Nhi buông cục đá, tiếp tục mò xem bên trong rổ thêu, ngón tay không cẩn thận bị cây kim ghim ở hà bao đang thêu dở đâm vào tay, lập tức một giọt máu ứa ra, nàng rụt vội tay về giọt máu văng tới trên cục đá, sau đó cục đá liền vô ảnh vô tung biến mất

" A !" Hiểu Nhi kinh ngạc kêu lên

Lưu thị đang giúp tiểu nữ nhi thay tã nghe được tiếng kêu ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cho rằng nàng chỉ là bị kim đâm một chút nên lại cúi xuống tiếp tục đổi tã.

" Trong rổ có châm, con phải cẩn thận một chút "

" Nương, cục đá màu trắng tự nhiên không thấy " Hiểu Nhi ngạc nhiên cực kỳ.

" Không thấy sao? Lúc trước đặt trong rổ mà, có lẽ Hạo Nhi cầm đi chơi rồi, nếu không chờ nó về con hỏi nó đi "

Lưu thị mấy ngày nay vội thêu khăn nên cũng không để ý lúc lấy đồ thêu cục đá còn trong rổ hay không.

Phục hồi lại tinh thần, Hiểu Nhi theo trực giác không đem chi tiết cục đá đột nhiên biến mất nói ra. Cổ đại mọi người đều mê tín, nói ra nghe có vẻ quá doạ người.

" Nga, con nhớ ra rồi lần đó con mang ra ngoài chơi bị rớt, quên không tìm " . May mắn nương chỉ lo thay tã cho tiểu muội muội không nhìn đến tay mình đã cầm cục đá.