Chương 1: Xuyên thành hộ gia đình nghèo khó

Chương 1: Xuyên thành hộ gia đình nghèo khó

Tiếng trẻ con khóc nỉ non như ẩn như hiện, âm thanh nức nở cùng tiếng mắng chửi ầm ĩ hoà quyện với nhau, lung tung rối loạn ầm ĩ như cái chợ. Bên tai Thẩm Hiểu Hiểu tiếng vang không ngớt, đầu đau như nứt ra. Nàng gian nan cố mở mắt, đột nhiên thấy tình cảnh trước mắt mà choáng váng, xà gỗ mái ngói? Tình huống này là thế nào? Chẳng lẽ nàng bị tai nạn xe cộ đâm hỏng luôn đầu óc rồi? Nàng thế nào mà lại không biết bệnh viện thành phố A còn có loại thiết kế thế này? Nàng bị tai nạn, theo lý thuyết tỉnh lại phải là ở bệnh viện chứ, đây là nơi nào vậy?

Nàng lặng lẽ đưa mắt đánh giá bốn phía , tường gạch mộc, cửa sổ nhỏ bằng gỗ trên cửa sổ đều dán giấy đã ngả sang màu ố vàng, có chỗ giấy hồ còn bị rách. Còn có giường đất bên trên trải chiếu, thật sự cũng quá là nghèo khó. Bên mép giường một phụ nhân ôm đứa nhỏ đang khóc thút thít, vấn đề là phụ nhân mặc trang phục cổ đại. Nàng nhắm mắt vài giây rồi lại mở, thật cmn giỡn sao? Hay là nàng đang ở phim trường nào đó đang quay phim?

Hiểu Hiểu nâng tay lên, gõ gõ vào đầu đang đau muốn nứt ra, hoài nghi bản thân xuất hiện ảo giác. Từ từ, sao tay mình lại biến nhỏ thế này? Rõ ràng đây là tay của trẻ con mà, nhìn lại thân thể chính mình trời đất ơi, đây là thân thể của đứa nhỏ khoảng 5-6 tuổi, chẳng lẽ chính mình xuyên qua sao? Trò đùa này thật cũng quá lớn đi.

Bên cạnh phụ nhân dường như nhận thấy động tĩnh của Hiểu Hiểu trong lòng vui vẻ ngừng khóc

" Hiểu Nhi, con tỉnh rồi , thật tốt quá con rốt cuộc cũng tỉnh, tạ ơn trời đất Hiểu Nhi của ta cuối cùng đã tỉnh " phụ nhân xoay đứa bé đang bế sau đó đưa tay sờ soạng trán Hiểu Hiểu

" Hiểu Nhi, con còn đau không? Trên người có chỗ nào không thoải mái không? Có chỗ nào khó chịu nhất định phải nói cho nương biết nhé "

Thẩm Hiểu Hiểu lẳng lặng đánh giá vị phụ nhân bên người mình, nàng ấy kêu mình là Hiểu Nhi, tự xưng là nương của mình vậy thì đây chính là mẹ của thân thể này. Phụ nhân mặc trên người quần áo đã được giặt đến bạc phếch, đầy mụn vá, tóc được vấn đơn giản bằng cây trâm gỗ, làn da đen sạm khô gầy, nhưng gương mặt ngũ quan vẫn có nét tinh xảo, đôi mắt sưng đỏ chắc vì khóc rất lâu. Phụ nhân này làm cho người ta có cảm giác ôn nhu hiền lành, nếu làn da trắng hơn, thân thể mập hơn thì khẳng định đây là một mỹ nhân, hiện tại chỉ là da bọc xương, gầy như dân chạy nạn.

" Hiểu Nhi, con khó chịu ở đâu? "

Phụ nhân thấy Thầm Hiểu Hiểu nhìn mình không chớp mắt nên sốt ruột lại hỏi, nàng ta đưa tay lắc lắc trước mặt Hiểu Hiểu "Không lẽ con bị ngã hư luôn đầu óc rồi hay sao "

Hiểu Hiểu phục hồi lại tinh thần, cảm thấy yết hầu thật đau vừa định mở miệng đòi uống nước thì rèm cửa bị vén lên, một bé trai cũng một nam nhân cao lớn đi vào, hai ngừoi mặt mày tương tự, nhìn là biết đây chính là cha con.

Phụ nhân thấy bọn họ đi vào vội cao hứng tiến lên

" Cha đứa nhỏ, mau tới đây đi Hiểu nhi tỉnh rồi " nói xong lại trực khóc

" Hiểu Nhi " hai người vừa tiến vào trăm miệng một lời rồi cùng bước nhanh đến trước giường. Nam nhân dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve trán Hiểu Hiểu đau lòng hỏi

" Hiểu Nhi, con còn đau không "?

Bé trai kéo tay nàng giọng nức nở

" Hiểu Nhi, cuối cùng muội cũng tỉnh lại, muội ngủ 2 ngày 3 đêm rồi, muội mà không tỉnh ta đem trứng chim đào được ăn hết, không phần muội nữa . Hiểu Nhi sao muội không nói gì thế "?

Thẩm Hiểu Hiểu trong lòng mắng, các người có cho ta cơ hội để nói sao? Rốt cuộc cũng được nói, nàng than nhẹ

" Ta muốn uống nước "

Thanh âm nghẹn ngào cơ hồ nghe không rõ nhưng mấy người trước giường bởi đang đặt hết sự chú ý vào nàng cho nên đều nghe được.

" Ta lập tức đi rót cho muội " nam hài nói xong chạy nhanh ra ngoài, chỉ trong chốc lát liền bưng một chén nước đầy đi vào.

" Vợ lão tam, còn không nhanh đi nấu cơm đi, hôm nay đến lượt ngươi nấu cơm, một lát lão gia tử cũng bọn họ ra ruộng trở về cả nhà lớn bé đều phải chờ cơm "

Ngoài phòng một nữ nhân lớn giọng gọi.

" Thật không ra sao, ban mày ban mặt còn nằm dài trên giường hưởng phúc, đều không sợ giảm thọ sao, đáng thương cho thân ta trời chưa sáng đã phải rời giường, cắt cỏ cho lợn gà ăn, nấu cơm giặt quần áo, đến miếng nước còn chưa được uống một ngụm"

Trong phòng mọi người đều dừng lại.

" Hiểu Nhi, con uống nước xong nằm xuống nghỉ ngơi, nương ra ngoài làm cơm trưa rồi mang vào cho con ăn nhé " . Phụ nhân nhìn đứa nhỏ trong lòng đã ăn no rồi ngủ sau đó đem đặt nó trên giường đất đắp chăn đàng hoàng rồi xuống giường đi nấu cơm.

" Duệ Nhi, nương đi nấu cơm con cho Hiểu Nhi uống nước giúp nương trông muội muội, có việc gì liền kêu nương, biết không? "

Nam nhân duỗi tay ngăn lại phụ nhân đang muốn đứng lên

" Cha hôm qua đã nói nàng hết cữ mới bắt đầu làm việc, ta đi nói cùng nhị tẩu một tiếng là được" nói xong liền đi ra ngoài.

Bé trai cũng ra sức kéo tay phụ nhân ánh mặt ngập lo lắng cầu xin

" Nương "

Thẩm Hiểu Hiểu nhìn tình huống trước mắt rất không hiểu, phụ nhân này vẫn còn đang ở cữ, sao lại phải đi nấu cơm? Nói giỡn sao? Nữ nhân ở cữ không thể làm việc nặng, rất dễ bị hậu sản đó. Vì giúp phụ nhân này một phen nàng liền nhỏ giọng nói

" Nương, con muốn nương cho con uống nước "

Phụ nhân thấy vậy liền mềm lòng, chính mình đang ở cữ cũng không cần làm việc, huống chi ngày thường mình cũng giúp đỡ nhị tẩu rất nhiều, con gái vừa tỉnh lại nhỡ không may lại có chuyện gì không phải mình đau lòng chết sao

" Được, nương cho con uống nước ", nàng ta nhẹ nâng Hiểu Hiểu dậy, cầm thìa nhỏ xúc từng miếng nước cho nàng uống.

Thẩm Hiểu Hiểu uống xong chén nước cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nàng muốn từ từ tiếp nhận hoàn cảnh hiện tại, hơn nữa đầu cũng còn rất choáng váng nên liền nói

" Con muốn ngủ tiếp "

" Được, con ngủ đi, nương ở đây với con"

Phụ nhân giúp nàng nằm xuống, đắp chăn rồi cũng nằm cùng với nàng.

Bé trai thấy hai người đều đã nằm ngủ liền nói:

" Nương, con đi tìm Tử Hiên ca nhé "

" Được , con đi sớm về sớm ăn cơm" phụ nhân đáp ứng.

Hiểu Hiểu nhắm mắt nhớ lại mọi việc. Nàng nhớ rõ mình vừa tham gia tiệc khánh thành công ty, anh cả đưa cha mẹ cùng chị dâu đang mang thai về biệt thự nhà chính. Anh hai mới dự được đến giữa tiệc đã phải chạy ra sân bay để bay đi Mỹ, anh Ba thì đưa bạn gái về nhà, bản thân nàng vì ngày mai có cuộc họp sớm ở công ty nên tự lái xe về căn hộ riêng gần đó. Không ngờ nửa đường gặp xe tải vượt đèn đỏ, bởi vì trời khuya đường vắng nên hai xe cùng đi với tốc độ cao và bi kịch xảy ra, đem nàng đánh tới cái địa phương quỷ quái này.