Chương 57: Tranh chấp dẫn tới quay về

Michelle kêu Lý Thanh Vân cùng đi nhìn xem khối thiên thạch kia, quả nhiên như lời George nói, trên một trăm con rắn độc đủ màu đủ dạng chiếm cứ xung quanh một khối thiên thạch màu da cam to chừng nắm tay, đừng nói tới đi qua cướp thiên thạch, cho dù liếc mắt nhìn xem thôi đã vô cùng sợ hãi.

Sáng sớm ngày hôm sau, ba người bọn họ mang theo chó săn rời khỏi nơi đây, chạy về phía đỉnh Vọng Tiên. Còn hai con chó săn của Lý Thanh Vân không biết vì sao lại đột nhiên chui vào bụi cỏ không thấy đâu nữa, cũng không biết là đuổi theo thứ gì.

Lý Thanh Vân cuống lên chịu thua, đành phải kêu hai người bọn họ chờ một chút, mình đi tìm chó. Chỉ qua chừng sáu đến bảy phút, Lý Thanh Vân đã tìm Kim Tệ và Đồng Tệ về, trong mõm chó còn ngậm một con gà rừng, nhưng đã bị hai con chó cắn đến không ra dáng hình gì, nên dứt khoát thưởng cho chúng nó làm đồ ăn.

Michelle và George đều không nghĩ nhiều, tuyệt đối không thể ngờ Lý Thanh Vân lại chạy đến thu khối thiên thạch ở trong bầy rắn kia vào tiểu không gian. Vì thu khối thiên thạch này, còn thu nhầm hơn mười con rắn độc vào cùng.

Như này thành làm lợi cho Nhị Ngốc Tử ở trong tiểu không gian, nó giống như đã rất lâu rồi không được ăn rắn tươi, móng vuốt vừa trảo, miệng thì mổ, đã ngậm mật rắn của một con rắn độc ra. Đập đôi cánh, bay lên trên đỉnh đầu một con rắn độc khác, vô cùng bạo lực túm lấy, đã xé con rắn kia ra thành hai khúc, vừa khéo lộ mật rắn ra, một ngụm nuốt vào trong bụng.

Khẩu vị của Nhị Ngốc Tử xem như đã bị Lý Thanh Vân dưỡng điêu, ăn rắn lại chỉ ăn mật rắn, hơn mười con rắn này lập tức bị nó giết chết, chỉ lấy mật rắn ra ăn, thịt rắn nếm có hai con, cuối cùng không sinh nổi hứng thú nữa.

Hai khối thiên thạch ở trong tiểu không gian giống như có từ tính, tự động dính lại với nhau, dung hợp đến không có khe hở, hai khối thiên thạch lập tức biến thành một khối lớn. Tiểu không gian đều xuất hiện, chuyện lại ly kỳ nữa Lý Thanh Vân cũng có thể tiếp nhận, vứt xác của hơn mười con rắn độc ra khỏi tiểu không gian, mới đuổi theo Michelle và George, giống như không có việc gì, tiếp tục chạy đi, thỉnh thoảng còn hào hứng chụp ảnh, thưởng thức cảnh sắc xinh đẹp của núi rừng nguyên thủy.

Chân của George hơi tập tễnh, chỗ bị rắn độc cắn bắt đầu thối rữa, không biết do tác dụng của thuốc không đủ hay bởi vì sau khi hắn trúng độc đã không nghỉ ngơi, lượng vận động quá lớn dẫn đến độc tố lan rộng nhanh, sinh ra nguy hiểm không biết trước. Chính bởi vì có nguy hiểm tiềm tàng này, hắn và Michelle đã không còn hào hứng tìm kiếm thiên thạch nữa, thầm mong sớm đi xuống núi, quay trở lại xã hội loài người bình thường, không muốn ở trong núi hoang giao tiếp với rắn độc sâu độc.

Đến giữa trưa, Lý Thanh Vân nhìn thấy trong khe núi phía trước có vài làn khói nhẹ, giống như sương khói được hình thành từ đốt đống củi. Mấy người chạy vội tới, quả nhiên là các thành viên khác của đội khảo sát, bốn thành viên đội khảo sát Trung Quốc, hai thành viên đội khảo sát nước Mỹ, hai lái xe khuân vác, một thợ săn dẫn đường.

Cộng thêm ba người Lý Thanh Vân, đội ngũ vào núi không thiếu một ai. Chính là tình huống trong nhóm người này không tốt lắm, có một chuyên gia nước Mỹ bị thương, nằm ở trên cáng tạm thời được tạo thành từ gậy trúc, thợ săn Lý Thất Thốn đang ngồi ở bên cạnh bôi thuốc cho hắn, nhìn dáng vẻ nhíu mày của Lý Thất Thốn, giống như vấn đề rất nghiêm trọng.

Gâu gâu gâu gâu! Phát hiện ra bọn họ đầu tiên là con chó mực của Lý Thất Thốn, con chó lớn giống như rất vui mừng, ngoắc cái đuôi chạy về phía Lý Thanh Vân. Kim Tệ và Đồng Tệ cũng kêu to, nhào về phía con chó mực, ba con chó lập tức lăn lộn với nhau, dùng phương thức của chúng nó để chúc mừng đoàn tụ.

“Phúc oa, cháu không bị thương đấy chứ?” Nhìn thấy Lý Thanh Vân xuất hiện, Lý Thất Thốn vội vàng đứng lên, thân thiết hỏi: “Quãng giữa triền núi kia vô cùng bằng phẳng, sao cháu lại không thể dừng lại vậy? Haizzz, nếu như không phải bên này xảy ra chuyện, giữa trưa chú đã dọc theo khe núi đi tìm cháu. Chú thật buồn bực, trên đùi George có vết thương, cậu ta ngã chết không hề ngoài ý muốn, còn cháu tay chân nhanh nhẹn như vậy, sao lại không thể quay trở về theo triền núi ban đầu chứ?”

“Ha ha, không đề cập đến nữa, chẳng phải bây giờ cháu vẫn yên ổn trở về sao.” Lý Thanh Vân cười khổ một tiếng, nghĩ rằng nếu như không phải Michelle cứ túm chặt lấy mình, bằng vào tay chân của mình, sao có thể lăn thẳng xuống dưới triền núi chứ.

Hai chú cháu còn định tâm sự, một chuyên gia nước Mỹ khác không vừa lòng, sốt ruột chỉ vào đồng đội ở trên cáng, miệng lầm bầm lầu bầu không ngừng, giống như đang trách Lý Thất Thốn khi đang cứu chữa cho bệnh nhân lại không tập trung, không có y đức.

Lý Thanh Vân nghe thấy người này nói chuyện không khách khí, cũng không để trong lòng, dù sao tâm tình của người ta không tốt. Lần này hắn vào núi có thu hoạch không nhỏ, tâm tình không tệ, kể cả George kẻ có tình nghi ném loạn trùng độc này hắn đều không xử lý, càng huống hồ là hai người Mỹ vốn không có ân oán trực tiếp?

“Chú, ông ta làm sao vậy?” Lý Thanh Vân vội kéo đề tài lên trên người bị thương.

“Khi nhặt thiên thạch đã bị rắn độc cắn. Là rắn đầu sắt Mangshan, cắn trên mu bàn tay, độc tính quá mạnh, hơn nữa lượng nọc độc rót vào cũng rất lớn, chú đã xử lý cho anh ta rồi, cũng đã uống thuốc, nhưng hiệu quả không rõ ràng lắm, hô hấp của anh ta đã có điềm báo tê dại, sợ rằng không sống được.”

Rắn đầu sắt Mangshan của Xuyên Thục còn được gọi là rắn lục cườm, thuộc rắn độc loại răng ống, chất độc lưu thông trong máu, vết cắn có dấu răng sâu, vả lại lượng độc rót vào khá lớn, nhẹ thì đau choáng váng đầu, ngực đau bụng đau, ghê tởm nôn mửa vân vân, nặng thì ngũ quan đổ máu, tứ chi lạnh như băng, thậm chí hộc máu, tiểu ra máu, bị sốc, hôn mê. Nặng hơn nữa chính là mất mạng, hơn nữa tỷ lệ tử vong cũng rất cao.

Vài chuyên gia Trung Quốc có sắc mặt cổ quái, thấy Lý Thanh Vân trở về, chỉ lên tiếng chào từ xa, cũng không tới gần.

Lý Thanh Vân đầu tiên ngồi xổm xuống kiểm tra miệng vết thương cho người nước ngoài này, thấy xung quanh miệng vết thương trên mu bàn tay đã sưng đỏ nổi mủ, khóe mắt có tơ máu tràn ra, hô hấp thật mỏng manh, còn thường xuyên rên đau.

Michelle và George đi đến chào hỏi chuyên gia người Mỹ bình thường kia, ba người nhỏ giọng trao đổi gì đó, còn thường xuyên nhìn về phía thành viên đội khảo sát Trung Quốc, vẻ mặt không tốt.

Lý Thanh Vân nhỏ giọng hỏi: “Chú, bọn họ có chuyện gì vậy?”

Lý Thất Thốn bất đắc dĩ thở dài một tiếng nói: “Chuyên gia nước ngoài bị rắn cắn, không nhặt được thiên thạch, khối thiên thạch kia bị chuyên gia Trung Quốc cướp đi, hai đội vì vậy mà ầm ĩ mâu thuẫn. Bắt đầu từ sáng sớm cho đến bây giờ, hai đội gần như không trao đổi gì, nhưng đều đồng ý quay về, không thể tiếp tục lên đỉnh Vọng Tiên nữa.”

Lý Thanh Vân hiểu rõ ràng, đều sắp ra mạng người, sao có thể tiếp tục lên núi tìm thiên thạch được. Tuy rằng không rõ nguyên nhân xung đột khi đó, nhưng vì cướp thiên thạch, hai đội chắc chắn đều có chỗ không đúng. Dù sao bọn họ đồng thời đi đến nơi đây, cho dù phát hiện thiên thạch thì cũng là đồng thời phát hiện ra, chuyên gia nước Mỹ cướp thiên thạch trước, tâm tư cũng bất chính.

Không bao lâu, Michelle làm đại biểu, đi đến nói chuyện với Lý Thanh Vân, nói: “Vân, chúng tôi cần một chiếc trực thăng khẩn cấp, đưa James đi bệnh viện cấp cứu. Anh phiên dịch cho đội viên Trung Quốc, kêu bọn họ không tiếc tất cả, gọi trực thăng đến, mọi chi phí cần thiết chúng tôi ra. Xin nhờ. Còn có, tình huống của George cũng không quá tốt, anh ta nói chân bị thương hơi cứng ngắc, sưng đến lợi hại, mời bác sĩ lại kiểm tra.”

“Tôi sẽ phiên dịch nguyên văn, có được hay không tôi không dám bảo đảm.” Lý Thanh Vân không làm rõ mối quan hệ giữa hai đội, lại càng không rõ thân phận chân chính của những người này, không dám bảo đảm loạn.

“Cảm ơn, anh không giống với bọn họ, trao đổi với anh, tôi rất yên tâm.” Michelle hơi bất an xoa nhẹ hai gò má của Lý Thanh Vân, quay trở về đội ngũ của nàng.

Lý Thanh Vân đầu tiên nói cho chú Thất Thốn về vết thương của George, kêu hắn tự nhìn mà làm, sau đó đi đến trước mặt thành viên đội khảo sát Trung Quốc, phiên dịch nguyên văn yêu cầu của Michelle.

Đội trưởng Trương Triêu Dương mặt âm trầm, có vài phần căm tức nói: “Một chiếc điện thoại vệ tinh duy nhất đã bị rơi vỡ trong xung đột! Chính là chuyện tốt do lão già nước Mỹ kia làm ra! Ông ta ấy, những thằng giặc quỷ nước ngoài này không đổi tính, nhìn thấy thứ tốt là cướp, sau khi bị rắn cắn, chẳng những không vội xử lý miệng vết thương, ngược lại định cướp thiên thạch bọn tôi nhặt được. Cậu xem vết thương trên mặt tôi, chính là do lão già nước Mỹ đó đánh.”

Lý Thanh Vân là phiên dịch, không quản mâu thuẫn xung đột giữa bọn họ, chỉ nói: “Nếu như không liên lạc được với trực thăng, sợ rằng người bị thương kia sẽ gặp nguy hiểm. Chú tôi nói, lão già nước Mỹ kia đã có dấu hiệu suy hô hấp, nếu như còn không đưa đi cấp cứu, sợ rằng không chống đỡ được đến khi xuống núi.”

Một đội viên Trung Quốc trẻ tuổi khác tức giận nói: “Chuyện này không liên quan gì đến bọn tôi, là lão già nước Mỹ kia tự tìm, sau khi nhìn thấy thiên thạch, mọi người cùng nhau rắc phấn đuổi trùng xua tan bầy rắn không nhiều, nhưng mà mọi người còn chưa phản ứng kịp, ông ta đã vọt tới, cướp khối thiên thạch kia. Ai nào ngờ có một con rắn đầu sắt Mangshan rất lớn không sợ phấn đuổi trùng, thấy có người tới gần, đột nhiên cắn lên tay ông ta.”

Thông qua miêu tả lời qua tiếng lại của những người này, Lý Thanh Vân cuối cùng đã rõ ràng quá trình xung đột. Mọi người cùng nhau tìm được thiên thạch, nhìn thấy không có nhiều rắn, nên dùng phấn đuổi trùng xua tan bầy rắn đi, khi bầy rắn vẫn còn chưa hoàn toàn tản ra, James chuyên gia nước Mỹ đã nhào lên cướp thiên thạch, đáng tiếc có một con rắn đầu sắt Mangshan phẫn nộ cắn một phát lên tay hắn, dưới hoảng sợ đã lùi về, bị đội viên Trung Quốc phản ứng lại kịp xông lên, đánh chạy rắn độc, cướp được thiên thạch.

Nhưng mà chuyên gia nước Mỹ cảm thấy đó là đồ của mình, vì thế không kịp xử lý miệng vết thương bị rắn độc cắn, đã cãi lộn một trận với đội viên Trung Quốc, cuối cùng không địch nổi bốn đội viên bên này, thêm với độc rắn bùng nổ nhanh hơn ác hơn trong tưởng tượng, bất ngờ ngã xuống, cho dù Lý Thất Thốn dốc hết thủ đoạn cứu chữa, cũng không thể ngăn độc rắn lan ra.

Lý Thanh Vân nhìn về phía bọn họ chỉ, thấy được một khu vực từng có dấu vết thiêu đốt, nơi đó đúng là điểm rơi của thiên thạch. Xung quanh còn có hơn mười con rắn độc không chịu tản đi, chiếm cứ ở trong bụi cỏ, thè lưỡi rắn ra, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào vị trí chỗ đội viên Trung Quốc, có thể cảm nhận được vị trí của thiên thạch ở trên người bọn họ.

Rắn thích bóng râm, nhưng dưới điều kiện cho phép, thường cách một khoảng thời gian nhất định phải phơi nắng, duy trì nhiệt độ thân thể. Còn thiên thạch rõ ràng có thuộc tính ấm áp, giống như vầng mặt trời nhỏ, rắn thích chiếm cứ ở xung quanh thiên thạch cũng là thỏa đáng.

Lý Thanh Vân mang theo Kim Tệ và Đồng Tệ tiến lên trước hơn mười mét, phát hiện dấu vết thiêu đốt này ở dưới vách núi của đỉnh Vọng Tiên, theo vách đá này, có mấy cây trà kỳ dị bị lũ quét xuống, gốc rễ đều lộ ra, thân cành xiêu vẹo, đổ ngổn ngang, trên phần lớn lá cây đều dính đầy bùn. Còn lá trà có hình tròn đến gần vô hạn, gân lá ở chính giữa tách lá cây hình tròn ra thành hoa văn Thái Cực m Dương, vô cùng thần kỳ. Cẩn thận quan sát, phát hiện hoa văn m Dương được tách ra này thật sự có màu sắc khác nhau, một bên có màu xanh biếc, một bên hơi vàng.

“Ủa? Đây chẳng phải là trà Tiên Phong thường xuyên được ông nội nhắc đến sao? Nói là cây trà do lão đạo sĩ ở trong đạo quan trên đỉnh núi trồng, tổng cộng chỉ có hơn mười cây, sau khi đạo quan lụn bại, nghe nói các cây trà cũng bị chuyển đi, sao lại có lũ quét xuống mấy cây chứ? Chẳng lẽ trên núi vẫn còn có cây trà may mắn còn tồn tại sao?”