Chương 56: George đáng thương

Một con trúc diệp thanh màu xanh biếc thô to giống như cánh tay đứa bé ngẩng đầu lên, thè lưỡi rắn ra, vắt ngang ở trên nhánh cây bên cạnh đường núi, nếu không cẩn thận nhìn thì không khác nào nhánh cây bình thường, xanh mượt, mới vừa rồi Michelle thậm chí còn định thò tay đẩy nhánh cây này ra.

Con trúc diệp thanh này giống như cũng bị dọa sợ, há to miệng, lưỡi rắn không ngừng thò thụt, bò về phía Michelle ngã xuống, thậm chí dùng đuôi cuốn trên nhánh cây, toàn bộ thân thể đều sắp cúi xuống sát mặt đất, cách thân thể Michelle chỉ có mười mấy cm.

Lý Thanh Vân hai ba bước chạy đến, giơ tay chém xuống, một đao đã chém rớt đầu của nó. Đầu rắn xanh biếc dính máu rơi xuống bên chân Michelle, sợ đến mức nàng lại thét chói tai một trận, thậm chí định dùng chân đá nó ra.

“Đừng nhúc nhích!” Lý Thanh Vân lạnh lùng quát dừng lại, không để cho Michelle lộn xộn, hắn cầm đao bổ củi đặt ở bên cạnh đầu rắn, đã thấy đầu rắn đột nhiên há mồm, cắn đao bổ củi, chết không buông miệng, trong con mắt nhỏ lạnh như băng tràn đầy oán hận.

Biến cố như vậy lại dọa Michelle sợ đến mức thét chói tai tiếp, không hiểu vì sao rắn độc đã chết còn có thể há mồm công kích. Lý Thanh Vân giống như đã sớm dự đoán được tình huống như vậy, chỉ vào thân rắn còn đang giãy giụa, nói: “Sức sống của rắn thật mạnh, cho dù bị chém đứt đầu, cũng có thể sống thêm một khoảng thời gian rất dài. Nếu như bởi vì chém đứt đầu rắn mà bỏ qua tính công kích của chúng nó thì sẽ chết thật sự thảm.”

Đây là tri thức bắt rắn do Lý Thất Thốn dạy cho hắn, Lý Thanh Vân nhìn thấy rắn chỉ có thể sử dụng đao chém hoặc dùng gậy gỗ đánh chết. Nhưng nếu như Lý Thất Thốn gặp phải tình huống như vừa rồi, chắc chắn trực tiếp dùng tay, một phát là có thể túm lấy chỗ hiểm của trúc diệp thanh.

Đao bổ củi trúc diệp thanh cắn lên bị nó nhả ra thật nhiều độc tố trong suốt, Lý Thanh Vân bẻ một nhánh cây, cạy đầu rắn ra, lau trên lá cây thật lâu mới lau sạch chất độc rắn ở trên đó.

Michelle đã sớm đứng dậy khỏi mặt đất, cẩn thận đứng ở bên cạnh Lý Thanh Vân, cũng không dám đến gần một nhánh cây nào nữa. Sau khi nàng tiến vào núi rừng hoang dã, đã sớm thần hồn nát thần tính, cỏ cây đều là binh lính.

Kim Tệ và Đồng Tệ vẫn sủa loạn tới phía trước, không phải là âm thanh báo động nguy hiểm, mà giống như phát hiện ra cái gfi, thúc giục Lý Thanh Vân chạy đi.

Đi ra khỏi cánh rừng âm u ẩm ướt này, phía trước rộng mở trong sáng, trong khe núi ngoài hai ba dặm có khói bếp bốc lên. Khi ở trong rừng, bọn họ đã bật đèn pha, nhưng khi ra khỏi cánh rừng, phát hiện còn có một vệt nắng chiều còn sót lại đang treo ở trên đỉnh núi nhỏ phía Tây.

“A, đằng trước có người, không biết có phải đội viên khảo sát của chúng ta không?” Michelle lộ ra vẻ mặt vui mừng, người nhiều chút, luôn cảm thấy an toàn hơn chút. Nhưng nghĩ lại, khi ở riêng với Lý Thanh Vân cũng rất không tệ, có ăn có uống, còn có thể hưởng thụ bảo vệ của riêng mình hắn, gặp phải ngoài ý muốn cũng chỉ có kinh hãi nhưng không có nguy hiểm.

“Tiến lên trước nhìn xem sẽ biết.” Lý Thanh Vân đứng trên sườn núi cao, quan sát xung quanh, có vài phần vui mừng nói: “Rất gần đỉnh Vọng Tiên rồi, chỉ cần đi về trước một đoạn nữa, mới có thể trở lại đường núi đã mở. Nếu như thật sự không lăn xuống triền núi, có lẽ bọn họ đang ở giao lộ phía trước chờ chúng ta.”

“Nếu như thật sự có thể tụ họp với mọi người thì tốt rồi, không quan tâm lần khảo sát này có thành công không, không có nhân viên bị thương vong mới là quan trọng nhất. Thiên thạch kia cũng không phải quá quan trọng, chính là sự xuất hiện ly kỳ của chúng nó, còn đục thủng một trạm không gian, thậm chí suýt nữa hủy diệt trạm không gian kia. Có người phát hiện trên những tảng đá rơi xuống ở vị trí đục thủng đó chứa đựng một ít thứ lạ thường, còn có phóng xạ vi lượng, cho nên mới để bọn tôi đến nhìn xem tình huống.”

“Anh biết đấy, tìm kiếm thiên thạch vốn là chuyện dựa vào may mắn, bọn tôi may mắn phát hiện ra một hai khối, coi như hoàn thành nhiệm vụ. Chính là không nghĩ đến loài rắn lại thích các thiên thạch này như vậy, tôi nghĩ để cho các chuyên gia về rắn tiếp nhận nhiệm vụ này, có lẽ bọn họ rất vui.”

Nhìn thấy sắp phải rời khỏi cây cối hoang dã không người, tâm tình của Michelle thật tốt, bắt đầu chủ động nói đến nguyên nhân của lần khảo sát này.

Lý Thanh Vân vô cùng để bụng những thiên thạch này, đặc biệt là biểu hiện đặc thù của những thiên thạch này ở trong tiểu không gian, nghe Michelle nói như vậy, nên nói: “Khi chúng ta mới vừa vào núi đã gặp được khối thiên thạch đầu tiên, hai chuyên gia nước Mỹ kia không định tùy tiện bỏ qua, thậm chí chủ động ra giá cao kêu tôi đi cướp thiên thạch từ trong bầy rắn.”

“Ha ha, bởi vì hai chuyên gia nước Mỹ kia là chuyên gia khoáng vật chân chính, vô cùng để tâm đến thiên thạch, còn lĩnh vực nghiên cứu của tôi là thực vật học và kỹ thuật sinh học, còn George là chuyên gia côn trùng. Chúng tôi đến từ một hiệp hội nghiên cứu riêng lẻ chung, tên của hiệp hội là Dương Thông Đầu, cởi bỏ từng tầng hoang mang, ở trong quá trình có lẽ sẽ đau khổ đến rơi nước mắt, lột đến cuối cùng có lẽ hoàn toàn không thu hoạch được gì, nhưng theo đuổi chân lý theo đuổi chân tướng là ham thích của chúng tôi mỗi một chung Dương Thông Đầu.”

“Hả? Tổ chức riêng lẻ như vậy sao có thể hợp tác với một đội khảo sát cấp quốc gia được?” Lý Thanh Vân lần đầu tiên nghe nói đến tên của tổ chức này, trong lòng rất nghi ngờ.

“Những thành viên bọn tôi đều có cơ cấu dịch vụ chân chính của bản thân, cũng là công việc của riêng mình. Còn nhiệm vụ tìm kiếm, nhiệm vụ thăm dò tương tự vậy chính là do hiệp hội Dương Thông Đầu phát ra, giống như nhiệm vụ lính đánh thuê, bạn có thể nhận cũng có thể không nhận. Nhưng sau khi thành công, có thể nhận được một khoản tiền thuê xa xỉ. Bên ủy thác nhiệm vụ thường là phòng nghiên cứu của quốc gia nào đó, thậm chí là ban ngành chính phủ.”

“Ừm, như vậy đi, tôi cho anh một địa chỉ trang web, sau này anh đi search thử xem. Nếu như anh có hứng thú, bản thân cũng có thể đăng ký làm một hội viên tạm thời, nếu như có thể hoàn thành vài nhiệm vụ nhập môn, anh cũng có thể trở thành hội viên chính thức của Dương Thông Đầu. Tổ chức bọn tôi không giới hạn quốc tịch, không giới hạn chủng tộc, cho dù là con hắc tinh tinh, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ nhập môn là cũng có thể trở thành hội viên chính thức của bọn tôi.”

Nói xong, Michelle thật nhiệt tình nói cho Lý Thanh Vân một địa chỉ trang web, giống như nàng thật sự muốn mời hắn vào trong hiệp hội nghiên cứu Dương Thông Đầu. Còn nói khi điền thông tin đăng ký, số hiệu người đề cử phải viết của nàng, như vậy, nếu Lý Thanh Vân có thể trở thành hội viên chính thức, nàng cũng nhận được tích phân ban thưởng.

Lý Thanh Vân không hiểu hỏi: “Đây là chuyện của các chuyên gia nghiên cứu khoa học các cô, tôi là một anh nông dân nho nhỏ, sau khi tiến vào có thể làm gì? Tôi am hiểu nấu nướng… nếu như đó là thứ hiệp hội Dương Thông Đầu các cô muốn, tôi nghĩ là tôi có thể đảm nhiệm.”

Michelle nghiêm túc nói: “Không, anh hiểu nhầm rồi, hiệp hội bọn tôi cần rất nhiều nhân tài khác nhau, đủ thể loại. Ví dụ như con chó săn anh huấn luyện nuôi dưỡng ra không tệ, như này có thể coi là sở trường của anh. Nếu như thành viên trong bọn tôi muốn tới núi hoang Trung Quốc khảo sát, cần vào núi, cần một con chó săn giống như của anh để dẫn đường. Nếu như thành viên tôn quý nào đó cần món ngon dã ngoại, anh am hiểu kỹ thuật nấu nướng dã ngoại có thể được phát huy. Nếu như có người cần gấp vật gieo trồng nào đó dược thảo nào đó, mà anh có thể tìm được, cũng là một dạng nhiệm vụ.”

Lý Thanh Vân nghe, sao thấy không đúng lắm, sao lại có cảm giác tác dụng của mình chính là một người dẫn đường, giống như Hán gian dẫn liên quân tám nước tiến vào Trung Quốc vậy, chẳng những dẫn đường, còn rất khốn nạn cung cấp món ngon cho đối phương.

Tiếng sủa của chó săn cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người. Ở trong bụi cỏ ven đường, Kim Tệ hưng phấn nhảy ra, miệng ngậm một con thỏ hoang to mọng, đại khái chừng 1,5 đến 2 ký, còn Đồng Tệ theo sát đằng sau, bất mãn kêu lên, giống như muốn nói cũng có công lao của nó, chứ không hoàn toàn là công lao của Kim Tệ.

Lý Thanh Vân lấy thỏ hoang khỏi miệng Kim Tệ, vỗ đầu nó, khen ngợi vài câu, sau đó nói với Michelle: “Bữa tối của hôm nay đã có, nuôi mấy con chó săn, không mang theo đồ ăn vào núi cũng không đói chết.”

Michelle không hề dị nghị gì với việc này, hơn nữa nàng đã sớm phát hiện ra chỗ phi phàm của hai con chó con, tốc độ nhanh, sức lực lớn không nói, còn có thể nhảy lên cực cao, thật sự giống như động vật họ mèo vậy, hở ra là nhảy lên đến chỗ cao bằng một người. Một điểm quan trọng nhất là chúng nó vô cùng thông minh, giống như có thể nghe hiểu ý Lý Thanh Vân nói, chỉ đâu đánh đó, vô cùng nhân tính hóa.

Lý Thanh Vân xách theo thỏ hoang, rất nhanh đã bước đến chỗ có khói bốc lên, từ xa nhìn thấy một người đàn ông áo không đủ che thân, ngồi ở bên cạnh đống lửa nướng thứ gì đó, nhìn dáng vẻ sốt ruột kia của hắn, cũng không biết đã bị đói bao lâu, thỉnh thoảng xé một miếng thịt đang nướng trên giá xuống cho vào miệng.

Khi đi đến bên cạnh, Michelle che miệng nôn khan, hóa ra người kia chính là George, đồ hắn nướng là một con rắn súp lơ và mấy con bò cạp, thịt hắn vừa xé ăn là thịt rắn nửa sống nửa chín.

Trên người hắn giống như tất cả đều là vết thương, có vài vết là bị quẹt thương, chủ yếu là vết muỗi đốt cùng với vết đỉa núi cắn sáng hôm nay nàng mới gặp, có vài con đỉa núi bị hắn túm đứt, giác hút vẫn ở trên da, xung quanh miệng vết thương sưng đỏ lên, thậm chí còn hình thành dịch mủ…

Tinh thần của George hơi hoảng hốt, khi Lý Thanh Vân và Michelle đi đến bên cạnh đống lửa, hắn mới đột nhiên bừng tỉnh, hét lên một tiếng, cầm lấy gậy nướng bày ra tư thế phòng ngự.

Michelle vội kêu lên: “George, là chúng tôi, anh làm sao vậy? Ôi, thượng đế, ba lô của anh đâu? Sao bên người không có thứ gì cả vậy?”

“Michelle… Cô là Michelle… tốt quá, tôi sắp chết đói rồi, cô có đồ ăn không? Ba lô của tôi đã bị mất khi lăn xuống triền núi rồi, hai người không biết tôi đã vượt qua hai ngày này như thế nào đâu… Nếu như không phải trên người có bật lửa, tôi nghĩ tôi nhất định đã bị thú hoang xơi tái. Hu hu… nơi này thật đáng sợ… tôi thấy rất nhiều rắn độc, tôi nhìn thấy một con lừa hoang có vết bớt đen ở trên đầu lại ăn thịt…”

George ăn nói lộn xộn, vẻ mặt đau khổ, khi khóc khi cười, tinh thần sắp sụp đổ. Hắn đột nhiên nhào tới, định cướp ba lô của Michelle, lại bị Lý Thanh Vân dễ dàng đẩy ra. Vào lúc này mới phát hiện chân hắn từng bị rắn độc cắn hơi tập tễnh, không biết có phải không ổn không.

Lý Thanh Vân ném cho hắn một hộp thịt bò, mặt lạnh quát: “George, bình tĩnh chút, đừng cho tôi cái cớ để đánh anh. Anh biết rõ, tôi luôn không ưa gì anh. Ăn đồ hộp này đi, ném đồ anh đang nướng xuống! Ký sinh trùng trong rắn anh nướng không chết đâu, ăn vào bụng sẽ có vấn đề.”

Không đợi Lý Thanh Vân nói xong, George đã mở đồ hộp ra, ngồi phệt trên mặt đất, nhét vào trong miệng ăn như hổ đói.

Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của George, Michelle cảm thấy mình may mắn chết được, có đồ ăn ngon để ăn, có lều trại mới tinh để ở, còn có một zai đẹp phương Đông tràn ngập thần bí giải buồn tán gẫu.

Sau khi yên tĩnh lại, Michelle phát hiện máy thăm dò ở trên cổ tay mình vẫn luôn kêu lên tít tít, còn máy thăm dò ở trên cổ tay George thì yên lặng không chút tiếng vang.

Trong bụng George có đồ ăn, cuối cùng tinh thần một chút, hắn ngẩng đầu lên lầu bầu nói: “Máy thăm dò của tôi hết pin, khối thiên thạch kia ở trong dòng suối nhỏ ngay trước mặt, xung quanh đều là rắn độc, tôi không dám đi qua, chỉ đánh chết một con rắn không độc ở bên ngoài về nướng ăn! Chết tiệt, tôi không bao giờ muốn nhận nhiệm vụ như này nữa, vì sao rắn lại thích thiên thạch chứ? Vây quanh thiên thạch không chịu rời đi! Vô lý!”