Chương 58: Chuyện phiếm ở trong thôn

Lý Thanh Vân kiềm chế kích động trong lòng, cẩn thận nhìn ngó, phát hiện cây trà bị quét xuống này có tổng cộng ba cây, phần lớn bộ rễ bám vào trong đất đá, tạm thời không lo lắng chúng nó sẽ chết héo.

Hương vị của trà Tiên Phong không biết được ông nội nhắc đến bao nhiêu lần, nói là khi đàm kinh luận đạo với lão quan chủ của đạo quan đã được nếm thử không ít loại trà này. Nhưng lão quan chủ coi những cây trà này là bảo bối, ông nếm thử ở đó thì được, nhưng tuyệt đối không tặng ra ngoài, kể cả bạn bè lâu năm cũng không ngoại lệ.

Sau này lão quan chủ mất tích ly kỳ, đạo sĩ trong quan nói hắn đã bạch nhật phi thăng, không có chống đỡ của lão quan chủ, đạo quan xây trong núi sâu nhanh chóng suy tàn, lúc mấy tên đệ tử trong quan rời đi lại chuyển toàn bộ mười mấy cây trà Tiên Phong đi, cuối cùng không biết đi đâu.

Sau đó ông nội Lý Thanh Vân đã nhiều lần vào núi, nhưng không tìm được tung tích của các đạo sĩ, càng không tìm được trà Tiên Phong khiến ông thèm nhỏ dãi. Loại tà lá cây hình tròn này không phải là trà dại bản địa, về phần là giống gì, không ai có thể nói rõ ràng. Lúc trước khi hỏi lão quan chủ, lão đạo kia chỉ thần bí khó lường nói là tình cờ đoạt được.

Trà Tiên Phong xếp hạng nhất ở trong lòng ông nội Lý Thanh Vân, tiếp theo mới đến trà dại Liên Hoa được một chùa chiền ở trong chỗ sâu núi hoang bồi dưỡng, trước khi vào núi, tâm nguyện lớn nhất của Lý Thanh Vân chỉ là tìm được vài cây trà dại Liên Hoa, nằm mơ cũng không nghĩ tới lại gặp được trà Tiên Phong đã sớm mất tích.

Gâu gâu! Gâu gâu! Mấy con rắn độc tiến đến quá gần, rơi vào cảnh cáo của Kim Tệ và Đồng Tệ.

Lý Thanh Vân đúng lúc lùi về đằng sau, không làm quen với những con rắn độc này, nếu như là lúc không người, thả Nhị Ngốc Tử ra, bảo đảm có thể dọa sợ những con rắn độc này đến chân mềm. Ưm, hình như rắn độc không có chân mà nhỉ…

Michelle nóng vội, đuổi theo hỏi kết quả, Lý Thanh Vân hơi bất đắc dĩ nói: “Có lẽ bởi vì bọn họ ngôn ngữ không thông cho nên phát sinh mâu thuẫn xung đột, bộ điện thoại vệ tinh duy nhất lại bị James tự tay đánh hỏng rồi, cho dù bắn chết bọn họ cũng không thể liên hệ với quân đội được. Phương pháp duy nhất chính là nhanh chóng quay trở về dưới chân núi.”

“Vậy còn chờ đợi cái gì nữa, chúng ta nhanh chóng quay trở về thôi.” Vài ngày gần đây Michelle ăn không ít đồ ăn không gian, lại còn ăn canh gà nấu từ nước suối không gian, thể chất tăng cường đến không chỉ 1,5 lần, đi đường núi lúc giữa trưa, nàng không hề ngại ngần gì.

Lý Thanh Vân đáp một tiếng, truyền đạt ý kiến của chuyên gia nước ngoài cho chuyên gia Trung Quốc, chuyên gia Trung Quốc không có ý kiến gì, đội trưởng Trương Triêu Dương đã nói, sau khi ăn cơm đơn giản xong là có thể lên đường đi về.

Khi ăn cơm hộp, Lý Thanh Vân đổ ra nửa chén nước, kêu Michelle đút cho James đang nửa hôn mê. Michelle tưởng là ý tứ của bác sĩ Lý Thất Thốn, quyết đoán chấp hành, không tốn bao nhiêu hơi sức lại bị James uống sạch. Sau khi uống sạch, lại còn có hơi sức mở to mắt, yếu ớt nói: “Còn muốn…”

Muốn con mẹ mày chứ, ngươi cho rằng nước suối không gian là hàng cung ứng vô hạn hả. Yêu cầu quá cao không đạt đến, chỉ cần giữ cái mạng của hắn là được. Vì thế Lý Thanh Vân nhận lấy cái chén Michelle đưa lại, chạy đến bên cạnh dòng suối múc cho hắn một chén đầy.

James một lần nữa nếm vài ngụm nước suối thuần thiên nhiên, cảm thấy không đúng, vì thế ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không bao giờ nhắc đến chuyện uống nước nữa.

Sau khi ăn xong, thừa dịp mọi người thu dọn hành lý, Lý Thanh Vân mang theo hai con chó săn, chạy đến trên đống đá bên dưới vách núi, dời gốc trà Tiên Phong kia vào trong tiểu không gian. Cây trà này nhìn không lớn, nhưng khi thao tác thực tế rất nặng, mệt đến Lý Thanh Vân đổ mồ hôi toàn thân, ánh mắt biến thành màu đen, vội vàng uống hai chén nước suối không gian mới có sức nhảy xuống khỏi đống đá.

Hai con chó săn theo sát trái phải, trung thành bảo vệ Lý Thanh Vân, rắn độc mới vừa đến gần sẽ rơi vào sủa loạn của chó săn. Thật ra nếu như chó săn nóng nảy, cũng có thể làm thịt rắn độc, có điều quá nguy hiểm, Lý Thanh Vân không muốn để cho chó săn thử nghiệm, do đó mỗi khi chó săn định đánh rắn độc, sẽ bị Lý Thanh Vân quát bảo dừng.

Chuyên gia nước Mỹ phải dùng cáng để nâng, phiên dịch và thợ săn có chức trách của mình, không phải làm. Bản thân George cũng là người bị thương, còn Michelle là phụ nữ, cũng có đặc quyền. Do đó bốn chuyên gia Trung Quốc và hai người lái xe là chủ lực, một chuyên gia nước Mỹ khác cũng không có ai để buôn chuyện, chủ động thay phiên.

Bầu không khí lúc trở về vô cùng đè nén, không có mấy người nói chuyện, trừ bỏ Lý Thanh Vân còn có tâm tình chụp ảnh, những người khác đều tập trung chạy đi. Nhưng mọi người cũng rất kỳ quái, James bị thương ăn cơm đều khó nhọc, nhưng vui mừng uống nửa chén nước lúc ăn cơm, sau khi uống xong, sắc mặt lại dễ nhìn một chút.

Lý Thất Thốn vốn cho rằng hắn không chống đỡ nổi đến dưới chân núi, nhưng giữa trưa ngày thứ tư trên đường về, khi hắn xuống dưới chân núi đã có thể mở to mắt nói chuyện, sưng phù trên thân cũng giảm bớt rất nhiều, chính là cánh tay chỗ bàn tay bị thương không thích hợp lắm, tuy rằng thỉnh thoảng sẽ thả lỏng dây buộc cho hắn, nhưng khả năng cánh tay bị hoại tử là rất lớn, có khi phải cắt.

Trước khi xuống núi, lúc đi ngang qua triền núi chỗ khối thiên thạch kia, Lý Thanh không hề ngoài ý muốn vụng trộm lẻn đi, thu khối thiên thạch kia vào, vì thế lại mang đến không ít món ngon rắn độc cho Nhị Ngốc Tử ở trong không gian, sau khi bị nó ăn sạch mật rắn, xác rắn đã bị Lý Thanh Vân ném ra ngoài không gian.

Thật ra chỗ xác rắn này đều là thứ tốt, sau khi xử lý, có thể ngâm rượu, để ăn. Nhưng Lý Thanh Vân sợ lộ, cho dù đến ngày cuối cùng đồ ăn thiếu thốn, hắn cũng không nấu canh rắn. Tâm tình của mọi người đều không tốt, không muốn phức tạp thêm.

Chuyến vào núi này tổng cộng hết tám ngày, ngồi trên xe việt dã, khi đến bến đò cầu gãy, đúng là lúc ăn cơm trưa. Nhưng mọi người không có tâm tư ăn cơm, chỉ thầm mong sớm đến bệnh viện, tuy rằng James và George đều đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, nhưng đều cần chạy chữa.

Đội trưởng đội chuyên gia Trung Quốc Trương Triêu Dương trả tiền thù lao cho Lý Thanh Vân và Lý Thất Thốn, ngoài khoản tiền lương đã trao đổi từ trước, còn phát thêm một ít, xem như là tiền thưởng. Dù sao hai người bọn họ đã giúp ơn lớn, nếu như không nhờ bọn họ, không biết đội thám hiểm khảo sát này bị hao tổn bao nhiêu người.

Lý Thanh Vân bình tĩnh nhận một ngàn đồng, thuận tay bỏ vào trong túi áo. Không hề hưng phấn gì, mưu đồ vào núi của hắn không phải là tiền, lấy được cây ăn quả, cây trà mới là điều hắn muốn. Về phần ba khối thiên thạch đã nhận được thì thuộc về phần thưởng bất ngờ, bản thân vụng trộm vui vẻ là được.

Michelle hơi buồn, đi đến ôm lấy Lý Thanh Vân, cho hắn một nụ hôn ướt át tiêu chuẩn cực kỳ thân mật. Lý Thanh Vân hơi ngẩn ra, không biết cô bé nước Pháp này có ý gì, thân thiết như vậy ở trước mặt mọi người, khiến cho hắn thật sự không quen, để cho bà con làng xóm biết được, về sau mình có muốn tìm vợ nữa không đây?

Nhưng mà người đẹp nước Pháp rất nhiệt tình, khơi lên tâm tư đàn ông của Lý Thanh Vân, đôi tay mới nơm nớp lo sợ đặt lên trên mông người ta thôi, còn chưa nắm lấy cảm nhận mềm mại và nhiệt tình của cô bé nước Pháp, người ta đã dừng hôn môi, đôi mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào hắn, nói: “Vân, đến Trung Quốc lần này, thu hoạch lớn nhất của tôi chính là biết anh. Anh nhớ đăng ký làm hội viên của Dương Thông Đầu, nếu như có thời gian, có thể gọi điện thoại hoặc gửi email cho tôi. Tôi sẽ nhớ anh… a, còn có món ngon anh làm nữa!”

Lý Thanh Vân hơi xấu hổ dời tay ra một chút, cười nói: “Được rồi, phen này cũng là một hành trình kỳ diệu khó quên của tôi, rất chờ mong lần sau thám hiểm với cô.”

Trong mắt người đẹp nước Pháp mang theo thần thái kỳ dị, nhét một tờ giấy nhỏ vào trong túi của Lý Thanh Vân, sau đó vỗ tay hắn, xoay người rời đi. Lúc xoay người, cho hắn một cái liếc mắt, nhẹ nhàng nói một câu: “Xúc cảm rất tuyệt đấy chứ?”

Lý Thanh Vân ngừng thở, suýt chút nữa sặc nước miếng mà chết, đù má, không chơi đùa giỡn người ta như vậy, sớm biết như thế, khi cùng ngủ trong một cái lều đã chơi nàng luôn.

Hai chiếc xe việt dã nhanh chóng rời khỏi Lý gia trại, còn người trong thôn đang ăn cơm, không có mấy người nhìn thấy đội thám hiểm đã trở về. Thợ săn Lý Thất Thốn châm một điếu thuốc lá rời, híp mắt nhìn xe việt dã biến mất, nói: “Phúc Oa, chúng ta trở về thôi! Cô gái nước ngoài kia rất phóng túng, chúng ta không giữ được! Sau này để thím hai của cháu giới thiệu cho cháu một cô em xinh đẹp.”

Lý Thanh Vân vội nói: “Chú, cháu không vội đâu, qua hai năm lại bàn chuyện cưới vợ cũng không muộn. Đi thôi, về nhà sớm một chút, đỡ khiến người trong nhà lo lắng. Đã mấy ngày không tắm rồi, trở về thu dọn một chút, buổi tối nếu như không có việc gì, cháu mời chú uống rượu.”

“Ha ha, giữa chúng ta còn khách khí cái gì chứ, sau này để sau nói.” Hai người vừa cười vừa nói, đi vào thôn.

Lúc này có người nhìn thấy bọn họ trở về, ào ào cười tiến lên nói chuyện.

“A, Thất Thốn và Phúc Oa phát tài nhỉ? Tôi sớm nghe nói, đội thám hiểm người ta trả tiền công cao, một ngày trả cho mỗi người một trăm đồng, đúng không? Giờ có tám chín ngày, có phải kiếm một ngàn đồng không?”

“Nghe nói đồng hành còn có một người đẹp nước ngoài, có bắt đầu nếm thử hương vị của gái nước ngoài không?”

“Đều mang theo súng vào núi, sao không chuẩn bị chút thịt thú rừng cho mọi người nếm thử chứ?”

Lời nói gì đều có, cũng không nhất định là ác ý, chính là đã quen chế nhạo, quen nghiện mồm. Người có mối quan hệ càng tốt thì nói chuyện càng tùy tiện, thậm chí có thể nói vài câu mắng chửi người, để tỏ thân cận.

Lý Thanh Vân vẫn không quen được với chuyện này, chỉ mỉm cười, kệ cho bọn họ nói gì thì nói, có chú Thất Thốn đứng mũi chịu sào, hắn mừng rỡ yên tĩnh. Nhưng nói cứ nói, hỏa lực của người dân trong thôn lại tập trung lên trên người hắn.

“Phúc Oa, nghe nói đối tượng do thím của cháu giới thiệu bị Nhị Cẩu Tử của Trần gia câu cướp đi hả? Chậc chậc, chú nói chứ, phải đi lên trấn trên đập phá nhà máy của Nhị Cẩu Tử mới được, thằng khốn kia chẳng khác nào con lừa con gấu, còn dám cướp vợ của cháu sinh viên tài cao này, cứ đánh mặt nó, nó mà dám đánh trả, chú đây chỉnh chết nó! Cướp vợ là mối thù không đội trời chung!”

Nghe nói như thế, Lý Thanh Vân cuống lên, vội vàng giải thích: “Chú, chú nói gì vậy, đối tượng thím hai giới thiệu cho cháu, bát tự còn chưa phẩy đâu, sao lại đã thành vợ cháu chứ? Lúc đó chúng cháu chỉ gặp mặt có một lần, không ai nhìn trúng ai cả, đã chia tay. Sau đó cô ta lại xem mắt ai, có liên quan gì đến cháu chứ? Đừng nói cô ta gả cho Trần Nhị Cẩu, cho dù gả cho kẻ mù ăn xin, cháu cũng không xen vào!”

Người kia lại cười nói: “Ha ha, là như vậy sao? Sao bọn chú nghe nói Trần Nhị Cẩu trực tiếp ném ra hai trăm ngàn tiền mặt, cố tình cướp đối tượng của cháu đi? Đường Nguyệt Liên kia đúng là một đóa hoa của trấn chúng ta, rất xinh đẹp!”

Bên cạnh có người thấy Lý Thanh Vân cuống lên, vội vàng tiếp lời, trấn an: “Lý Đại Chủy, ông đừng có mà ăn nói lung tung! Ông là đồ khốn chỉ sợ thiên hạ không loạn! Phúc Oa người ta là sinh viên tài cao, sẽ coi trọng Đường Nguyệt Liên công nhân từ Đông Hoàn trở về kia sao? Ánh mắt của ông như thế nào vậy, nếu như Đường Nguyệt Liên là một đóa hoa của trấn chúng ta, vậy cô em họ Dương Ngọc Nô của Phúc Oa là gì? Ông không thấy mấy ngày này Dương Ngọc Nô chạy đến nhà Phúc Oa mấy lần sao, nghe nói người ta đã nói rõ, muốn làm vợ của Phúc Oa đấy!”