Sắp xếp xong cho cá thu đao, Lý Thanh Vân mới phát hiện ong mật ở trong vài thùng nuôi ong giống như nổi điên, bay loạn trong tiểu không gian. Chúng nó vòng xung quanh tinh cầu nhỏ này, nhìn thấy mỗi một đóa hoa đều sẽ có vài chục con ong mật bổ nhào qua, làm thành một vòng lớn, muốn hút mật trên nhụy hoa.
Con trăn lớn màu vàng ngây ngốc nhìn chằm chằm những hàng xóm mới vào, không giữ quy củ chiếm loạn địa bàn, nó hơi phẫn nộ, há to miệng, không biết nuốt lấy bao nhiêu con ong mật bay qua bên cạnh nó.
Hải đông thanh không kiên nhẫn rít lên vài tiếng, đuổi mấy con ong mật định tới gần tổ của nó. Có mấy con không có mắt, còn định chui vào tổ của nó, Nhị Ngốc Tử lập tức nổi giận, duỗi cổ mổ chết vài con, trước mắt lập tức thanh tịnh.
“Ha ha, cảm giác tiểu không gian nhiều thêm một chút sức sống, bầu trời u ám đều sáng sủa hơn một chút. Nhưng mà tinh cầu này vẫn còn quá nhỏ, cần phải lớn hơn chút nữa.”
Linh thể của Lý Thanh Vân bay lượn ở trên bầu trời, vui sướng tuần tra lãnh địa tư nhân của mình, chỉ chưa tới vài phút đã tuần tra một vòng, điều này khiến cho hắn chưa đã ghiền.
Sau bữa cơm trưa, Lý Thanh Vân đi dạo trên đường, tìm kiếm nguyên thạch ngọc thạch giá thích hợp. Giá không rẻ, còn đắt hơn chỗ ngọc thạch đã mua ngày hôm qua, hàng giả có thật cũng có. Nói là không mua, nhưng trong lơ đãng lại tốn ra hơn hai triệu.
Hiện giờ trên thẻ còn thừa một số nguyên năm triệu, cần phải chi tiêu tiết kiệm. Trang trí biệt thự cần tiền, hệ thống điện sức gió cũng cần vài trăm ngàn, công ty đầu tư du lịch cần tiếp tục nện tiền vào… Lý Thanh Vân cảm thấy có thể bán luôn cả cây nhân sâm chậu hoa khác trong tiểu không gian đi, cầm nhiều tiền mặt trên người tương đối tự tin.
Dương Ngọc Nô và Tưởng Cần Cần gọi điện thoại tới, nói là đòi lương thành công, hai người đến Starbucks chúc mừng, hỏi Lý Thanh Vân có tới không.
Lý Thanh Vân tự nhủ trong lòng, ta có thể không đến sao? Nhưng mà hai cô gái chúc mừng ở Starbucks, đầu óc bị động kinh à?
Xế chiều hôm nay phải quay trở về trấn Thanh Long, bởi vì ngày mai biệt thự cất nóc, phải tổ chức hoạt động chúc mừng đơn giản. Hỏi rõ địa chỉ, vội vàng lái xe đi đón em họ.
“Anh, em rất vui.” Vừa thấy mặt, Dương Ngọc Nô đã cho Lý Thanh Vân một cái ôm.
“Ha ha, anh cũng rất vui vẻ…” Lý Thanh Vân cảm nhận được vui sướng và nhiệt tình của em họ, ôm eo nàng, không nỡ bỏ ra.
Tưởng Cần Cần ở bên cạnh cười to nói: “Rõ ràng là tớ ra sức đòi lương cho cậu, cậu lại tặng phúc lợi cho anh họ cậu. Ngọc Nô, cậu không biết sao, thân thịt mềm này của cậu, không biết khiến đàn ông thích bao nhiêu. Tớ không nỡ rời xa cậu, chính là thích ôm cậu ngủ.”
“Xê ra, nữ lưu manh. Cũng không nhìn xem đây là đâu, lại nói đùa như vậy.” Dương Ngọc Nô da mặt mỏng, bị nàng nói như vậy, lập tức xấu hổ đến mặt đỏ bừng.
Lý Thanh Vân không muốn em họ bị nữ lưu manh này bắt nạt, nói: “Vậy không thể được, Ngọc Nô là của anh. Ha ha, tương lai anh ôm em họ ngủ, em cũng có thể đi theo hay sao?”
“Hừ hừ, chính là vì biết không thể, em mới thừa dịp hiện giờ ôm cho đã.” Tưởng Cần Cần cười nói, đã thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi Starbucks, bởi vì có rất nhiều khách hàng đã đưa mắt nhìn thân hình các nàng.
Dương Ngọc Nô không tiếp lời nàng, vui vẻ nói: “Cần Cần vì em nên từ chức, em mời cô ấy đến công ty của chúng ta, anh không có ý kiến chứ?”
“Em Tiểu Bạch này, hỏi trước mặt Tưởng Cần Cần như vậy, cho dù anh có ý kiến đầy mình cũng không thể nói.” Lý Thanh Vân nhéo vành tai đỏ lên của em họ, làn da bóng loáng, giống như mỗi một chỗ trên thân đều vô cùng thoải mái.
“Hừ… anh mới là Tiểu Bạch, Tiểu Bạch là tên chó có được không hả. Cần Cần hiểu biết nhiều hơn em, cũng có kinh nghiệm hơn em, công ty của chúng ta mới vừa mở ra, không có một người thật tình hỗ trợ, em không làm được.” Dương Ngọc Nô gạt tay Lý Thanh Vân ra, giải thích cho hắn.
Tưởng Cần Cần không nghe nổi nữa, cười trêu nói: “Cậu đúng là đồ ngốc! Anh họ cậu rõ ràng đang đùa giỡn cậu, cậu lại không nghe hiểu, còn nghiêm túc giải thích cho anh ấy, thật sự buồn cười chết tớ. Nếu như anh ấy không đồng ý mới là lạ đấy. Hơn nữa tớ còn biết, tiếp theo anh ấy còn định để cho tớ tuyển nhân viên cho, thậm chí đi đào góc tường công ty môi trường Thiên Khiết nữa.”
“Thông minh! Anh thật sự sợ có một ngày em họ anh sẽ bị em lừa bán đi.” Lý Thanh Vân cười nói với các nàng, chạy tới trước xe Longhorn, mở cửa mời các nàng lên xe xong mới nói: “Chẳng qua nếu như có thể tuyển được người, thì đừng đào loạn móng nhà. Đào góc tường của người ta, tóm lại không đạo đức.”
“Biết rồi, công ty còn chưa mở ra, nói đạo đức gì chứ. Hiện giờ chúng ta cần cân nhắc trước nên sinh tồn như thế nào đã? Chỉ bằng gốc rong nát kia, anh cho rằng thật sự có thể khởi động một công ty sao?” Tưởng Cần Cần khinh thường nói.
Vừa dứt lời, chợt nghe thấy điện thoại di động của Lý Thanh Vân vang lên.
Lý Thanh Vân nhìn xem, là Tạ Khang của sân vườn Mộng Huyễn gọi tới, sau khi nhận, lập tức truyền đến tiếng cười to hưng phấn của Tạ Khang.
“Ha ha, Thanh Vân, quá thần kỳ, chỉ trong thời gian một ngày một đêm thôi, chỗ rong cậu gieo xuống đã sống cả, hiện giờ đang lan tràn ra chính giữa hồ. Hễ là ở xung quanh rong, toàn bộ nước hồ màu đen đều biến thành nước trong, tuy rằng còn hơi thúi, nhưng đã có thể ngửi thấy mùi thơm ngát của rong. Cứ phát triển theo đà này, tôi cảm thấy không cần ba ngày là có thể nhìn thấy hồ nhỏ trong suốt.”
Lý Thanh Vân đã sớm dự đoán được tình huống này, chính là không ngờ lại thấy kết quả nhanh đến vậy, hẳn là do trồng rong quá nhiều.
“Chuyện này không có gì, ở trong dự kiến của chúng ta, nếu như không có hiệu quả, ngược lại mới ngoài dự kiến của tôi.” Lý Thanh Vân ra vẻ tự tin nói: “Đúng rồi, nếu như tâm bệnh này của tổng giám đốc Tạ được giải trừ, ngày mai có thể có thời gian qua nhà tôi làm khách không? Biệt thự mới xây cất nóc, nhưng quy hoạch sân vườn xung quanh còn chưa sắp xếp. Lúc trước tìm Hồ Đại Hải làm một phần bản vẽ quy hoạch, cụ thể thích hợp hay không, mong rằng tổng giám đốc Tạ tìm giúp tôi một chuyên gia, thảo luận lại xem.”
“Ha ha, biệt thự cất nóc, đây là việc vui, phải đi chúc mừng. Cậu cứ yên tâm, bản thân tôi chính là nhà thiết kế sân vườn, cậu chỉ cần chuẩn bị sẵn rượu và thức ăn, việc tiếp theo tôi bao tất.” Tâm tình Tạ Khang vô cùng tốt, một lời đồng ý.
“Yên tâm, rượu ngon nông gia, món ăn đặc sắc nông gia, bảo đảm anh hài lòng.” Lý Thanh Vân cười nói.
“Ha ha, vậy thì tốt.”
Vừa cúp điện thoại, chợt nghe thấy tiếng cười vui mừng của hai cô gái ở đằng sau: “A! Thành công!”
“Hả, ai ấy nhỉ, mới vừa rồi không phải còn chất vấn kỹ thuật rong của chúng ta sao?” Lý Thanh Vân quay đầu, liếc xéo Tưởng Cần Cần.
Hai cô gái đang hưng phấn đến quần áo không được chỉnh tề, nhưng các nàng không để ý đến. Tưởng Cần Cần càng nhoài người ra giữa ghế ngồi, bộ ngực sữa để lộ một nửa, không hề cố kỵ hình tượng gì hét lớn ở bên tai Lý Thanh Vân: “Rong tính là kỹ thuật gì chứ, em vui vẻ là có kẻ tiêu tiền như rác thừa nhận kỹ thuật của chúng ta, còn chuẩn bị trả cho chúng ta tám triệu nhân dân tệ. Phát tài rồi, làm quản lý ở công ty như vậy, chắc chắn tiền thưởng cũng không tiêu hết.”
“…” Lý Thanh Vân liếc nhìn bộ ngực của nàng, hừ hừ, không lớn bằng của em họ, lộ cái gì mà lộ, ở giữa rãnh ngực còn có một nốt ruồi đen, không hoàn mỹ không tỳ vết như của em họ.
Khi đi ngang qua cửa hàng pháo hoa, Lý Thanh Vân mua hơn hai mươi ngàn tệ tiền pháo, cộng thêm vài đĩa pháo. Pháo hoa có loại bắn ban đêm, cũng có loại bắn ban ngày, mỗi loại mua một nửa. Giữa trưa khi cất nóc bắn một phần, buổi tối bắn tiếp. Nếu như không phải thùng sau xe tải không chất được nữa, đoán chừng Lý Thanh Vân còn có thể mua thêm một ít.
Lắm tiền mà, nên có dáng vẻ của kẻ lắm tiền.
Sau khi về thôn, ba mẹ của Lý Thanh Vân đang bận rộn công việc cất nóc ngày mai. Nhìn thấy Lý Thanh Vân mua một xe pháo hoa, đau lòng vô cùng, nếu như không phải thấy có mặt cả Dương Ngọc Nô, chắc chắn không thiếu mắng hắn.
Lý Đại Trù lắp bắp, chạy đến nhà hắn mời thuốc, nói một đống lời khách khí, Lý Thanh Vân mới rõ hắn đến lấy tiền. Ngẫm lại cũng đúng, từ lúc bắt đầu thầu mâm, toàn dùng tiền của đối phương, một hai tháng này đã thiếu hắn bốn năm mươi ngàn, may mà là người trong thôn, nếu như là người ngoài thôn, đã sớm đòi.
“Ha ha, chú Đại Trù, là cháu không chú ý đến chuyện này, sớm nên trả thù lao. Giờ mới cất nóc, đằng sau còn có trang trí và quy hoạch sân vườn nữa, thời gian cũng không ngắn, có việc cho chú làm. Để sau cháu chuyển cho chú trăm ngàn, về sau thừa trả thiếu bù, cuối cùng còn cần bao nhiêu chú nói với cháu một tiếng là được.”
“Vậy thì tốt quá, để chú đưa cho cháu số tài khoản, đỡ cho chú lại phải chạy lên trên trấn gửi tiền.” Lý Đại Trù không ngờ đòi tiền lại thuận lợi như vậy, mặc dù biết Lý Thanh Vân có tiền, nhưng một câu nói của mình, người ta đã dự chi mấy chục ngàn tệ, như vậy quá hào phóng.
Hắn kiểu nhà hàng nông thôn bao trọn gói này, làm việc khổ cực, tổng chi phí trăm ngàn, tối đa chỉ kiếm được hai ba mươi ngàn. Bình thường một năm cũng không làm được nhiều tiệc như vậy, ai nào ngờ lại lấy được một mối làm ăn lớn từ chỗ Lý Thanh Vân, mỗi ngày bốn bàn tiệc rượu, một lần làm là mấy tháng, mấy tháng này, công việc còn nhiều hơn cả một năm trước.
Lý Thanh Vân nhận số tài khoản của Lý Đại Trù, trực tiếp dùng ngân hàng online để chuyển khoản. Đến buổi tối, Lý Đại Trù gọi cả vợ và hai cháu dâu đến hỗ trợ, nhìn dáng vẻ vui mừng phấn chấn của hắn, chắc đã kiểm tra tài khoản.
Cất nóc là chuyện vui lớn trong thôn, trước kia nhà có xà thì gọi là xà nóc, người cả thôn đều sẽ đến uống rượu mừng. Trước đó có chuẩn bị, bày bàn ra làm.
Trong tay Lý Tiểu Trù xách theo hai chiếc thùng, bên trong đều là cá, giống như mới vừa vớt ra từ trong hồ nước nhà mình, nhìn thấy Lý Thanh Vân, mừng rỡ đến miệng mở to, thân thiết kêu lên: “Anh Phúc Oa, ba em nói tiền cưới vợ cho em đã tích cóp đủ, trăm ngàn tệ, trong thẻ ngân hàng nhà em chưa bao giờ có nhiều tiền đến như thế.”
Được đấy, một khi vui mừng, tiếng địa phương đầy mồm đều nói ra.
“Làm rất tốt, về sau có nhiều cơ hội kiếm nhiều tiền.” Lý Thanh Vân vỗ bả vai hắn, kêu hắn đi vào phòng bếp bận rộn.
Ông năm hút tẩu thuốc, vui vẻ ra mặt đi tới, thúc giục Lý Đại Hổ ở đằng sau nhanh kéo rượu ngon qua.
“Phúc Oa, ông năm không có năng lực gì cả, trong nhà chỉ nhiều rượu. Ngày mai nhà mới của cháu cất nóc, ông năm thêm cho cháu vài trăm ký rượu tiểu ngũ lương. Ngày mai đều là người trong nhà với bà con uống, không lấy rượu quá tốt, cũng không lấy rượu kém với rượu mới, chỗ rượu này đã để được ba năm, vị cay chắc chắn đều trừ, mùi không tệ, khi lên đàn ông đã nếm thử.”
Lý Thanh Vân nghe được lời ông năm nói, trong lòng hơi áy náy. Rượu ngon đều bị mình mua đi, chỗ rượu này để hơn ba năm, chắc chắn là hàng ông năm giấu cho mình không bán. Dù không để đủ năm thì nó đều đáng giá, phần tình cảm này còn quý giá hơn bất cứ cái gì.