Chương 154: Nhiều khách đến đưa tiền

Lý Thanh Vân bố trí cho ông năm, kêu ông đi trò chuyện với những người già trong thôn, giúp đỡ Lý Thanh Hổ chuyển bốn vò rượu xuống dưới. Một vò này có thể đựng 50kg, bốn vò là 200kg, chỉ riêng giá vốn đã giá trị chừng 4000 tệ, dựa theo giá tiêu thụ Lý Thanh Vân cho hắn, có thể bán 8000 tệ.

Phần lễ này ở nông thôn là không nhẹ, nghe Lý Thanh Hổ nói, ông năm chủ yếu muốn cảm ơn hắn, trả thù lao hắn lại không thu, nên định thừa dịp cơ hội nhà lầu cất nóc trả lại cho hắn một nhân tình.

Hiện giờ hai phòng rượu nhà ông năm đồng thời vận hành, sản lượng rượu tăng lên gấp đôi, bận rộn không thôi, lại mời thêm ba bốn nhân viên, đều là lao động dư thừa ở cùng thôn hoặc thôn gần đây, một ngày 30 tệ đều cướp làm.

Như vậy, cả nhà ông năm thoát khỏi công việc lao động vất vả, chỉ giám sát vài công đoạn quan trọng nhất, bình thường kiểm tra rượu, liên lạc với vài nhà buôn lương thực, lại đi đến chỗ xưởng gốm sứ một vòng, đã có bóng dáng của một xưởng nhỏ nấu rượu.

Lý Thanh Vân đã nói với bọn họ, chỉ cần chất lượng rượu đạt tiêu chuẩn, cho dù ủ bao nhiêu, đều không cần lo bán, bọn họ cứ thỏa sức nấu. Công nghệ sản xuất của tiểu ngũ lương hơi phức tạp, giá vốn một ký bình quân chừng 20 tệ. Trừ rượu cuối, chọn phần tốt nhất cung cấp hàng cho Lý Thanh Vân, lợi nhuận cũng gần gấp đôi.

Sau khi tính toán rõ ràng tình hình lợi nhuận, ông năm hơi bất an, nhiều lần tìm Lý Thanh Vân, hỏi ông chủ trong thành thật sự bằng lòng hợp tác lâu dài sao? Đừng đến lúc đó chê đắt, đi tìm xưởng rượu khác nhập hàng, như vậy chỗ thiết bị hắn mới vừa mua về sẽ thành uổng phí.

Lý Thanh Vân kêu cả nhà ông năm cứ yên tâm, lấy sản lượng cung cấp hàng hóa ổn định mỗi tháng 2000-2500kg hiện giờ, ông chủ trong thành chắc chắn có thể thu hết hàng. Nhưng rượu cuối tỷ lệ không tốt cùng với rượu khê không cẩn thận sản xuất ra là một vấn đề không vứt bỏ được, chỗ rượu này phải do cả nhà ông năm tiêu thụ ở trên thị trấn.

Tính ra hàng năm sẽ có lợi nhuận chừng 500.000 tệ, gần đây sống lưng ông năm thẳng lên nhiều, lúc nói chuyện với người trong thôn, giọng vang hơn.

Do đó nghe nói nhà lầu của Lý Thanh Vân cất nóc, hắn đã trực tiếp kêu cháu nội đưa tới đây 200kg rượu ngon, ánh mắt đều không chớp. 4000 tệ thì sao, 8000 tệ thì thế nào, người trong nhà ai dám nói câu gì, bình rượu của ông năm sẽ nện thẳng lên mặt người đó. Nếu như không nhờ Phúc Oa, trong nhà có thể kiếm được nhiều tiền như vậy không? Phòng nấu rượu trong nhà có thể không ngừng lửa mỗi ngày không?

Nghe thấy anh họ đứt quãng tỏ vẻ cảm kích, Lý Thanh Vân cũng thật vui vẻ, mình giàu cũng để cho bà con làng xóm dính chút dầu nước, mọi người cùng nhau làm giàu, như vậy mới hay.

La Bằng và trưởng thôn Lý Thiên Lai cùng nhau tới đây, vài ngày này hai người bàn chuyện không tệ, công trình tiến triển thần tốc. Hai người kề vai sát cánh, thỉnh thoảng xì xào bàn tán, nếu như không phải bối phận không đúng, đều định kết nghĩa làm anh em khác họ.

La Bằng cười nói: “Thanh Vân, mấy ngày này lều trúc đoạn thả câu có thể hoàn thành, đã có thể tiếp khách. Nhưng tôi cần về phương Nam một chuyến, xin nghỉ việc ban đầu. Định đêm nay rời đi, nhưng thấy biệt thự của cậu cất nóc, nếu như không đòi chén rượu mừng, vậy quá không nhân nghĩa.”

Vài ngày này Lý Thanh Vân không chú ý đến La Bằng, vốn thu xếp cho hắn ở nhà, nhưng sau đó lại chuyển đến trong nhà trưởng thôn, chiếm phòng ngủ của con trai trưởng thôn Lý Tráng Tráng, chọc giận Lý Tráng Tráng không nhẹ, nghe nói đã có vài ngày rồi kẻ này không ra khỏi bãi nuôi cá.

Lý Thanh Vân cười to nói: “Ha ha, rượu ngon quản đủ, món ngon tùy tiện ăn. Nuôi cậu mập rồi thì mới có thể kiếm tiền giúp tôi. Nhưng cậu phải canh chừng trưởng thôn đấy, ông ấy nổi danh người nhiều mưu trí của thôn bọn tôi, đừng chơi xấu đầu tư của chúng ta.”

Trưởng thôn Lý Thiên Lai kêu oan, chỉ vào Lý Thanh Vân cười mắng: “Thằng nhãi xấu xa này, chú chơi xấu cháu khi nào hả? vốn định cho cháu một mối làm ăn tiền nhanh đến, không ngờ cháu lại nói chú như vậy, thế thì thôi, có mối ngon chú và La Bằng hợp tác, không cho cháu theo cùng.”

Lý Thanh Vân không chấp nhận, nói: “Chú có thể có mối làm ăn gì chứ, nếu như cháu không bỏ tiền, nhà trúc không dựng nổi. Một đoạn nhà trúc đã làm xong này, có phải nên đòi tiền mua một đống dụng cụ thả câu không? Có cần xây một nhà quản lý ở đằng sau lều trúc, cũng chính là chỗ xử lý công việc không, cũng cần tiền không?”

“Sao cháu biết? Đây là chuyện chú và La Bằng mới vừa thương lượng xong, chẳng lẽ là La Bằng nói cho cháu sao?” Lý Thiên Lai kinh ngạc hỏi.

La Bằng vội vàng chứng tỏ không phải là mình làm, nói kể từ sau khi thương lượng cho đến bây giờ, còn chưa gọi một cú điện thoại nào cho Lý Thanh Vân đâu.

Lý Thanh Vân hơi đắc ý nói: “Xí, chuyện này có gì khó đoán chứ, chưa ăn thịt heo còn chưa từng thấy heo chạy sao? Trước kia khi ra ngoài thăm quan, trung tâm thả câu chỗ đập chứa nước của người ta chẳng phải đều làm như vậy sao? Nhưng theo ý cháu, đằng sau lều trúc chẳng phải có một con đường lớn sao, sau đường trực tiếp dựng một dãy nhà trúc, tạm thời coi thành trung tâm quản lý, về sau khi xây dựng nhà hàng bằng trúc, phòng trọ bằng trúc thì có thể liền một chỗ, không cần thi công lại nữa.”

La Bằng và Lý Thiên Lai hai mặt nhìn nhau, không nghĩ tới Lý Thanh Vân có thể nhìn xa đến vậy, nối liền trung tâm quản lý với nông gia nhạc sau đó với nhau. Mới vừa rồi hai người bọn họ vẫn còn vướng mắc chuyện chọn đất của trung tâm quản lý, không nghĩ tới một phen như vậy, vấn đề không còn gì nữa.

Hai người giơ ngón tay cái lên, khen ngợi: “Thảo nào cậu mới trở về mấy tháng đã có thể xây biệt thự, lập công ty, thật sự có chút năng lực.”

“Cái gì gọi là có chút năng lực chứ, tôi đây là tài năng lớn, ha ha.” Lý Thanh Vân nói giỡn vài câu với bọn họ, mời thuốc, mời bọn họ vào trong ngồi.

Không nghĩ tới bà nội và bà Phó cùng đến, nói là ngoài cửa toàn là bệnh nhân, ban đêm cũng không đi, có ý xây dựng cơ sở tạm thời. Tuy rằng không ầm ĩ không ồn ào, nhưng luôn cảm thấy buồn bực, vì thế nên mới ra ngoài giải sầu, nghe nói nhà của Lý Thanh Vân cất nóc, nên đi qua giúp đỡ, buổi tối không đi, ở trong nhà hắn.

Việc trong nhà cũng không thể để cho hai bà cụ động tay được, hắn vội vàng gọi em họ Dương Ngọc Nô đến, để cho nàng trò chuyện với hai bà, không để hai bà làm việc, tuổi lớn như vậy, nếu ngã đụng vào đâu sẽ không tốt.

Nhà ông ngoại, nhà cậu cũng đến, nhưng chỉ có một mình anh họ Trần Thắng đại diện, tặng tiền rồi vội vã trở về nghiên cứu kỹ thuật gieo trồng nấm của hắn. Lý Thanh Vân biết rõ tính hắn nên không cố lưu lại, tiễn hắn ra ngoài lại mời hắn trưa mai đến ăn tiệc rượu.

Trần Thắng đến vào lúc này chắc chắn là do cậu mắng đến hỗ trợ, nếu như chỉ đơn thuần đến tặng tiền, chắc chắn trưa mai đến. Nhưng hình như cậu đã sai nhầm người, lấy tâm tư của Trần Thắng hiện giờ, đâu có tinh lực giúp đỡ người khác, chuyện của chính hắn còn chưa xử lý xong đâu.

Gieo trồng nàng tiên váy tuyết có một bộ kỹ thuật hoàn thiện, nhưng phải đi học, không phải tùy tiện nghiên cứu vài ngày là có thể thành công. Lý Thanh Vân cũng tìm tư liệu giúp hắn, nhưng hơn phân nửa tư liệu lưu truyền ra không đáng tin. Hắn từng đề nghị anh họ đi sang bên Phúc Kiến học một ít kỹ thuật, nhưng Trần Thắng không tin tà, dứt khoát không đi, muốn tự mình nghiên cứu.

Được rồi, Lý Thanh Vân tạm thời không rảnh quản chuyện vớ vẩn của anh họ, giữa trưa hôm sau, trong pháo hoa và tiếng pháo nổ, chính thức cất nóc. Ba Lý Thanh Vân vung kẹo cho người cả thôn, trong nhà cất nóc cũng vung rất nhiều, khiến cho bọn họ cướp loạn, mang đến hơi người mạnh mẽ cho nhà mới còn ẩm ướt.

Tất cả bà con đều đến, cười hề hề nhìn con cháu mình cướp kẹo trong nhà, nếu như kẹo rơi xuống chân bọn họ, bọn họ cũng thò tay nhặt vài cái. Nhưng vừa nhặt lên nhìn xem, ôi, ghê gớm, lại là kẹo ngon bán trong siêu thị trong thành phố, lập tức không đứng nổi nữa, cũng gia nhập vào đội ngũ cướp kẹo.

Trong lúc này, căn nhà mới cực kỳ náo nhiệt, tiếng reo hò liên tiếp. Lý Thừa Văn vung một sọt kẹo xong, lúc này mới vui vẻ kêu lên: “Ăn xong kẹo ăn xong tiệc, mọi người đừng vội đi.”

Các bà con phần lớn tặng tiền, không có mấy ai chịu rời đi, vui vẻ đáp lại vài câu, người nóng vội đã bắt đầu tìm vị trí ở trong lều dựng trước.

Tạ Khang đã đi tới, tặng bao lì xì cho Lý Thanh Vân, nói vài câu chúc mừng xong rồi ngồi xổm ở bên bờ hồ, ai kéo cũng không đi.

Mẹ của Lý Thanh Vân là Trần Tú Chi lo lắng, kêu Miêu Đản và Đại Đầu ở bên cạnh hắn, nói khách quý đến từ trong thành phố này không đúng lắm, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào rong, còn thường vớt vài cây nhét vào miệng, nhìn như thể có vấn đề về tâm thần, đừng luẩn quẩn trong lòng nhảy sông tự sát, thêm xúi quẩy cho nhà mới.

Vừa vặn Hồ Đại Hải đi tới nghe được lời Trần Tú Chi nói, hắn cười đến ôm bụng, chạy đến trước mặt Tạ Khang kéo người ta lại, kêu: “Tạ tổng, anh đổi chỗ khác ngồi đi, nếu anh còn ngồi ở đây tiếp, dì sẽ lo lắng anh tự sát đấy. Nghe nói vấn đề ô nhiễm hạng mục công ty anh đã giải quyết, đây là chuyện tốt, sao còn rối rắm như vậy chứ?”

Tạ Khang thấy là Hồ Đại Hải, lập tức giận dữ nói: “Đù má, cậu đừng có lôi kéo tôi, tôi và cậu rất quen sao? Ngày đó tôi kêu cậu tìm người qua đường Giáp đến chặn rượu, cậu kéo Lý Thanh Vân tới, còn nói cậu ấy là kỹ thuật viên thất nghiệp, kêu cậu ấy làm một trang web giúp tôi. Hay quá, hiện giờ mới biết người ta cũng là lão tổng vài công ty, tài sản lúc này không hề kém gì tôi. Mời cậu ấy ăn bữa cơm đều được thơm lây, nhà hàng người ta không thu lấy một xu của cậu ấy.”

Hồ Đại Hải vỗ bụng, đắc ý cười nói: “He he, còn không phải bạn của Hồ Đại Hải tôi nhiều, cấp bậc cao sao. Tùy tiện kéo một người đến chặn rượu chính là lão tổng tài sản vài chục triệu. Tôi còn nghe nói, vấn đề ô nhiễm hạng mục công ty anh cũng là người anh em Lý Thanh Vân của tôi giải quyết cho đúng không? Anh rảnh hơi thì vụng trộm vui vẻ đi, tôi không tìm anh đòi phí giới thiệu là quá tốt rồi đấy.”

Tạ Khang chỉ vào Hồ Đại Hải cười mắng: “Lăn đi! Đó là quan hệ giữa tôi và Thanh Vân thân thiết, người ta mới giúp tôi. Nhưng sau khi giúp đỡ xong, tôi mới phát hiện, rong cậu ấy dùng để giải quyết vấn đề ô nhiễm giúp tôi chẳng phải là rong mập ở trước cửa nhà cậu ấy sao? Chỉ mấy cây rong này thôi đã kiếm lời chỗ tôi tám triệu, cậu nói tôi có tâm tình gì đây? Hôm nay trước khi tới đây, tôi đã để bộ phận kế toán của công ty chuyển tám triệu vào tài khoản của công ty môi trường Thanh Ngọc. Mấy cây rong liền tám triệu, tôi vừa nghĩ, rau xanh hoa quả ở trên sườn núi kia của cậu ấy lại giá trị bao nhiêu?”

Điền Mục của Phúc Mãn Lâu mang theo thư ký xuất hiện sau lưng mấy người, nghe vậy nói tiếp: “Anh đây thật tinh tường, phát hiện ra giá trị của ruộng rau dưa hoa quả đây. Về sau giá trị bao nhiêu tiền thì tôi không rõ, nhưng chỉ mấy tháng nay đã cạo đi vài triệu từ chỗ tôi. Dưa hấu 200 tệ/1kg đấy, tôi muốn bao trọn, Lý Thanh Vân thằng nhãi này còn không chịu, nói gì mà lũng đoạn là không có đạo đức. Đù má, vài ngày này tôi mới rõ, hóa ra người của Thương mại Đại Hoa đã tiếp xúc với cậu ấy, thằng nhãi này định làm đại lý, không chơi với những nhà hàng nhỏ như bọn tôi.”

“Phúc Mãn Lâu vốn có tiêu chuẩn cấp năm sao lại còn là nhà hàng nhỏ hả? Ha ha, vậy rạp ăn cơm hôm nay của chúng ta còn không được tính là nhà cỏ nữa.” Lý Thanh Vân vừa tiếp đón một lượt khách, mới phát hiện là Điền Mục đến, vội vàng tới mời thuốc, mời hắn vào trong ngồi.