Lý Thanh Vân mang theo cặp lồng cơm và một túi ni lông dưa lê, ra khỏi nhà trọ, lại mua bữa sáng ở quán nhỏ bên đường cho Dương Ngọc Nô, lúc này mới đi nhanh vào bệnh viện.
Trong một phòng bệnh ở tầng hai, Lục Tiểu Quang và ba thằng bạn của hắn mặc đồng phục bệnh nhân, dán vào bên cửa sổ nhìn mệt mỏi. Lúc này nhìn thấy bóng dáng Lý Thanh Vân, cả lũ lập tức kích động kêu ầm lên: “Đã đến, đã đến, chính là thằng cha này. Bọn em đã nhìn thấy hắn đi đến phòng bệnh ở tầng mấy, đợi khi tìm được cơ hội, để cho nó biết mùi.”
Lục Tiểu Quang oán hận nói: “Thù này không báo không phải quân tử, dám thả chó cắn làm chúng ta bị tổn thất, lại cắn Hắc Tướng Quân của tao gần chết, cho dù thiên vương lão tử đến đây, cũng không thể bỏ qua cho hắn. Hầu tử, trên đùi mày không bị thương, nhanh đi theo.”
Một thanh niên gầy ốm nhuộm tóc vàng kêu khổ: “Anh Quang, trên đùi em không bị thương, nhưng mông bị cắn một phát. Đi lại, mông đau đến trứng rụt về.”
“Ít nói nhảm, mất dấu thì nhóm người bọn tao thay phiên cho mày.” Lục Tiểu Quang tỏ vẻ nghiêm khắc mắng.
“Tụi mày quá vô sỉ!” Hầu tử vừa nghe, lập tức hú lên quái dị, ôm mông chạy ra ngoài.
Không bao lâu sau, Hầu tử đã ôm mông chạy về, vẻ mặt hưng phấn nói: “Anh Quang, em đã hỏi thăm rõ ràng, người kia tên là Lý Thanh Vân, mợ hắn sinh bệnh, nằm ở trong phòng bệnh đặc biệt số 2 trên tầng năm. Trong số người đi cùng có một người đẹp tuyệt sắc, chính là cô bé da rất trắng, dáng người rất đầy đặn chúng ta đã nhìn thấy trong sơn thôn kia. Lúc đó không nhìn rõ ràng, hôm nay cẩn thận nhìn xem, ôi má ơi, dáng người kia làn da kia, nhìn xem đến tròng mắt của em đều sắp lồi ra ngoài.”
Lục Tiểu Quang vỗ lên gáy hắn, mắng: “Ở phòng bệnh đặc biệt số 2? Mày con mẹ nó ngốc hả! Một thằng nông dân từ trong núi ra, có tư cách gì vào phòng bệnh đặc biệt số 2 chứ? Mày xác định không nhìn nhầm chứ?”
Hầu tử kêu oan nói: “Em thề, tuyệt đối sẽ không nhìn nhầm. Y tá ở quầy y tá là bạn học của chị gái em, vừa khéo quen biết, tư liệu là do em hỏi chị ta. Nói hắn không có bối cảnh gì cả, chỉ vừa vặn quen biết một bác sĩ trưởng, vì thế mới sắp xếp vào phòng bệnh đặc biệt số 2, nếu như có lãnh đạo đến đây, phải lập tức chuyển ra ngoài.”
“Như vậy hả…” Lục Tiểu Quang sờ cái cằm trụi lủi, trầm tư nói: “Chúng ta phải cẩn thận suy tính, đánh thì không đánh lại hắn, thả chó cũng không được. Nếu không, tao cua cô nàng kia, đội nón xanh lên đỉnh đầu Lý Thanh Vân?”
Hầu tử và hai người khác khen ngợi: “Ý kiến hay! Anh Quang cao minh! Như vậy có thể báo được thù không đánh mà thắng. Nhưng cho dù anh Quang cưa con bé kia, bọn em cũng không thể bỏ qua cho Lý Thanh Vân được, phải tìm người đánh cho hắn một trận. Ôi, nhắc đến tên hắn, cái mông em lại đau.”
“Nói chuyện tử tế đi, đừng con mẹ nó cả ngày nhắc đến cái mông, lại nói từ này, các anh em lập tức bạo mày. Ừm… Hầu tử, cảm phiền mày đi xuống lầu một chuyến, mua quả ướp lạnh và hoa tươi ở trong cửa hàng, tao đi lên tầng năm thăm bệnh nhân. Hóa chiến tranh thành tơ lụa, chủ động hòa giải với Lý Thanh Vân, như vậy nếu hắn xảy ra chuyện, cũng không liên quan gì đến chúng ta cả.” Lục Tiểu Quang nghĩ đến đây, dùng sức vỗ tay, hưng phấn quyết định nói.
“Hả? Vì sao lại là em chứ?” Hầu tử nhăn mặt, bất đắc dĩ ai oán với ba người khác.
“Ai bảo mày không bị thương ở chân chứ, trên đùi bọn tao đều có vết thương.” Lục Tiểu Quang nghiêm chỉnh nói, đưa cho Hầu tử 500 tệ, kêu hắn đi làm việc.
Lấy được tiền, Hầu tử không ai oán nữa, vèo nhanh chóng xuống lầu, giống như mông không đau.
Lý Thanh Vân đến phòng bệnh, đổ canh gà ra cho mợ, lại đưa đồ ăn sáng khác cho Dương Ngọc Nô và Dương Văn Định, đáp lại lời cảm kích của cả nhà nàng, đi vào phòng vệ sinh rửa sạch ba quả dưa lê, mỗi người một quả, còn mình thì thôi, nhanh chóng trở về làm việc nữa.
Khi đang định rời đi, lại nghe thấy có một giọng nói của nam thanh niên truyền đến từ ngoài cửa: “Lý Thanh Vân, mợ anh sinh bệnh sao không nói sớm, nếu như không phải bạn của tôi nhìn thấy nói cho tôi, tôi còn chẳng biết gì cả.”
Lời còn chưa dứt, Lục Tiểu Quang đã đi vào phòng, tay trái xách giỏ hoa quả, tay phải xách lẵng hoa, tuy rằng đi vẫn tập tễnh, nhưng trên mặt lại treo nụ cười xán lạn.
Lý Thanh Vân há hốc miệng, vẻ mặt ngạc nhiên, không rõ thằng cha này mắc bệnh gì, lại đến thăm mợ chẳng có bà con họ hàng gì. Chẳng lẽ lần trước đã đánh hắn tỉnh ngộ rồi sao? Con hư biết nghĩ lại còn quý hơn vàng?
“Ha ha, tôi là Lục Tiểu Quang, chúng ta coi như không đánh không quen biết. Sau khi đánh xong, tôi cảm thấy thu hoạch rất nhiều, ít nhất biết rõ con chó ngao Tây Tạng kia là hàng giả, tôi đã kêu người truy cứu trách nhiệm của người bán, chuẩn bị kêu ông ta hoàn phí. Hơn nữa cũng rõ ràng đạo lý người tài còn có người tài hơn, từ đây không phách lối gây chuyện nữa. Hôm nay, anh cho tôi một cơ hội nhận lỗi đi.”
Lục Tiểu Quang nói xong, giống như chỗ không người, đặt giỏ hoa quả lên trên tủ đầu giường, đặt hoa tươi lên đầu giường Nguyễn Đông Mai còn đang ngẩn ra, không rõ có chuyện gì.
“Anh xác định không bị đánh hỏng đầu óc?” Dương Ngọc Nô cướp trước Lý Thanh Vân, nói ra nghi vấn ở trong lòng mọi người.
Lục Tiểu Quang tỏ vẻ tiêu sái, cười to nói: “Ha ha, đầu óc làm sao có thể hư mất được? Lục Tiểu Quang tôi đây không có bao nhiêu bản lĩnh, nhưng chính là không mang thù, tôi có hơn phân nửa bạn bè đều đánh nhau mới quen biết. Chính thức làm quen một chút, không biết người đẹp đây xưng hô như thế nào nhỉ?”
Dương Ngọc Nô chớp mắt, cảm thấy đầu óc của thằng cha này thật sự hỏng rồi, xin giúp đỡ nhìn Lý Thanh Vân, giống như đang hỏi hắn xem tình huống này nên xử lý ra sao?
Lý Thanh Vân nhún vai, kêu em họ tùy tiện, hắn cũng đã nhìn ra được, thằng cha này không có ý tốt. Nhưng nói cho đối phương biết tên cũng chẳng có vấn đề gì cả. Sau này theo dõi một chút là được, nếu như thật sự có mưu đồ gây rối em họ, Lý Thanh Vân sẽ để cho kẻ này hối hận sống trong nhân thế, lại nói, mỗi ngày Vượng Tài đều ăn không đủ no, thêm thức ăn, nó chắc chắn rất thích.
Nhận được ra hiệu của anh họ, Dương Ngọc Nô mới không tình nguyện đáp: “Gọi tôi Dương Ngọc Nô là được. Hơn nữa, chúng ta thật sự không quen biết, lát nữa mang đồ rời đi.”
“Như vậy chẳng phải khách khí sao? Đây là một chút tâm ý của tôi đến thăm dì, tâm ý đâu thể lấy đi được? A đúng rồi, Lý Thanh Vân, nếu như anh có việc thì có thể rời đi trước, tôi ở đây nói chuyện với dì, hơn nữa tôi cũng là bệnh nhân trong này, mọi người có thấy tôi mặc đồ bệnh nhân không? Có thể nằm cùng một bệnh viện với dì, cái này là duyên phận.”
“…” Lý Thanh Vân nghĩ, nếu như ngươi muốn nằm viện, ta có thể kêu ngươi nằm viện mỗi ngày. Nếu như nằm viện là duyên phận, ngươi có thể sống cùng duyên phận cả đời.
Nhìn cậu và mợ còn đang ngẩn ra, không rõ quan hệ của mấy người này ra sao, Lý Thanh Vân đành phải giới thiệu: “Hôm kia bọn cháu ở nông thôn từng có mâu thuẫn, chó ngao Tây Tạng do Lục Tiểu Quang này mang đến suýt nữa cắn bị thương Mao Mao cháu ngoại cháu, hai con chó săn của cháu bảo vệ chủ, cắn chó ngao Tây Tạng của cậu ta gần chết, sau đó còn cắn bị thương cậu ta và bạn bè đi cùng. Cháu vốn tưởng rằng chọc phải phiền toái lớn, có lẽ đám người này sẽ trả thù cháu và Ngọc Nô, nhưng ai nào ngờ, lòng dạ của Lục Tiểu Quang lại rộng rãi đến như thế, điểm này khiến cho cháu mặc cảm.”
Lý Thanh Vân giới thiệu xong, giống như đột nhiên nhớ ra chuyện gì, hàm hậu hỏi: “Đúng rồi, cậu sẽ không phải định giả bộ hòa giải, âm thầm hại tôi đấy chứ?”
Lục Tiểu Quang giật mình, vội xua tay cười nói: “Làm sao có thể chứ, Lục Tiểu Quang tôi không phải hạng người như vậy. Tôi có bối cảnh rất mạnh, nếu như thật sự định báo thù, trong phút chốc có thể khiến anh không hay ho. Anh nhìn xem, tôi làm như vậy sao? Không có! Nếu như anh hoài nghi tôi, tôi cũng tức giận thật, bạn bè đều không làm!”
Lý Thanh Vân giống như thật hổ thẹn cười nói: “Ha ha, vậy thì tốt, thế tôi bằng lòng hòa giải, tôi cũng vừa vặn có việc, mợ tôi nhờ vào cậu. Nếu như cậu có bối cảnh thâm hậu, nếu như có ai kêu bọn tôi dọn ra khỏi căn phòng này, cậu phải giúp đỡ xử lý đấy.”
“Không, không thành vấn đề…” Lục Tiểu Quang đột nhiên cảm thấy không thích hợp lắm, có phải mình tự mua dây buộc mình không, sao Lý Thanh Vân này lại dễ lừa như thế chứ? Lý do thoái thác khác còn chưa nói ra đâu, hắn đã tin tưởng mình rồi? Đã phó thác người thân cho mình?
Lý Thanh Vân mừng rỡ, vỗ bả vai hắn cười nói: “Cậu thật sự là một người tốt. Ngọc Nô, em cũng phải cảm ơn Lục Tiểu Quang đấy, chúng ta có thể kết bạn với cậu ta, thật sự là may mắn, chuyện của mợ cứ giao cho cậu ta.”
“Được rồi, em nghe anh, tạm thời tin tưởng cậu ta. Lục Tiểu Quang, chuyện mẹ tôi tạm thời nhờ cậy anh.” Dương Ngọc Nô nhận được nháy mắt ra hiệu của Lý Thanh Vân, biết rõ anh họ không tin kẻ này, bản thân lưu lại thêm chút tâm nhãn là được.
“Không khách khí, không cần khách khí…” Lục Tiểu Quang cười đến cực kỳ miễn cưỡng, không ngừng lau mồ hôi, như này không giống với kịch bản mình đã nghĩ, sao Lý Thanh Vân và Dương Ngọc Nô lại dễ lừa như vậy chứ? Chẳng lẽ nông dân đều dễ lừa sao?
Lý Thanh Vân sắp xếp xong chuyện ở đây, nói phải về nhà, bởi vì hôm nay có khách ở trên tỉnh xuống tìm hiểu, không quay về không được.
Mợ Nguyễn Đông Mai kêu hắn bận rộn công việc của mình đi, không cần cả ngày đến đây, cậu Dương Văn Định thì vỗ vai hắn, kêu hắn đi đường cẩn thận, Dương Ngọc Nô thì đưa hắn ra đầu cầu thang, âm thầm nói vài tiếng với hắn, lúc này mới vẻ mặt vui sướng quay trở về phòng bệnh.
Anh họ lại còn nói ông nội thần y của hắn có thể chữa được bệnh ung thư, cũng không cần phẫu thuật xạ trị hóa trị gì cả, chỉ có điều dược liệu cần đến cực kỳ quý giá, hắn trở về là định hỏi ông nội xem có thể phối thuốc hay không, nếu như có tin tức tốt, nhất định sẽ nói cho nàng biết trước. Nhưng trước khi thành công, kêu nàng phải giữ bí mật, không nói cho ai biết.
Về phần Lục Tiểu Quang, Lý Thanh Vân nói cho nàng, cứ coi kẻ này là Lôi Phong, nếu như người ta đã lòng dạ rộng lớn, không nhớ thù xưa, mình cũng nên tỏ vẻ rộng lượng một chút, cho thanh niên từng trượt chân một cơ hội hối cải để làm người. Nếu như bị hắn cuốn lấy phiền toái, một chưởng đánh bay là được, xảy ra vấn đề anh họ chống đỡ cho nàng.
Có cam đoan này của anh họ, Dương Ngọc Nô mới không lo lắng, người duy nhất nên lo lắng là đám người Lục Tiểu Quang kia, bị anh họ để mắt đến, nên tự cầu nhiều phúc đi.
Lý Thanh Vân quay trở về thị trấn, đỗ xe ở trước cửa y quán Xuân Thu, hôm nay không biết làm sao, rất nhiều bệnh nhân, cẩn thận nhìn xem, phát hiện cách ăn mặc của những bệnh nhân này không tầm thường, vừa nhìn đã biết là người trong thành phố, không phải là cư dân thị trấn nơi đây.
Thảo nào ngoài cửa có mấy chiếc xe tốt, hóa ra là do người nhà của những bệnh nhân này lái đến. Người nhà của những bệnh nhân này rất có tố chất, khi Lý Xuân Thu bắt mạch cho bệnh nhân, bọn họ đàng hoàng tử tế ngồi chờ ở trên ghế dài, cũng không dám nói lời nào, sợ ảnh hưởng đến chẩn đoán của bác sĩ.
Lý Thanh Vân vào đại đường y quán, đưa tay ra hiệu cho ông nội, ý bảo ông nội mình có việc muốn nói với ông.
Lý Xuân Thu vừa khéo bắt mạch xong, dừng lại nói: “Phúc Oa à, có chuyện gì nói luôn ở đây, hôm nay quá nhiều bệnh nhân, lại đều từ trong thành phố đến, sợ chậm trễ bọn họ về nhà.”
Lý Thanh Vân ra vẻ lòng như lửa đốt, kêu lên: “Ông nội, việc của cháu cũng rất cấp bách, nhanh chóng kê đơn thuốc đi, mợ cháu vừa kiểm tra ra bị ung thư tử cung giai đoạn cuối, bác sĩ kêu phẫu thuật cắt bỏ, cộng thêm xạ trị và hóa trị cho mợ, quá giày vò. Bệnh chỉ cần uống thuốc là có thể chữa khỏi, việc gì phải phẫu thuật chứ, nhanh viết đơn thuốc đi, cháu bốc thuốc sắc cho mợ.”