Chương 125: Thương mại Đại Hoa

Nghe được lời Lý Thanh Vân nói, bệnh nhân và người nhà đang chờ đồng thời kinh hãi. Cái gì? Kê một đơn thuốc là có thể chữa được ung thư giai đoạn cuối? Này không phải là kê đơn, là nói đùa mới đúng.

Lừa đảo, nhất định là lừa đảo. Nhưng lừa đảo vậy cũng quá nghiệp dư, không biết diễn một chứng bệnh để cho tất cả mọi người có thể tiếp nhận. Ung thư tử cung giai đoạn cuối uống một thang thuốc bắc là có thể khỏi, trên đời này còn có không gian để cho Tây y sinh tồn sao?

Người trẻ tuổi này lừa đảo không thành vấn đề, dù sao là cháu nội của Lý thần y, nhưng phó bí thư Hoàng và phu nhân của hắn đều nói Lý Xuân Thu là thần y, như vậy còn có thể sai sao? Cho dù bác sĩ này có thể diện lớn hơn nữa, cũng không thể mời nổi phó bí thư Hoàng và phu nhân làm giả được đúng không?

Lý Xuân Thu cũng tức giận đến dựng râu trừng mắt, trung y không kém, nhưng không đến mức thần kỳ như vậy. Trên án lệ thuốc trung y cũng có rất nhiều sự thật chữa khỏi ung thư giai đoạn cuối, nhưng đó là kết quả của uống thuốc lâu dài và tổng hợp chữa trị, một thang thuốc có thể chữa khỏi ung thư tử cung giai đoạn cuối, Lý Xuân Thu đều muốn bái người như vậy làm thầy.

“Nhóc thúi, ăn nói lung tung gì vậy hả? Một thang thuốc đâu thể chữa khỏi ung thư giai đoạn cuối chứ?” Lý Xuân Thu răn dạy cháu nội một câu, đang định kêu hắn rời đi, đừng ở đây quấy rối, nhưng thấy Lý Thanh Vân nhướng mày ra hiệu cho mình, trong lòng hắn đột nhiên nhớ ra một chuyện, chính là một kim châm cứu chữa khỏi cho phó bí thư Hoàng, vì thế không cam tâm tình nguyện bổ sung một câu: “Ít nhất phải ba thang thuốc mới có hiệu quả, về phần chữa khỏi thì ông không chắc lắm, ít nhất có thể khống chế bệnh tình không tái phát.”

Lý Thanh Vân thấy ông nội cuối cùng ngầm đồng ý chuyện mở rộng danh tiếng cho hắn, mới yên tâm, mới rồi còn sợ hắn không cảm kích: “Chỉ cần không dùng dao, không xạ trị không hóa trị, khống chế được bệnh tình coi như thành công một nửa. Ông nhanh kê đơn thuốc đi, buổi chiều cháu còn phải đi bệnh viện. Cháu tin tưởng y thuật của ông, nhà cậu mợ lại càng tin tưởng bệnh viện.”

“Gặp người bệnh mới có thể kê đơn được, thuốc trung y là mỗi người một đơn, cháu cũng từng đọc không ít sách thuốc trung y, sao kể cả chuyện này đều không hiểu chứ hả? Đi đi đi, có việc thì đi nhanh đi, đừng ở đây quấy rối. Xế chiều khi đi bệnh viện thì mang ông theo.” Lý Xuân Thu không phải muốn để cho cháu nội đánh danh tiếng giúp mình, mà sợ cháu nội làm xằng bậy, tùy tiện sắc một thang thuốc, cộng thêm ngọc tủy dịch, một chén thuốc đã chữa khỏi cho bệnh nhân ung thư, sợ rằng sẽ thu hút sự chú ý của ban ngành nào đó, đến lúc đó người ôm ngọc có tội, sẽ rước lấy phiền toái lớn cho trong nhà.

Hắn bị cháu trai làm cho không có cách nào khác, cho nên mới đồng ý đi điều trị ở trước mặt mọi người, còn nói cần đến ba thang thuốc. Nếu như một thang thuốc uống ba ngày, ba thang thuốc chính là chín ngày, sau khi khống chế bệnh tình của bệnh nhân, lại chậm rãi tăng thêm lượng dùng của ngọc tủy dịch, ung thư đúng là có thể quét sạch. Như vậy, ít nhiều gì có thể giảm bớt lời đồn đại khủng bố một thang thuốc đã chữa khỏi ung thư.

Lý Thanh Vân không ngờ ông nội lại nghĩ phức tạp như vậy, chỉ cho rằng đã ngầm đồng ý với cách mở rộng của mình, âm thầm đắc ý, ra đằng sau chào bà nội, bà Phó, Tôn Đại Kỳ, rồi rời đi.

Nguyên nhân hắn không nghĩ phức tạp như vậy là vì ngọc tủy dịch kia chính là linh tuyền không gian của hắn, muốn có thì lấy ra một ít, không muốn nó có, dù thế nào nó đều không thể xuất hiện ở trên thế gian. Cho dù có người muốn điều tra, cũng không tra ra được một chút dấu vết nào. Dùng linh tuyền làm thuốc, hiệu quả thần kỳ ngẫu nhiên xuất hiện một hai lần, không ai điều tra ra được gì.

Lý Thanh Vân vừa trở về ruộng trồng rau thì nhận được điện thoại của Tôn Quốc trung tổng giám đốc thương mại Đại Hoa trên tỉnh, nói là mình đã đến trấn Thanh Long, không rõ đi đến khu trồng rau xanh của hắn như thế nào. Lý Thanh Vân chỉ đường cho đối phương, nói là đi về hướng Bắc ba dặm, ra khỏi chợ là có thể nhìn thấy một mảnh triền núi đặc thù, đi theo đó tìm mình chuẩn xác không sai.

Tôn Quốc Trung cúp điện thoại, kêu lái xe chạy đi, bản thân lại rất khó hiểu, không biết cái gọi là triền núi đặc thù kia có nghĩa là gì, lại có cái gì khác biệt.

Nhưng khi xe chạy đến Nam địa Lý gia trại, hắn lập tức hiểu rõ hàm nghĩa của câu nói này, đỉnh núi khác chính là bị màu xanh lá bao trùm, chỉ khi tới một triền núi gần quốc lộ này linh khí bức người, thực vật trên đó xanh đến giống như phỉ thúy, vừa liếc mắt đã khiến cho người ta lên tinh thần.

“Sang bên kia dừng lại, chính là nơi đây, không sai được.” Tôn Quốc Trung xuống xe, nhìn thấy phong cảnh xung quanh triền núi, còn có biệt thự đang xây dựng, lập tức khen ngợi: “Kế núi gần sông ở cạnh trúc, trước sân sen nở khắp đầy hồ. Có thể xây biệt thự ở nơi như vậy, bình thường uống rượu câu cá, hái dưa trồng rau nuôi cá, thật sự là cuộc sống giống như thần tiên.”

Hắn nhìn hoa sen nở đầy hồ nước, hít sâu một hơi, giống như hít mùi hoa đầy hồ vào trong phổi, thật lâu không muốn thở ra.

Lái xe dừng xe lại, sùng bái nhìn tổng giám đốc nhà mình, sơn thôn hoang vắng hẻo lánh đều được sếp hình dung ra thành đẹp như vậy, mình đều động lòng. Nhưng mà ông chủ có biệt thự giá trị mấy chục triệu ở nhiều thành phố lớn, một biệt thự kia còn không mạnh hơn nơi này sao? Chỉ bằng căn nhà nhỏ hai tầng nông thôn đang xây kia? Nói đùa gì vậy, chỉ bán một nhà vệ sinh trong biệt thự của ông chủ, đều có thể xây lên tòa nhà hai ba tầng tương tự vậy.

“Ông chủ, nơi đây rối loạn lung tung, đều là công nhân xây dựng, đâu giống với khu trồng rau xanh chứ? Anh nhìn xem, xung quanh không có cả rào chắn, như vậy nói lên đất thầu trồng rau này còn chưa khép kín, nếu thật sự tốt như trong truyền thuyết, đã sớm bị người đánh cắp hết.” Lái xe là người ở nhà cũ Tôn Quốc Trung, ở bên cạnh hắn thời gian lâu dài, nói chuyện có thể tùy tiện một chút.

Tôn Quốc Trung mặc trang phục giản dị, chân đeo giày thể thao bình thường, bước chậm trên cỏ bên cạnh bờ hồ nước, có lan can đường quốc lộ, không sợ ngã xuống sườn dốc cỏ hoang mọc lan tràn.

Hắn chỉ vào quốc lộ cách đó không xa và công nhân đang bận rộn đóng cọc ở trong hồ nước, cười nói: “Cậu có ánh mắt gì thế hả, không thấy được công nhân đang làm rào chắn sao? Lan can đường lưới thép sơn xanh cao ba bốn mét đã xem như rất tốt. Bọn họ vòng cả hồ nước xung quanh lại, xem ra còn định nuôi cá nữa. Nhưng triền núi này không lớn, cho dù lợi dụng tổng hợp, quy mô cũng là một vấn đề.”

Lái xe không hiểu được hỏi: “Nếu như đất thầu trồng rau nhỏ như vậy, lấy thân phận và địa vị của ông chủ ở trong ngành nghề nông nghiệp cả nước, vì sao còn tự mình đến đây chứ? Tùy tiện phái một giám đốc cấp thành phố đến đã coi như cho cậu ta thể diện rất lớn rồi.”

“Cậu không hiểu… Đừng nói là giám đốc cấp thành phố, hôm nay tôi tự mình đến đây, cũng chưa chắc có thể bàn thành mối làm ăn. Ở trong điện thoại, ông chủ thầu mảnh đất trồng rau này đã để lộ ra cung không đủ cầu, so với coi là đại lý, cũng chỉ có thể tiêu thụ ở khu vực bên ngoài thành phố Vân Hoang.”

“Vì sao? Chẳng lẽ ông chủ của nơi đây không biết địa vị trong ngành nông nghiệp cả nước của thương mại Đại Hoa sao?”

“Như vậy nói lên ông chủ của nơi đây còn chưa phải là thương nhân chân chính, bây giờ hắn vẫn còn duy trì quan niệm tư tưởng đơn giản thứ tự trước sau, điều này cũng là một điểm tôi thấy thưởng thức. Nếu như không phải vậy, trực tiếp kêu giám đốc khu vực thành phố Vân Hoang đến đàm phán cũng đã mọi sự đại cát.”

Lý Thanh Vân không biết Tôn Quốc Trung đang thảo luận về mình với lái xe, hắn nhìn thấy một chiếc xe Benz màu đen vô cùng giản dị đỗ ở bên hồ, một người đàn ông chừng bốn mươi mấy tuổi, mặt chữ điền, tóc rất ngắn, dáng vẻ thật phổ thông chính là ánh mắt rất có thần bước từ trên xe xuống.

Lý Thanh Vân đi qua chào hỏi, từ đằng xa nói: “Là tổng giám tốc Tôn của thương mại Đại Hoa sao? Tôi là Lý Thanh Vân, là người phụ trách nơi đây.”

Tôn Quốc Trung bắt tay với hắn, cười nói: “Xin chào, là tôi. Ha ha, cậu Lý thật sự tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nhanh như vậy đã có sự nghiệp của bản thân.”

“Tổng giám đốc Tôn nói đùa, so với tổng giám đốc Tôn, tôi thật sự khó coi. Đi nào, chúng ta vừa đi vừa nói, tiện thể vào trong ruộng nhìn xem.” Lý Thanh Vân nói xong, dắt bọn họ đi lên ruộng bậc thang.

Tôn Quốc Trung đi vào ruộng rau dưa ở trong ruộng bậc thang, quan sát một lúc, tỏ vẻ ngạc nhiên. Nếm thử dưa chuột và cà chua, kể cả đậu đũa, cà tím, ớt đều nhét vào miệng. Hắn chẳng những nếm thử, còn nuốt xuống.

“Thật sự là thứ tốt! Còn ăn ngon hơn cả thức ăn nấu chín. Đây mới là rau xanh chân chính chứ, mùi vị hạng nhất. Nếu như bán đi kinh thành và Thượng Hải, cho dù giá gấp vài lần, cũng sẽ có nhà giàu xua như xua vịt.” Sau khi nếm thử, Tôn Quốc Trung khen ngợi từ tận đáy lòng.

Lý Thanh Vân cười nói: “Mượn lời chúc tốt lành của tổng giám đốc Tôn, hy vọng có thể bán được giá tốc ở trên thành phố lớn. Nhưng khu vực thành phố Vân Hoang này, tôi đã có vài vị khách hàng đang làm, giá cũng không cao, nhưng bọn họ thuộc về khách hàng ban đầu của tôi, có giúp đỡ rất lớn cho tôi. Nếu như chúng ta may mắn thỏa thuận thành công làm đại lý, xin vượt ra khỏi thành phố Vân Hoang, khu vực này thuộc về khu tôi giữ lại cho riêng mình.”

Tôn Quốc Trung cười nói: “Ha ha, chuyện này dễ bàn, kết cấu của thành phố Vân Hoang quá nhỏ, tôi còn chướng mắt trình độ chi tiêu của nơi này đấy. Nào, đi tới trong ruộng dưa nhìn xem, nghe nói Phúc Mãn Lâu đẩy dưa hấu và dưa lê trồng ở đây lên giá trên trời, giá này đã sắp vượt qua khỏi dưa hấu đen Nhật Bản.”

Mới vừa đến trưa, dẫn hắn đi dạo toàn bộ triền núi, ruộng rau, ruộng dưa, khu vực cải trắng, cải củ mới vừa nhận thầu, trại nuôi gà sinh thái quy mô nhỏ ở trên đỉnh núi, cây ăn quả, cây trà ở triền núi khuất bóng, ao cá dưới chân núi.

Đến bữa trưa, Lý Thanh Vân tự mình xuống bếp, làm vài món ăn nhà quê cho Tôn Quốc Trung, tất cả rau dưa và cá đều nuôi trồng trong nhà mình, một hũ rượu lâu năm cất giữ mười năm, hai người vừa ăn vừa nói, tán gẫu vô cùng thoải mái.

Lái xe vô cùng tự giác, bưng bát gắp một ít đồ ăn, không ngồi cùng bàn với ông chủ. Ba mẹ của Lý Thanh Vân ăn cơm ở nông trường, sợ ảnh hưởng đến con trai thỏa thuận mối làm ăn lớn.

Sau khi ăn xong, Tôn Quốc Trung mới nói ra, vô cùng chắc chắn: “Lấy quy mô của Phúc Mãn Lâu và Thục Hương Các, không nuốt nổi hết chỗ rau dưa và hoa quả này của cậu. Về phần một nhà khác Xuyên Phủ Ngư Vương mới vừa nổi lên, số lượng rau dưa dùng đến càng ít, gần như không đáng kể. Phần còn lại, thương mại Đại Hoa bọn tôi có thể ăn hết, về sau cho dù cậu trồng bao nhiêu rau dưa hoa quả và sản phẩm thủy sản có chất lượng giống vậy, bọn tôi đều có thể tiêu thụ giùm, giá bảo đảm khiến cậu hài lòng.”

Lý Thanh Vân hoan nghênh công ty lớn thỏa thuận nghiệp vụ đại lý, nhưng tất cả phần từ một nhà công ty nhận thầu thì hắn tuyệt đối không thể đồng ý. Có cạnh tranh mới có sức sống, cho dù rau dưa do bọn họ bán ra trở thành sản phẩm xa xỉ, cũng sẽ có một định vị thị trường hợp lý, không thể do một công ty đại lý định đoạt.

Do đó, Lý Thanh Vân có thể đồng ý cho hắn quyền đại lý của vài tỉnh phía Nam, còn mấy khu vực quan trọng ở phía Bắc thì hắn sẽ không dễ dàng nhả ra.

Hai người tranh luận vài câu, nói ra một phương hướng đại khái, chi tiết cụ thể còn cần đến người quản lý chuyên nghiệp soạn thảo hợp đồng. Xét về tổng thể, Tôn Quốc Trung tương đối hài lòng, thậm chí còn âm thầm may mắn, đất thầu trồng rau này mới vừa khởi bước, còn chưa đăng ký công ty, mình một hơi bắt được quyền đại lý của vài tỉnh quan trọng phía Nam, đã chiếm nước cờ đầu. Chờ sau khi nhãn hiệu này thành công, các đại lý sản phẩm nông phụ cả nước ùn ùn kéo đến, đừng nói một lần thỏa thuận thành công quyền đại lý của vài tỉnh, chỉ quyền đại lý của một thành phố đều khó được.

Sau khi ăn xong, hứng thú dạo chơi của Tôn Quốc Trung không giảm, phải định vào trong thôn đi dạo, vừa đến trong thôn đã nhìn thấy nhân viên của ủy ban thị trấn đảng ủy thị trấn đi ra từ trong nhà trưởng thôn, có không ít cán bộ uống nhiều, đi đều loạng choạng. Trưởng trấn Ngô Tiêu Vũ cũng trong số đó, nhưng hình như tửu lượng của nàng không tệ, chỉ hai gò má ửng đỏ. Có một cán bộ kỳ cựu hơn năm mươi tuổi đi ở đằng trước nàng, chính là bí thư đảng ủy thị trấn của trấn Thanh Long, tóc trên đỉnh đầu đã rụng sạch, giống như không vui vẻ lắm, vẫn luôn nghiêm mặt, thỉnh thoảng còn quay đầu liếc xéo kế toán thôn Lý Xuân Dịch.