Chương 123: Nhân sâm ở trong chậu hoa

Triệu Diên Thọ nói có phòng bệnh để không, còn Nguyễn Đông Mai lại ở hành lang, vấn đề này tương đối phức tạp.

Chủ nhiệm Lỗ giống như không định chọc phiền toái, chỉ nói Triệu Diên Thọ có quen biết thì tốt, đã giúp thì giúp đến cùng đi, hắn vừa làm xong một ca phẫu thuật, phải đi về nghỉ ngơi.

Trải qua giới thiệu mới biết rõ, Triệu Diên Thọ là bác sĩ phó chủ nhiệm của viện trung y, bởi vì có mối quan hệ ở trong tỉnh, nhân duyên tương đối tốt, lăn lộn vài năm kinh nghiệm theo lão chủ nhiệm ở khoa ung bướu.

Lý Thanh Vân cũng hiểu đạo lý này, có kinh nghiệm và thành tích, lại điều đến phòng trung y không quá quan trọng khác, có thể suôn sẻ tăng lên làm bác sĩ chủ nhiệm chính.

Tri thức lý luận của Triệu Diên Thọ vững chắc, am hiểu chẩn đoán nội khoa, không cần đến hắn phụ trách khoa phẫu thuật này, trước mắt chính là đi theo chủ nhiệm Lỗ học tập, trừ bỏ phương diện phẫu thuật hắn tạm thời không làm được, phương diện khác vẫn tương đối để cho người ta yên tâm.

“Còn có năm chai truyền, đoán chừng cần truyền cả đêm. Tiểu Phó, nhanh chóng đi đổi thuốc cho bệnh nhân đi, rúc ở đó làm gì? Người nhà bệnh nhân phản ánh, nhờ tôi van xin hộ có ích lợi gì? Ngày mai tự mình đi phòng thanh tra dịch vụ giải thích đi.” Triệu Diên Thọ rất cho Lý Thanh Vân thể diện, sau khi kiểm tra rõ ràng, nghiêm khắc khiển trách y tá trung niên.

Y tá kia đỏ mặt, không dám cãi lại, tìm được chai thuốc của Nguyễn Đông Mai thì chạy đi, giả bộ như thật lo lắng cho bệnh nhân. Nhưng trước khi rời đi, lại oán hận trừng mắt nhìn Lý Thanh Vân.

Lý Thanh Vân vốn lười để ý đến y tá này, không quan tâm nàng có thái độ gì, chỉ cần đổi thuốc đúng giờ cho bệnh nhân là được.

“Đúng rồi, bác sĩ Triệu, nghe nói còn có phòng bệnh sao? Có thể sắp xếp một chút không? Trời rất nóng, ở hành lang không tiện lắm.” Thấy y tá rời đi, Lý Thanh Vân mới nhỏ giọng hỏi.

“Để tôi gọi điện thoại cho y tá trưởng, hỏi thử xem là có chuyện gì. Ha ha, chuyện ầm ĩ này khiến cậu chê cười. Cậu chờ nhé…” Triệu Diên Thọ vẫn muốn mua nhân sâm trăm năm từ chỗ ông nội Lý Thanh Vân, do đó vẫn lấy thái độ cầu người đối đãi với hắn.

Lý Thanh Vân để hắn tùy ý, thấy hắn đi vào trong góc gọi điện thoại, mình dựa vào bàn y tá, tiến vào tiểu không gian, định nhìn xem nhân sâm đã đến trình độ nào. Nếu như tạm được thì bán cho hắn một gốc, cũng coi như hoàn trả nhân tình.

Lý Thanh Vân cảm thấy không cần nhìn xem sâm trong vườn nhân sâm, mới trồng được bao lâu chứ, cho dù thời gian chênh lệch gấp mười lần, sâm vẫn còn rất nhỏ, không có tác dụng dùng thuốc gì cả. Hắn muốn nhìn hai gốc nhân sâm ở trong chậu hoa, đây là sâm hắn trồng làm cảnh ở trong chậu hoa trước khi nhận được tiểu không gian. Khá lớn, sau khi hắn gặp chuyện không may nhận được tiểu không gian, ước chừng đã có sáu năm. Cộng thêm chênh lệch thời gian gấp mười lần trong hai ba tháng nay, cộng lại đã gần mười năm.

Kể từ sau khi dời vào tiểu không gian, Lý Thanh Vân vẫn luôn dùng linh tuyền không gian để tưới, cảm thấy cho dù phẩm chất không tốt, cũng có thể miễn cưỡng đạt đến hiệu quả sâm hoang dại. Bởi vì đồ vào tiểu không gian, cho dù là hai con cá vàng trước đó hay là chó nhỏ hải đông thanh đều có dáng dấp lớn hơn đồng loại phổ thông, hai cây nhân sâm chắc không kém hơn được.

Vỗ lỏng đất trong chậu gốm sứ, lật ngược ra, đổ cả nhân sâm lẫn đất ra ngoài. Sau đó dùng ngón tay gạt từng chút một đất ở xung quanh nhân sâm, như vậy có thể nhận được một gốc nhân sâm hoàn chỉnh, không bị tổn thương.

Khi ở bên ngoài, sợi râu trong bùn đất vô cùng tươi tốt, khiến người ta ngạc nhiên, càng vào trong càng thô, nhưng khi nhìn thấy thân chính của nhân sâm, chỉ thô chừng ngón tay giữa, phân ra bốn năm nhánh nhỏ, vừa mới nhìn thật sự giống như tiểu bạch tuộc, tất cả xung quanh thân chính đều là râu nhỏ giống như xúc tu.

“Nhìn từ bề ngoài thì giống sâm núi dại, chẳng qua không lớn bằng gốc của ông ngoại. Nhưng mà không giống với sâm Tứ Xuyên lắm, giải thích này hơi phiền toái. Nhưng cũng có người nói, cùng một ngọn núi có trăm loại sâm, mỗi một gốc nhân sâm đều không giống nhau, đến lúc đó rồi tính sau. Nếu như thật sự không ai muốn, mình ngâm rượu uống.”

Nghĩ đến đây, hắn bỏ gốc nhân sâm này lại trong chậu hoa, rời khỏi tiểu không gian, bởi vì Triệu Diên Thọ đã quay lại.

“Tuy rằng có một chút vấn đề, nhưng mà vẫn sắp xếp được. Chủ yếu đó là phòng bệnh cán bộ cao cấp lưu lại dự phòng, tôi mới vừa đến khoa ung bướu không bao lâu, không rõ tình huống. Không có lãnh đạo vào viện thì thôi, nếu như thật sự có lãnh đạo vào ở, bệnh nhân vẫn phải chuyển phòng bệnh, tôi sẽ kêu y tá trưởng lưu ý phòng bệnh để trống.” Triệu Diên Thọ hơi bất đắc dĩ nói.

Lý Thanh Vân vội nói: “Cảm ơn bác sĩ Triệu, lời cảm ơn không nói nhiều. Đúng rồi, lần trước tôi vào núi, đào được một gốc sâm có tuổi, không rõ bao nhiêu năm, nhưng kích thước không nhỏ, chờ tôi về nhà lấy cho bác sĩ nhìn xem.”

“Cái gì? Cậu đào được sâm núi dại? Tốt quá. Thân chính to bao nhiêu? Dài bao nhiêu?” Triệu Diên Thọ hưng phấn túm lấy cánh tay hắn, hai mắt tỏa sáng hỏi.

“Thân chính nhân sâm chỉ to bằng ngón giữa, phân ra bốn năm nhánh, mỗi nhánh to bằng cái đũa, quanh quân mọc rất nhiều râu nhỏ giống như sợi tóc, râu nhỏ dài chừng nửa mét.” Lý Thanh Vân hình dung đơn giản một lần gốc sâm kia, nhưng phán đoán niên đại nhân sâm cần rất nhiều đặc thù, không tận mắt nhìn thấy sâm thật, dù ai đều không cách nào đoán được niên đại của một gốc nhân sâm.

Triệu Diên Thọ hưng phấn nói: “Được được, vậy khi nào cậu mang đến cho tôi xem, nếu như thật sự là sâm núi dại, tôi sẽ thu mua giá cao. Có lẽ tôi không có nhiều tiền như vậy, nhưng sư huynh của tôi là chuyên gia chăm sóc sức khỏe trong tỉnh, đồng thời cũng làm buôn bán thuốc, tiền không là vấn đề gì với anh ấy.”

Vào lúc này, y tá trung niên cầm chai không quay về, nở nụ cười với Triệu Diên Thọ, nói: “Bác sĩ Triệu, tôi đã thay thuốc xong. Ha ha, tôi không biết bác sĩ có quen người nhà bệnh nhân này, đắc tội nhiều, nhưng giờ đã biết, bác sĩ cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc cẩn thận.”

Cho dù Triệu Diên Thọ bất mãn với y tá này thì cũng không có quyền xử lý nàng, chỉ phải nghiêm mặt nói: “Không nói chuyện khác, thu dọn phòng bệnh chăm sóc đặc biệt số 2, chuyển bệnh nhân giường bệnh 18 + 1 sang đó. Đồng thời gọi điện thoại cho phòng chăm sóc đặc biệt, kêu bọn họ phái một y tá cấp đặc biệt qua.”

Y tá này kinh ngạc liếc nhìn Lý Thanh Vân, không thể ngờ bác sĩ Triệu lại săn sóc hắn như vậy, lại đưa phòng bệnh chăm sóc đặc biệt lưu lại dự phòng cho hắn. Bệnh viện có tầng phòng bệnh cán bộ cao cấp riêng, nhưng một vài phòng đặc thù đều có lưu lại hai phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Lý Thanh Vân vô cùng hài lòng với sắp xếp của hắn, đi theo y tá khiến cho người ta chán ghét này, quay trở về giường bệnh của mợ. Nghe nói có thể tiến vào phòng bệnh chân chính, Nguyễn Đông Mai vô cùng vui vẻ, luôn khen Lý Thanh Vân có bản lĩnh.

Vào lúc này, ba của Dương Ngọc Nô là Dương Văn Định đã trở lại, vẻ mặt mỏi mệt, nhìn thấy Lý Thanh Vân và Dương Ngọc Nô, chỉ cười chào hỏi. Nghe nói có thể vào phòng bệnh chăm sóc đặc biệt mới vui mừng lên.

“Ôi, sớm biết vậy cậu đã không đi gọi điện thoại cầu người. Đám chó má kia, bình thường ba hoa mình rất lợi hại, nhưng khi thật sự cần dùng đến bọn họ thì giả vờ khốn nạn nói này nói kia, dù sao chính là không làm được việc. Bố tổ sư nhà chúng nó chứ, còn có hai kẻ nhân cơ hội làm tiền, nói cho nó vài trăm tệ, mới có thể nhờ người vào ở phòng bệnh.”

Thảo nào sắc mặt của Dương Văn Định lại kém vậy, hóa ra đi gọi điện thoại cầu người.

“Cũng may mắn, vừa khéo gặp được một bác sĩ quen, cũng chính là bác sĩ chính của mợ Triệu Diên Thọ, chờ chúng ta vào phòng bệnh, ông ấy sẽ tới chào hỏi.” Lý Thanh Vân nói.

“Ha ha, cho dù nói như thế nào, cậu đều cảm ơn cháu.” Dương Văn Định dùng bàn tay to giống như quạt hương bồ dùng sức vỗ bả vai Lý Thanh Vân, vẻ mặt cảm kích.

Lý Thanh Vân đau đến nhếch miệng, má ơi, sức tay của người cậu này còn ác hơn cả Tôn Đại Kỳ nữa, may mà hắn thường xuyên dùng linh tuyền không gian, thể chất mạnh đến giống như quái thú, bằng không một cái vỗ này thôi, chắc chắn ngồi trên đất.

Dương Ngọc Nô cẩn thận, phát hiện Lý Thanh Vân đang nhếch miệng, lập tức hờn dỗi trách cứ: “Ba, ba đang cảm ơn anh Phúc Oa hay là nhân cơ hội đánh anh ấy vậy, nhìn xem ba vỗ vai người ta kia, bả vai chắc chắn đau hỏng rồi.”

“Xin lỗi xin lỗi, mới vừa rồi tâm tình rất loạn, không thu sức, đều do đám chó má kia chọc tức.” Mấy người cười nói, không khí cuối cùng chuyển biến tốt đẹp một chút, chờ vào phòng bệnh mới, một luồng khí lạnh lập tức thay thế oi bức ở trong hành lang, tâm tình của mọi người cũng theo đó chuyển biến tốt đẹp.

Không bao lâu có một nữ y tá trẻ tuổi xinh đẹp, vô cùng dịu dàng hỏi han ân cần, đo nhiệt độ cơ thể, trong lúc chờ đợi kết quả còn giới thiệu cách dùng thiết bị của phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, điều chỉnh giường bệnh cao thấp như thế nào, nút nào là nút khẩn cấp, nút nào là nút gọi quầy phục vụ.

Hoàn cảnh nơi đây thật sự không tệ, có hai chiếc giường bệnh, một chiếc để cho bệnh nhân ngủ, một chiếc khác có thể để cho người nhà ngủ, hơn nữa còn có giường gấp kèm theo bổ sung, trong phòng bệnh có phòng vệ sinh, có thể dễ dàng vệ sinh.

Trong khi y tá giới thiệu, Triệu Diên Thọ cầm bệnh án đi đến, đầu tiên lên tiếng chào hỏi Lý Thanh Vân trước, rồi mới nói chuyện với Nguyễn Đông Mai, an ủi nàng vai câu, nói là sáng sớm mai sẽ có một chuyên gia hội chẩn, mấy chuyên gia trong bệnh viện sẽ thảo luận phương án điều trị sau cùng cho nàng, kêu nàng kiên nhẫn chờ đợi.

Thật ra Lý Thanh Vân định dùng nước suối không gian chữa bệnh cho mợ, nhưng không biết lấy phương pháp nào để tiến hành, lại không khiến cho người ta hoài nghi. Biểu hiện mới vừa rồi của hắn không khác nào người nhà bệnh nhân bình thường, nhưng trong lòng hắn lại không muốn để cho mợ phải chịu nỗi đau khổ của phẫu thuật, xạ trị, hóa trị.

Cho dù nói như thế nào, trước khi phẫu thuật sẽ giúp mợ một phen. Khi Lý Thanh Vân đưa Triệu Diên Thọ rời đi, nói cho hắn biết không vội vã phẫu thuật, quan sát nhiều thêm vài ngày rồi tính, chờ sau khi thương lượng ổn thỏa lại phẫu thuật cũng không muộn. Triệu Diên Thọ kêu hắn cứ yên tâm, nói là chờ khi nhân sâm của hắn được đưa tới, sư huynh chuyên gia chăm sóc sức khỏe ở trong tỉnh cũng đến, tới lúc đó để cho sư huynh kiểm tra lại cho mợ.

Lý Thanh Vân âm thầm gật đầu, chỉ có thể kéo dài hai ngày, cảm thấy có thời gian sắp xếp phương pháp điều trị ‘không theo lệ thường’. Cùng lắm thì để cho ông nội mình ra mặt, lại làm diễn viên không chuyên đóng vai thần y một phen, mấy liều thuốc bắc, lập tức thuốc đến bệnh trừ, phẫu thuật xạ trị hóa trị gì đó, tất cả đều không cần thiết.

Đêm cùng ngày, Lý Thanh Vân vào ở trong một nhà trọ nhỏ gần đó, hắn ở trong phòng bệnh không tiện lắm, cũng lưu lại không gian cho người một nhà nói chuyện. Nhưng trời chưa sáng, hắn đã tiến vào tiểu không gian, nấu một nồi canh gà rừng nấu nấm, cất vào cặp lồng giữ ấm, chuẩn bị đưa đi cho mợ. Ngẫm nghĩ, lại đựng thêm vài quả dưa lê trồng trong không gian, dưa này ăn không thể chữa bệnh, nhưng có tác dụng cường thân kiện thể, tốt hơn sản phẩm bảo vệ sức khỏe trên chợ rất nhiều.

Con gà rừng này là ngày hôm qua Nhị Ngốc Tử bắt về cho con trăn ăn, Lý Thanh Vân thấy con trăn ai oán nhìn cặp lồng cơm của hắn, nên bắt mấy con cá cho nó ăn. Con này không ngốc, biết rõ gà rừng Nhị Ngốc Tử bắt về mỗi ngày là chuẩn bị cho nó, Lý Thanh Vân dùng, nó không dám ngăn, lại không dám phẫn nộ, chỉ dùng ánh mắt ai oán nhìn hắn.

Bởi vì biết rõ, ngăn cản là vô dụng, sau lần đó tức giận chống trả, chẳng phải bị ăn một trận no đòn sao? Đặc biệt khi nhìn thấy Lý Thanh Vân bắt một con rắn đầu sắt Mangshan cột lên trên đá mặt trời, nướng đã lâu, dáng vẻ bi thảm kia, con trăn lớn vừa nghĩ đã run.