Ở trên đường đi, Lý Thanh Vân đã nghe em họ nói đại khái chuyện xảy ra.
Ba Dương Văn Định và mẹ Nguyễn Đông Mai của Dương Ngọc Nô nói là đi lên huyện thăm người thân, bởi vì nhà ông bà ngoại nàng ở ngay trên huyện, nên nàng không hề nghĩ nhiều. Nhưng ai ngờ đi hai ngày không về, lại là đi bệnh viện kiểm tra thân thể, kết quả nhận được thật sự hỏng bét, nói là ung thư tử cung giai đoạn cuối.
Khi xe bán tải chạy vào viện trung y, Dương Ngọc Nô còn đang lau nước mắt, tiếp tục nói: “Mẹ em còn trẻ, sao lại mắc bệnh này được chứ, em mới đi làm một tháng, còn chưa hiếu thuận với mẹ đâu, sao có thể như vậy chứ? Em gái và em trai em còn đang đi học, nếu như để cho hai đứa biết, chắc chắn sẽ bỏ học. Bằng không lấy đâu ra tiền chữa bệnh cho mẹ em…”
Lý Thanh Vân tìm được chỗ đỗ xe, dừng xe xong, vỗ bả vai nàng an ủi: “Chuyện tiền em không cần quan tâm, chúng ta đi xem trước, tất cả có anh.”
“Ừm…” Dương Ngọc Nô đỏ hồng mắt, đi theo Lý Thanh Vân xuống xe.
Ở trong nhà, Dương Ngọc Nô là con cả, em gái đang học năm ba đại học, em trai đang học năm nhất đại học. Một nhà ba chị em, toàn bộ đều thi đỗ đại học, đây là chuyện để mọi người ở Trần gia câu ca tụng.
Nhưng lấy tình hình kinh tế của Trần gia câu, áp lực kinh tế trong nhà nàng vô cùng lớn. Ba mẹ của nàng vô cùng cần cù, ráng duy trì nuôi ba đứa con đều học đại học, nếu như thân thể không có gì ngoài ý muốn, cắn răng nuôi ba chị em nàng đến tốt nghiệp đại học cũng không có vấn đề.
Nhưng mẹ nàng vừa bị bệnh thì tình huống khó nói, do đó Dương Ngọc Nô mới lo lắng như vậy.
Hai người vội vàng đi đến khu nội trú, bởi vì thang máy nhiều người, đành phải đi cầu thang bộ, khoa ung bướu ở tầng năm, đi bộ lên không phải quá mệt mỏi đối với người có luyện võ.
Hai người đi rất gấp, không chú ý đến khi đi qua tầng hai, một anh chàng có vết thương ở phần chân nhìn theo bóng lưng của bọn họ, lộ ra ánh mắt oán hận. Kẻ này đúng là người mấy ngày hôm trước bị Kim Tệ đánh bị thương, là đám bạn của Lục Tiểu Quang, bốn người bọn họ tiêm vacxin phòng bệnh chó dại xong còn phải điều trị vết thương chó cắn ở trên đùi, toàn bộ đều nằm trong viện này.
Lên tầng năm, phát hiện có đầy bệnh nhân đang ở ngoài hành lang, Dương Ngọc Nô gọi điện thoại cho ba hỏi địa điểm, lúc này mới rõ mẹ nàng không có giường bệnh chính thức, chỉ tăng thêm một cái giường ở cửa phòng bệnh thứ mười tám.
Không đến bệnh viện thì không biết bệnh nhân nhiều, Lý Thanh Vân không ngờ khu nội trú của khoa ung bướu lại có nhiều bệnh nhân đến như vậy. Nhưng nơi đây chỉ tổng cộng hai mươi phòng bệnh, chưa đến một trăm giường, người có liên quan đến ung thư u bướu đều đến đây nằm viện, bệnh nhân thêm giường cũng có thể thỏa đáng.
Khi Lý Thanh Vân và Dương Ngọc Nô tìm được giường bệnh của Nguyễn Đông Mai, nàng đã truyền nước, tóc hoa râm, sắc mặt khô vàng, đang cố sức với bình nước ở đầu giường để rót cho mình cốc nước. Dương Văn Định không ở đây, chắc là đi làm thủ tục liên quan.
“Mẹ, để con rót nước cho mẹ.” Nước mắt của Dương Ngọc Nô lập tức chảy ra, kêu lên, cầm lấy bình nước sôi ở trong tay mẹ, rót cho nàng một cốc nước.
Lý Thanh Vân đi qua đỡ lấy Nguyễn Đông Mai gầy yếu, nói: “Mợ, mợ đừng động, muốn ăn cái gì muốn uống gì, cứ nói với cháu là được. Mới hơn nửa năm không gặp, sao mợ lại gầy thành như vậy rồi?”
Ở trong ấn tượng của hắn, người mợ này là một phụ nữ xinh đẹp có tri thức hiểu lễ nghĩa, từ trong thành phố gả đến Trần gia câu, lúc đó là một chấn động, khi kết hôn, người mười dặm tám thôn đều đến Trần gia câu xem hôn lễ.
Hồi nhỏ Lý Thanh Vân cũng không ít lần đến nhà mợ chơi. Khi đó không phải vì chơi với em họ, mà cảm thấy mợ nói chuyện dễ nghe, dịu dàng với người khác, còn thường xuyên cho minh đồ ăn vặt ngon, từ trong lòng, tình cảm còn tốt hơn cả mợ ruột.
“Phúc Oa, sao cháu cũng tới đây rồi? Haizz, khi đó mợ không để cho cậu cháu gọi điện thoại cho Bạch Ny, đêm hôm khuya khoắt, kêu con gái mò mẫm tới đây sao yên tâm được? Ngày mai lại gọi điện thoại có vấn đề gì đâu?” Nguyễn Đông Mai nhận cốc nước từ con gái, phích nước khó giữ nóng, nước ấm vừa vặn, nên uống một ngụm, lại để nửa cốc còn thừa về.
“Mợ, mợ sinh bệnh sao không nói sớm, cũng tiện cho chúng cháu đến chăm sóc. Mợ nhìn xem, bên người không có một ai, nếu như chai truyền hết, vậy phải làm sao? Haizzz, đến vội quá, sớm biết hành lang nóng như vậy, có lẽ nên mang theo cây quạt.” Lý Thanh Vân nói xong, đỡ nàng, để cho nàng nửa nằm xuống nói chuyện.
“Không có gì đáng ngại, điều hòa mở nhỏ, chúng ta ở bên ngoài phòng bệnh, nhiệt độ này có thể chịu được.” Nguyễn Đông Mai trấn an.
Mắt Dương Ngọc Nô đỏ bừng, liên tục lau nước mắt, oán trách: “Mẹ, thân thể mẹ không tốt sao không sớm đi kiểm tra chứ? Trước kia đã nghe mẹ nói, bụng thường xuyên đau, kêu mẹ đi kiểm tra, mẹ luôn nói bận việc, vẫn chịu đựng đến tận bây giờ, đột nhiên lại thành ung thư giai đoạn cuối, nếu như mẹ có chuyện gì, mẹ kêu ba chị em con làm thế nào?”
Nguyễn Đông Mai trịnh trọng nói: “Nhất định không được nói với em gái, em trai con mẹ bị bệnh, bằng không hai đứa nó sao yên tâm đi học ngoài kia được?”
“Con biết rồi, khi ba gọi điện thoại đã từng dặn dò.” Dương Ngọc Nô đỏ mắt nói.
Lý Thanh Vân thấy chai truyền sắp hết, nên nhìn số giường, báo một tiếng với hai mẹ con nàng, mình chạy đến phòng y tá cùng tầng, kêu các nàng đi đổi chai truyền.
Vào lúc này đã xem như vào ca đêm, y tá ở trong phòng y tá rất ít, bên ngoài có một bác sĩ ngồi ngủ gà ngủ gật ở đó, đằng sau bàn có một y tá đang chế thuốc.
“Y tá, quấy rầy một chút, chai truyền giường 18 + 1 hết nước rồi, chị kiểm tra xem còn truyền bao nhiêu chai nữa?” Lý Thanh Vân hỏi.
Y tá kia giống như bị đánh thức, vô cùng bất mãn trừng mắt nhìn Lý Thanh Vân, khiển trách: “Hết nước thì hỏi trong kia, tôi mới vừa nhận ca, ai biết có mấy chai? Cậu này, tố chất gì thế, không thấy tôi đang ngủ sao? Canh ba nửa đêm, khó khăn lắm mới ngủ được, lại đánh thức tôi.”
“…” Lý Thanh Vân hơi tức giận, đều nói thái độ phục vụ của viện trung y tốt hơn bệnh viện huyện, nhưng y tá này là sao chứ, cho dù đến tháng, cũng không đến mức nói chuyện như vậy chứ?
Nghĩ đến mợ còn nằm viện ở đây, không định chọc giận y tá quá mức, miễn cho các nàng báo thù lúc tiêm. Hắn hung hăng trừng mắt liếc nhìn y tá trung niên đang tiếp tục ngủ gật kia, đi đến cửa phòng chế thuốc đằng sau, dò hỏi: “Cô y tá, quấy rầy, hỗ trợ kiểm tra xem chai truyền của giường 18 + 1 còn có bao nhiêu nữa? Chai truyền hiện giờ sắp hết.”
“Tôi đang chế thuốc, anh đến bàn phục vụ hỏi thử xem.” Y tá trẻ tuổi này nói chuyện còn tạm được, nhưng không hề ngẩng đầu lên, đá vấn đề sang bàn phục vụ.
“…” Lý Thanh Vân chán ghét nhất cảm giác như vậy, việc nên do các nàng phụ trách, lại đều đá sang cho người khác. Con mẹ nó, không nhìn thấy chai truyền của bệnh nhân sắp hết sao? Với thái độ phục vụ như vậy, thảo nào thường xuyên có người đập bệnh viện.
Lý Thanh Vân không nhịn tức nữa, đi đến bàn phục vụ của phòng y tá, rầm vỗ bàn, hét lớn: “Dậy, đang giờ làm việc của chị, không phải giờ đi ngủ. Nhanh đổi chai truyền cho tôi, bằng không tôi sẽ phản ánh đến cùng.”
Y tá trung niên kia hoảng hốt, lại một lần nữa bừng tỉnh từ trong giấc mộng, mờ mịt nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Lý Thanh Vân, đầu tiên là kinh hãi, sau đó là giận dữ. Vụt đứng lên, chỉ vào Lý Thanh Vân chửi mắng: “Cậu có bản lĩnh thì cứ đi phản ánh đi, người nhà bệnh nhân có tố chất như vậy, sớm cút đi, khoa ung bướu viện trung y chúng tôi không chào đón người như anh. Anh có bản lĩnh sao không đi đến bệnh viện huyện chứ, ở đây gầm quát với y tá bọn tôi tính là bản lĩnh gì?”
Đây đều là chuyện gì chứ, Lý Thanh Vân vốn không định cãi nhau, nhưng nhìn thấy y tá dã man không hiểu chuyện này, lập tức không nhịn nổi cơn tức trong lòng.
Cãi nhau không giải quyết được vấn đề, hắn cũng hiểu rõ đạo lý này, thậm chí sẽ khiến cho sự việc càng tệ hơn, nhưng bây giờ ở dưới tình huống như thế này, trừ bỏ cãi nhau ra, còn có cách giải quyết nào tốt hơn sao? Đánh nhau? Lý Thanh Vân hoài nghi một chưởng của mình là quất chết được nàng. Thôi bỏ đi, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, gọi vào số điện thoại phản ánh dán trên vách tường đằng sau phòng y tá vậy.
Đù má, gọi không ai nghe, hai số điện thoại phản ánh, không có một số nào có người nhận. Nhìn thấy vẻ mặt đắc ý sớm dự đoán trước của cô y tá kia, Lý Thanh Vân nản lòng, rất muốn một mồi lửa thiêu hủy bệnh viện này. Đương nhiên, đó chỉ là suy nghĩ trong lòng, ngày mai nghĩ cách, chuyển mợ lên bệnh viện thành phố hoặc là bệnh viện tỉnh, ở đây mệt mỏi.
Vào lúc y tá trung niên đang đắc ý trào phúng Lý Thanh Vân, có vài bác sĩ mặc áo blouse trắng đi từ góc rẽ cầu thang, một bác sĩ già đi tuốt đằng trước nghe được tiếng nói ồn ào của y tá, vô cùng bất mãn quát lên: “Có chuyện gì vậy? Ồn ào gì với người nhà bệnh nhân thế hả?”
“A, là chủ nhiệm Lỗ ạ, tôi không, không ồn ào… ha ha, chỉ là giọng nói hơi lớn chút thôi.” Tốc độ thay đổi sắc mặt của y tá trung niên rất nhanh, cúi đầu khom lưng, cười đến nếp nhăn lập tức bao trùm cả khuôn mặt.
Lý Thanh Vân lại không bỏ qua cho nữ y tá đáng giận này, quay đầu lại nói với bác sĩ già: “Chủ nhiệm Lỗ, tôi muốn phản ánh cô y tá này, kêu cô ta kiểm tra chai truyền cho bệnh nhân không làm, kêu cô ta kiểm tra xem còn có mấy chai, cô ta nói không thuộc quyền quản lý của cô ta, nói chuyện rất khó nghe, còn nói làm phiền giấc ngủ của cô ta.”
Bác sĩ già kia không thay đổi sắc mặt, gật đầu nói: “Được, tôi đã biết, ngày mai sẽ báo cáo lại cho chủ nhiệm phòng thanh tra dịch vụ. Cậu là người nhà của giường bệnh bao nhiêu, y tá không kiểm tra cho cậu, tôi kiểm tra giúp.”
Nếu như nói y đức, vẫn phải tìm đến bác sĩ lớn tuổi, thấy chủ nhiệm Lỗ xử lý như vậy, cơn tức trong lòng Lý Thanh Vân đã tiêu tán hơn phân nửa, hắn vội vàng báo số giường bệnh, kêu bác sĩ hỗ trợ kiểm tra.
Bác sĩ trẻ tuổi ở đằng sau chủ nhiệm Lỗ lại sẽ không đến mức thiếu năng lực để cho chủ nhiệm đi kiểm tra mấy chuyện này, một bác sĩ trung niên trong đó cướp lấy sổ ghi chép truyền dịch trong tay y tá, đang định xem xét, đột nhiên kêu lên.
“Cậu chẳng phải là… cháu nội của Lý thần y ở trấn Thanh Long kia sao? Tôi là Triệu Diên Thọ, đã từng đưa danh thiếp cho cậu, muốn mua sâm núi trăm năm nhà cậu. Ha ha, thật sự đúng dịp, cậu có người nhà bạn bè nằm viện sao?”
Nói chuyện kiểu gì này, không có người nhà hoặc bạn bè nằm viện, đến bệnh viện làm gì? Nhưng Lý Thanh Vân không thể hiểu được ý tứ của Triệu Diên Thọ, có một ông nội là thần y, có bệnh thì giải quyết ở nhà, sao còn nằm viện?
Lý Thanh Vân cũng nhớ lại bác sĩ này, rất khách khí đáp: “Hóa ra là bác sĩ Triệu, hân hạnh. Người sinh bệnh là một người nhà của tôi, trước kia chưa từng kiểm tra, cũng chưa từng khám bác sĩ. Hôm nay vừa kiểm tra ra bị ung thư tử cung ở bệnh viện này, căn cứ vào ý tứ của bác sĩ, nên làm thủ tục nằm viện ở đây. Đã là giai đoạn cuối, kiến thức trung y tôi biết, ung thư tử cung giai đoạn cuối, trung y cũng không có biện pháp điều trị hiệu quả. Phương pháp điều trị chủ yếu trước mắt vẫn là lấy Tây y, phẫu thuật thêm xạ trị hóa trị, thuốc làm phương pháp điều trị chính.”
Triệu Diên Thọ gật đầu nói: “Cậu nói không sai, nhưng mà đặc sắc của khoa này chúng tôi chính là Trung Tây y kết hợp, thành tích điều trị độc quyền đều nổi danh ở toàn tỉnh. Nhắc tới cũng khéo, nữ bệnh nhân trung niên hôm nay tôi nhận khám sẽ không phải chính là thân thích nhà cậu đấy chứ? Bởi vì hôm nay khoa ung bướu chỉ có một bệnh nhân ung thư tử cung, tên là Nguyễn… Đông Mai. Ủa? Sao lại là giường bổ sung ở hành lang vậy, tôi nhớ chẳng phải còn có một gian phòng bệnh để không sao?”