Ông ngoại của Lý Thanh Vân tên là Trần Tam Tư, nhưng khi hắn đánh người, cho đến bây giờ đều chưa từng suy tính cẩn thận. Luyện Thái Cực cả đời, chẳng những không luyện được tính khí, ngược lại càng ngày càng táo bạo, người lớn trẻ nhỏ trong thôn đều sợ hắn, người lớn trẻ nhỏ trong nhà càng sợ hắn.
(*) tam tư = suy nghĩ cẩn thận, suy nghĩ kỹ càng
Lý Thanh Vân nghe ông nội nói, khi còn trẻ tuổi, hai người bọn họ không ít lần so chiêu, thậm chí đánh đến nóng nảy, còn động cả dao. Hai người không ai nghĩ tới, đánh nửa đời người, cuối cùng lại thành thông gia.
Chẳng những Trần Thắng sợ hắn, cả Lý Thanh Vân cũng khiếp sợ hắn, về phần Lý Thừa Văn, thấy ba vợ không dám nói gì.
Không bao lâu sau, Trần Tú Chi đã đi vào trong viện, đi ra đằng sau, gặp một nhà già trẻ. Vợ Trần Thắng mang theo con về nhà mẹ đẻ thăm người thân, lần này không gặp đứa bé.
Bà ngoại của Lý Thanh Vân hơi nghễnh ngãng, mọi người nói chuyện, nàng đều không nghe rõ, chính là không ngừng ngắt lời, khiến cho mọi người vừa bất đắc dĩ lại buồn cười.
Một bữa cơm qua đi, rượu ngũ lương bị ông ngoại uống hơn phân nửa, Lý Thanh Vân hơi hối hận vì lấy ít, có lẽ lấy cả thùng rượu ngũ lương kia ra. Bởi vì rượu ngũ lương chỉ có hai chai, cậu cả cậu hai rõ ràng không uống đủ, nhưng sợ ông ngoại nên đều nhịn uống.
Lý Thanh Vân hối hận, sớm biết vậy đã trực tiếp lấy một vò tiểu ngũ lương cất chứa mười năm ra, lần sau nhất định phải nhớ, trực tiếp lấy một vò rượu lâu năm 5 ký, để cho mọi người uống đủ.
Sau khi ăn xong, Lý Thanh Vân bị anh họ Trần Thắng kéo vào trong phòng, nhờ chỉ dạy kỹ xảo lên mạng.
Trong phòng Trần Thắng có một điện thoại bàn, đáng tiếc không có dây điện thoại, Lý Thanh Vân thật sự không biết nên lên mạng như thế nào.
Hắn bất đắc dĩ giải thích: “Trần gia câu chưa kết nối internet, anh lấy cái gì để lên mạng? Trong nhà em cũng có một sim 3G, đáng tiếc quên mang, anh muốn tra cái gì, để về nhà em tra cho anh, tư liệu tra ra, sao chép vào USB, gửi cho anh.”
“Không thể lên mạng sao? Đáng tiếc máy tính này, trước kia khi đi làm thuê ở bên ngoài đã tiêu tốn tiền lương mấy tháng mới mua được.” Trần Thắng tỏ vẻ buồn bực, cảm thấy hơi khó tiếp nhận, sao máy tính của mình lại không thể lên mạng chứ.
“…” Lý Thanh Vân thật sự không giải thích rõ cho hắn được, có lẽ luyện quyền mình không bằng anh họ, nhưng về tri thức máy tính thì có thể bỏ xa hắn mười vạn tám ngàn dặm.
Hắn định nuôi dưỡng nhân tạo nấm tre, cũng chính là nàng tiên váy tuyết, kỹ thuật nhân lực nuôi dưỡng đã thành thục, ở địa khu phía Nam đã có nuôi dưỡng quy mô, lợi nhuận tương đối khả quan. Chỉ cần là nơi có trúc, khí hậu thích hợp là đều có thể nuôi dưỡng nhân tạo.
Lúc trước khi Lý Thanh Vân nhìn thấy nấm tre hoang dại cũng định nuôi dưỡng ở trong không gian, nhưng khi đó không có đất trống, cũng không có hoàn cảnh thích hợp, nên không nghĩ nhiều. Nếu như thật sự có đất trống, nuôi dưỡng ở trong tiểu không gian là phương án không tệ. Sau này nhìn thấy nấm đầu khỉ cũng không có cây cối thích hợp, bằng không, hắn chắc chắn sẽ không bỏ lỡ giống hoang dại quý hiếm này.
Buổi chiều sau khi về nhà, Lý Thanh Vân mở máy tính lên, vào mạng, nhận nhiệm vụ của hiệp hội Dương Thông Đầu, sau đó mới tìm kiếm tư liệu nuôi dưỡng nấm mối cho anh họ Trần Thắng. Những tư liệu này thật khó tìm, cuối cùng tiêu tiền tải xuống một ít tư liệu mới coi như có chút manh mối.
Sao chép tư liệu vào trong USB trống, chuẩn bị tranh thủ thời gian đưa qua cho anh họ Trần Thắng.
Hôm nay đi vội vàng nên không gặp được ba mẹ của Dương Ngọc Nô, Trần Tú Chi cực kỳ tiếc nuối, nghe nói ba mẹ của Dương Ngọc Nô đi làm việc ở trong thành phố, không ở nhà.
Lý Thanh Vân tắt máy tính, đang định đi vào chân núi tìm kiếm vài con rắn đầu sắt Mangshan, lại ngoài ý muốn nhận được điện thoại của em họ.
“Anh họ, quá thần kỳ, có mấy cây rong trong hồ nước kia còn sống, mọc ra một mảng lớn, chất nước xung quanh rong hình như biến trong. Bọn em phân ra hai nhánh trồng ở trong hai hồ nước khác, quan sát cả một ngày cũng không có vấn đề gì, đều thích ứng với hoàn cảnh ô nhiễm.”
Giọng nói của Dương Ngọc Nô tràn đầy vui sướng và ngoài ý muốn, nói tất cả tin tức tốt cho Lý Thanh Vân đầu tiên.
“Đó là chuyện tốt. Nếu như rong có thể mọc đầy hồ nước, cho dù có người nói nơi đây có nước ô nhiễm thì đều không có ai tin. Có rong là có thể nuôi cá, cá có cải thiện hoàn cảnh sinh thái, mang đến tác dụng rất quan trọng. Xem ra hai em có thể nhận được một khoản tiền thưởng xa xỉ rồi.”
“Hiện giờ vui vẻ còn quá sớm, đợi đến khi rong mọc đầy ba hồ nước, bọn em mới là thật sự thành công. Nhưng mà em cảm thấy thật kỳ quái, ngày hôm qua rõ ràng rong đã chết cả, sao hôm nay lại còn có một mảnh sống?” Dương Ngọc Nô đầy bụng nghi ngờ.
“Khả năng trời cao đang giúp đỡ hai em.” Lý Thanh Vân cười nói: “Cho dù nói như thế nào, đây đều là hiện tượng tốt, chờ khi hoàn toàn sống, anh mở tiệc mừng công cho hai em, mời các em tới nhà ăn tiệc.”
“Được, cứ quyết định như thế. Cần Cần còn nhớ mong cá nướng tương ớt ông năm làm đấy.” Dương Ngọc Nô vui mừng nói.
“Chuyện này dễ nói, gần đây ông năm buôn bán lời một khoản lớn, đang vui vẻ đấy, đừng nói cá nướng tương ớt, cho dù là rượu ngon tốt nhất ông giấu riêng cũng có thể lấy ra được.”
Lý Thanh Vân và em họ trò chuyện thật lâu mới cúp điện thoại, không hề nhắc đến chuyện hôm nay đi Trần gia câu, không gặp được ba mẹ.
Đêm hôm đó khi đi lều cỏ xem dưa, đổ không ít linh tuyền không gian vào ao lươn, hấp dẫn rắn độc gần đó đến. Trong một đống rắn độc màu sắc khác nhau, cuối cùng phát hiện ra một con rắn đầu sắt Mangshan có vằn màu nâu sẫm, Lý Thanh Vân dùng kẹp bắt rắn, bắt nó ra từ trong một đống rắn độc, ném vào tiểu không gian.
Sau đó nhanh chóng rời khỏi hồ nước, trở lại lều cỏ, tiến vào không gian, tóm con rắn độc này đến bên cạnh đá mặt trời ở trên bầu trời, ra sức chiếu rọi một lúc. Nhưng làm như vậy rất nhàm chán, Lý Thanh Vân tìm một sợi dây thừng, cột con rắn độc này lên trên đá mặt trời, còn hắn nên làm gì thì làm nấy, sắp xếp lại đất đai mới tăng trưởng.
Hải đông thanh Nhị Ngốc Tử đang ngủ gà ngủ gật ở trong không gian, thấy Lý Thanh Vân bắt một con rắn độc đến, đang định trêu đùa nó, mổ nát mật rắn của nó, biểu hiện một chút cảm giác tồn tại.
Nhưng vừa bay đến gần mặt trời nhỏ đã bị Lý Thanh Vân đánh bay, khiển trách: “Đồ tao bắt vào đây, không có mệnh lệnh của tao thì mày không được công kích. Sang bên chơi đi, còn không nghe lời, tao nhốt mày vào cùng với Vượng Tài đấy.”
Trong hầm rượu không có bầu trời, hải đông thanh Nhị Ngốc Tử không thích, nó rít lên, bỏ trốn mất dạng, trốn được bao xa thì trốn bấy nhiêu xa, không dám quay đầu.
Mặc cho rắn đầu sắt Mangshan giãy giụa ở trên đá mặt trời, hải đông thanh lẩn đi xa, không có ai quấy rầy sự yên bình của nó.
Trước khi tham gia hội đồng học ở trên tỉnh, Lý Thanh Vân kéo sạch 2500 ký rượu nhà ông năm mới ủ vào tiểu không gian. 30 tệ/1 ký, giá này rẻ đến căm phẫn đối với Lý Thanh Vân. Nhưng đối với một nhà ông năm thì lại thật sự là ơn huệ lớn lao, luôn khen ông chủ trong thành phố phúc hậu, nói nếu như rượu này bán ở trên thị trấn, bán chậm không nói, một ký không tới 20 tệ, đâu sung sướng như hiện giờ, chỉ cần ủ ra là có người phụ trách đến mua.
2500 ký rượu đế, đảo mắt đã được 75.000 tệ. Lý Thanh Vân đặc biệt đi vào trong thành phố rút tiền, sau khi trả tiền cho nhà ông năm, lại trả tiền cá 50.000 tệ cho nhà Lý Thiết Trụ.
Đã có tiền thì không cần phải nợ. Trại nuôi gà công khai thu mua cải trắng trong cả thôn, lấy giá lẻ 6 hào/1 ký thu mua, một hành động này đã tăng ấn tượng tốt của bà con về Lý Thanh Vân, kể cả hạng người như Lý Đại Chùy đều công khai khen ngợi việc thiện của hắn.
Đương nhiên, năm nay nhà Lý Đại Chùy trồng tám mẫu cải trắng, nếu như Lý Thanh Vân không thu mua, tám mẫu cải trắng nhà hắn sẽ ném đi cả, 10 xu/1 ký, 5000 ký mới được 500 tệ, tám mẫu đất này có thể trồng ra được bao nhiêu cải trắng chứ?
Một mảnh đất tốt, một mẫu đất trồng ra 4000 ký, còn đất núi nửa cằn cỗi như ruộng bậc thang này, một mẫu đất có thể thu được 2500 ký đã coi như không tệ. Tám mẫu đất 20.000 ký cải trắng, có thể bán được bao nhiêu tiền? Lý Thanh Vân lấy giá gấp sáu lần của lái buôn rau thu mua cải trắng của bà con cho gà ăn, cho dù có người ghen tỵ cũng không nói nên lời.
“Xin chào, là ông chủ Lý sao? Tôi là Tôn Quốc Trung của thương mại Đại Hoa ở trên tỉnh, hôm kia có gọi điện thoại cho anh, không biết khi nào anh có nhà vậy, tôi muốn đến chơi, thương lượng công việc đại lý rau dưa Thanh Long.” Giọng nói trong điện thoại rất khách khí, vô cùng lễ phép.
Lý Thanh Vân hơi sững sờ, trước đó đã nghe nói đến tên của người này, nhưng không nghe nói hắn là người của thương mại Đại Hoa. Lý Thanh Vân không hề xa lạ gì với thương mại Đại Hoa này, khi đi học ở tỉnh, đã không chỉ một lần nghe bạn học nhắc đến công ty thương mại này, nghe nói rất có năng lượng, chỉ làm sản phẩm cao cấp, chủ yếu tấn công vào thị trường Thượng Hải.
Công ty có tiếng như vậy lại tìm đến mình, muốn làm đại lý nông sản cho mình, đây là cơ hội lớn cỡ nào chứ. Vui mừng rất nhiều nhưng cũng hơi sầu lo, lấy quy mô sản lượng của nhà mình, sợ rằng không đủ, không chịu nổi số lượng nhập hàng một lần của thương mại Đại Hoa người ta.
“Ngày mai tôi sẽ rảnh rỗi ở nhà, anh Tôn, không biết anh đảm nhiệm chức vụ gì ở thương mại Đại Hoa vậy?” Lý Thanh Vân rất khách khí hỏi.
Tôn Quốc Trung cười nói: “Kẻ hèn này bất tài, đảm nhiệm chủ tịch thương mại Đại Hoa, có quyền quyết định cuối cùng đối với sự vụ trong công ty. Tôi đã tự mình nếm thử rau dưa và hoa quả Thanh Long, thật sự là hạng nhất. Nếu như rau dưa của các anh giao toàn bộ cho thương mại Đại Hoa bọn tôi làm đại lý, tôi tin tưởng giá có thể tăng lên gấp bội.”
“Tổng giám đốc Tôn? Giá tăng gấp bội?” Lý Thanh Vân bị hào phóng của hắn dọa sợ, giá rau dưa tăng gấp bội hắn không có ý kiến, nhưng bản thân dưa hấu thì đã định giá cao, nếu như tăng gấp bội, vậy quá khoa trương, đuổi ngang giá dưa hấu đen Nhật Bản.
Lý Thanh Vân cúp điện thoại, thật lâu không thể bình tĩnh, một phương diện là hắn muốn nâng giá rau dưa lên, một phương diện khác lại không định sai hẹn, cắt đứt nguồn cung hàng cho Thục Hương Các.
Lúc đang do dự, lại nghe thấy ngoài cổng truyền đến giọng em họ, trong giọng nói mang theo âm khóc: “Anh họ, anh họ, anh có ở nhà không? Em phải đi bệnh viện trên huyện, mẹ em bị bệnh…”
Lý Thanh Vân cuống quýt chạy ra khỏi phòng, nhìn trời đã tối, em họ lại chạy đến đây vào lúc này, xem ra thật sự rất cấp bách.
“Ngọc Nô, đừng nóng vội, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lý Thanh Vân gọi nàng vào trong sân, cẩn thận hỏi tình huống.
“Em cũng không biết… ba mẹ vốn nói là đi vào trong huyện làm chút chuyện, em không hỏi rõ, chính là hai ngày không trở về, em mới cảm thấy có gì không đúng lắm. Hỏi tới cùng, ba em mới không thể không nói thật, nói là mẹ em sinh bệnh, rất nghiêm trọng, cụ thể là bệnh gì thì ba em không nói rõ, trước mắt đã nhập viện.”
Nhìn thấy em họ chưa nói xong một câu lại lau nước mắt, Lý Thanh Vân đau lòng không thôi, vội vàng gọi một cú điện thoại cho ba mẹ, kêu bọn họ chú ý chuyện trong nhà đêm nay một chút, mình phải đi cùng với Dương Ngọc Nô lên huyện.
Cúp điện thoại, kéo tay em họ lên xe, sau khi khởi động, nhanh như tia chớp chạy lên huyện.