Lý Thanh Vân mơ một giấc mơ rất dài, nội dung mơ thấy quái đản, trong mơ hắn bị một con trăn lớn màu trắng nuốt vào, nhưng vẫn chưa chết, giãy giụa trốn ra. Vì thế nhào lên, ôm lấy con trăn kia, định chiến đấu với con trăn, đã thấy con trăn màu trắng lăn một vòng tại chỗ, biến thành dáng vẻ của em họ, vẻ mặt quyến rũ nói, em đã là người của anh, anh không thể lại bắt nạt em.
Lý Thanh Vân hoảng loạn giải thích, nói anh không bắt nạt em, rõ ràng là em bắt nạt anh, nuốt anh vào trong bụng. Dương Ngọc Nô lại cầm tay hắn, đặt ở trên bụng trơn bóng của mình, ngượng ngùng nói, là anh mạnh mẽ đi vào, sao lại trách em chứ?
Lý Thanh Vân hoảng hốt, cúi đầu nhìn xem, thân thể của mình thật sự ở trong cơ thể của em họ, không biết vì sao hai người lại nằm chung một chỗ. Trong lúc bối rối, giãy giụa vài lần, lại không tránh thoát ra được, ở trong trạng thái hỗn loạn này, thân thể càng ngày càng thoải mái, lại lăn lộn thành một, từ tranh đấu biến thành hôn môi.
Hừng đông tỉnh lại, Lý Thanh Vân thật xấu hổ phát hiện, đũng quần của mình lại lạnh lẽo ẩm ướt. Còn tay của mình cũng đặt ở chỗ không đúng, không biết từ khi nào, lại cách túi ngủ ôm lấy Dương Ngọc Nô, tay cũng nhét vào trong túi ngủ của đối phương.
“Không tốt, hình như đêm qua đã vượt tuyến.” Lý Thanh Vân cẩn thận rút tay ra khỏi dưới cổ Dương Ngọc Nô, không định đánh thức nàng. Lặng lẽ mở một góc lều trại ra, phát hiện sắc trời hơi sáng, hơi ẩm nặng, có cảm giác sương mù mênh mông.
Lặng lẽ chuồn ra khỏi lều trại, Lý Thanh Vân thở phào nhẹ nhõm, nhẹ chân nhẹ tay đi đến đống lửa, bỏ thêm vài cây củi cho đống lửa sắp tắt.
Hắn vừa mới rời đi, Dương Ngọc Nô ở trong lều trại đã mở mắt ra, hai gò má trắng nõn hơi ửng đỏ, trừng mắt liếc nhìn cửa lều trại, bất mãn thì thầm: “Chán ghét, ban đêm không thành thật như vậy, sáng sớm không nói tiếng nào đã bỏ chạy.”
Kim Tệ và Đồng Tệ khẽ kêu lên, lại bị Lý Thanh Vân chặn lại, không để chúng nó ầm ĩ đến người khác đang ngủ.
Ném cho chúng nó hai con cá, kêu chúng nó tiếp tục canh chừng ở đây, còn mình thì chạy đến trong suối nước nơi xa, tắm nước lạnh.
Tiện thể bắt mấy con cá nhỏ trong suối, bữa sáng chuẩn bị nấu canh cá, lại tùy tiện ăn kèm với xúc xích, bánh mì linh tinh, tạm chấp nhận vậy, giữa trưa lại làm bữa tiệc lớn.
Cá tạp trong tiểu không gian không đủ, bởi vì lại đi thêm vào một con trăn lớn ăn hàng, phải nghĩ cách tăng nguồn cung cấp đồ ăn.
Lên bờ, Lý Thanh Vân lấy ra một chiếc quần lót mới, quần áo vẫn là bộ ngày hôm qua, không thể biểu hiện quá mức. Sau đó lại xách mấy con cá nhỏ lớn cỡ bàn tay đã làm sạch, quay trở về nơi cắm trại, chuẩn bị nấu cơm.
Khi trở về, nhìn thấy Tôn Đại Kỳ đã dậy, đang thêm củi vào đống lửa, làm đống lửa cháy mạnh hơn.
“Chào buổi sáng!” Lý Thanh Vân chào một tiếng, chuẩn bị nấu canh cá, việc này cần thời gian, đồ ăn khác đều sẵn có, bánh mì, chân giò hun khói nướng sơ là có thể ăn.
“Hừ!” Tôn Đại Kỳ hừ lạnh một tiếng, coi như đáp lại, sau đó tìm một mảnh đất trống bằng phẳng, bắt đầu luyện quyền.
Lý Thanh Vân cho rằng hắn sẽ đánh ra đầy đủ bộ quyền, ai ngờ Tôn Đại Kỳ chỉ cong hai chân, bày ra dáng vẻ thật phổ thông, rồi đứng ở đó bất động.
“Hóa ra là đứng tấn! Hại ta nhìn uổng công hồi lâu.” Lý Thanh Vân không có hứng thú với đứng tấn, đành phải tập trung làm canh cá của mình.
Không bao lâu, canh cá đã tỏa mùi ra, bà Phó và Dương Ngọc Nô mới chui ra từ trong lều trại.
Hai người phụ nữ một già một trẻ giống như đã thương lượng, duỗi lưng mỏi mấy cái rồi hỏi bữa sáng khi nào có thể ăn?
Được rồi, Lý Thanh Vân đã hiểu rõ tình hình, phụ nữ trong thiên hạ đều giống nhau, chỉ cần bên cạnh có người đàn ông nấu nướng không tệ, đều sẽ không tự mình động não càng sẽ không làm gì.
“Lập tức xong đây!” Lúc này hắn đang dùng cành nhỏ xiên xúc xích, sau đó dùng đao săn rạch mấy dấu lên trên xúc xích, tiện ăn ngon, cũng dễ nướng chín.
Quét một lớp dầu, hơn mười cây xúc xích cùng đặt lên trên lửa, lửa đang vượng, khói rất ít, chính là thời điểm tốt để nướng. Nếu như khói nhiều, đồ nướng ra sẽ rất khó ăn, vị khói khét không dễ chịu.
Bản thân xúc xích là đồ ăn chín, hơi nướng sơ, đã trở nên vàng óng, tỏa ra váng dầu bên ngoài, tách tách, vô cùng mê người. Cứ ăn như vậy cũng được, căn cứ vào khẩu vị mỗi người, có thể rắc thêm thì là, bột ớt, như vậy hương vị càng ngon.
Mỗi người vài cây, chia đều, dù sao chỉ là đồ khai vị, dựa vào nó là ăn không đủ no. Đợi lát nữa nướng bánh mì phối với canh cá, đó là mới là bữa chính.
Nhóm người bọn họ đang ăn ngon, lai nghe thấy có tiếng kêu thảm thiết truyền đến từ trong đoàn đội bắt trăn ở cách đó không xa: “Không xong, bọn tôi có người mất tích, chắc chắn là bị con trăn kéo đi… Lều trại đều bị phá rách.”
Mạng người lớn bằng trời, không quan tâm thật giả, đều phải đi nhìn xem. Lý Thanh Vân vừa ăn vừa chạy sang, khi chạy đến bên lều trại của nhóm người kia, phát hiện rất nhiều người đã đến.
Người kêu to đầy mặt kinh hoảng, chỉ vào lều trại của người mất tích nói: “Ngày hôm qua khi ngủ vẫn còn ở đây, sau khi ngủ dậy đã không thấy tăm hơi, mọi người nhìn xem cửa lều trại này, giống như có thứ gì đó tiến vào, mà con trăn vàng đặt ở trong lều cũng không thấy nữa.”
Lý Thanh Vân không mở miệng, chợt nghe thấy bên cạnh có người hỏi lộn xộn.
“Không thể nào, nếu như thật sự là con gì đó, mấy người sẽ phải nghe thấy tiếng kêu cứu của anh ta chứ?”
“Có lẽ sáng sớm dậy tìm chỗ đi vệ sinh, anh đừng chuyện bé xé ra to, đến chỗ kín đáo gần đây tìm xem rồi nói.”
Lý Thanh Vân gật đầu, cảm thấy nói thật có lý, khe núi lớn như vậy, một người sống tùy tiện ngồi chồm hổm ở đâu đó, bản thân hắn không đi ra, người khác rất khó tìm thấy.
Người nọ vội vàng hấp tấp nói: “Đã có người đi tìm, không tìm thấy, nhưng phát hiện ra một chiếc giày ở trong bụi cỏ. Giày này là của Triệu Hổ, hôm kia bọn tôi chuẩn bị vào núi, hắn mới mua nó, bọn tôi tuyệt đối không nhớ sai. Nhìn thấy chiếc giày này, tôi mới gọi mọi người tới, đồng thời cũng để cho mọi người lưu ý, đoàn đội của mình có thiếu ai không?”
Người nọ đều sắp rơi nước mắt, giơ giày leo núi trong tay lên, trên giày không có vết máu, nhưng dây giày lại được cột lại, nói lên khi người mất tích làm rơi giày là rất vội vã, là ngoài ý muốn rơi xuống.
“Có giày thì dễ làm, người anh em, không phải các ngươi có mang chó săn sao, có thể lần theo không?” Một người đàn ông trung niên thật nhiệt tình, chủ động giúp hắn nghĩ cách tìm người.
Lý Thanh Vân cũng biết tầm quan trọng của mạng người, không quan tâm có làm chậm trễ hành trình của mình không, lập tức huýt sáo, gọi Kim Tệ và Đồng Tệ đang canh giữ trước cửa lều trại đến.
Mọi người thấy hai con chó săn có linh tính như vậy, lập tức tin tưởng tăng nhiều, đều thúc giục Lý Thanh Vân nhanh chút.
Lý Thanh Vân hiểu được tâm tình của mọi người, nhận lấy giày, đặt trước mũi Kim Tệ và Đồng Tệ, kêu chúng nó ngửi xem.
Hai con chó săn đã từng làm chuyện này, trí nhớ rất tốt, sau khi ngửi, gâu gâu hai tiếng, cúi đầu vòng một vòng ở trước lều trại gặp chuyện không may, sau đó hai con chó giống như phát hiện ra cái gì, kêu một tiếng với Lý Thanh Vân, rồi chạy vào trong bụi cây, giống như mùi ở đó thật nồng đậm.
Mọi người vội vàng đi theo, phát hiện dưới bụi cây có dấu vết nước tiểu tưới qua, nước bùn ở trên rễ cỏ bắn tung tóe một vòng nhỏ. Khi tất cả mọi người thật thất vọng, có người mắt sắc, phát hiện mặt cỏ ở đằng sau bụi cây giống như bị thứ gì đó đè lên, trên cỏ ướt sũng ấn ra một vết vảy rắn mơ hồ.
Nhưng dấu vết bò qua này thật lớn, có độ cong giống như thùng nước nhỏ, dấu vảy cũng không nhỏ, tổng hợp lại phán đoán, hẳn là con trăn.
Mọi người hít một hơi khí lạnh, nhìn thoáng qua nhau, không tự chủ được lùi ra đằng sau vài bước.
Tất cả mọi người vốn cho rằng sự mất tích của Triệu Hổ là xuất phát từ nguyên nhân khác, nhưng nơi con chó săn lần tìm đến lại phát hiện ra dấu vết của con trăn, nguyên nhân mất tích của hắn lập tức nhắm vào một nơi thật đáng sợ.
“Kim Tệ, Đồng Tệ, tiếp tục tìm.” Lý Thanh Vân đặt giày ở trước mặt hai con chó săn, kêu chúng nó tiếp tục tìm, nhìn xem khả năng sẽ tìm được manh mối gì khác.
Chuyện hắn lo lắng nhất cuối cùng đã xảy ra, nếu như chuyện ở trấn Thanh Long có con trăn ăn thịt người truyền đi, như vậy sẽ là đả kích nặng nề đối với việc khách du lịch mới vừa manh nha. Đến lúc đó, ai còn dám vào núi nữa? Ai còn dám đến trấn Thanh Long?
Nếu như có phóng viên bát quái gặng hỏi sự tồn tại của trấn Thanh Long, sẽ phát hiện trấn nhỏ cổ xưa hẻo lánh này có mối quan hệ chặt chẽ không thể tách rời với rắn. Theo lời các cụ già nói, trước kia trấn Thanh Long không phải là cái tên này, có một lần ngọn núi xảy ra động đất, đã đánh nát miếu Xà Thần trong núi, có rất nhiều rắn độc vĩ đại chui ra từ dưới hang động trong lòng đất của miếu kia, điên cuồng lao xuống trấn nhỏ, dọa sợ dân chúng trên thị trấn, khi mọi người đang cho rằng sẽ bị bầy rắn điên cuồng này cắn nuốt hết, lại nghe thấy một tiếng rồng ngâm truyền đến từ trên đỉnh núi, một con rồng xanh vĩ đại ló đầu ra từ trong đám mây, dọa sợ những con rắn độc này quay trở về theo đường cũ.
Đương nhiên cũng có một phần nhỏ rắn độc không thể quay trở về hang động dưới lòng đất của miếu Xà Thần. Do đó, rắn độc ở gần trấn Thanh Long đặc biệt nhiều, là nơi có nhiều nhất trong toàn bộ Xuyên Thục.
Vì thế, một vài rắn độc chưa được ghi chép lại thường sẽ được mọi người phát hiện ra bảy tám con, nhưng người nơi đây lại tập mãi thành quen, không kinh ngạc giống như chuyên gia.
Bởi vì người già nơi đây đều tin tưởng truyền thuyết đó là thật. Miếu Xà Thần vẫn luôn hương khói tràn đầy, nhưng vào thời kỳ đầu giải phóng, ở niên đại đặc thù đó đã bị mấy kẻ phá tứ cựu từ bên ngoài đến đẩy đổ, nghe nói đến nay vẫn còn nhìn thấy đống đổ nát, nhưng vị trí cụ thể thì lại không có mấy người có thể nhớ được rõ ràng.
Lý Thanh Vân đã từng nghe ông nội nhắc đến một lần, nhưng khi đó không có đường, vào núi vài lần đều vòng qua khu vực kia, không thể thấy hình dáng của miếu Xà Thần. Có lẽ, ông nội hắn cũng không muốn tiến vào khu vực nguy hiểm trong truyền thuyết kia.
Kim Tệ và Đồng Tệ vừa đi vừa dừng, đuổi theo rất xa, một số người đều không định đuổi theo nữa. Có người lo lắng cho hành lý và lều trại của mình, có người lo lắng con trăn ăn thịt người kia sẽ tiếp tục công kích nhóm người của mình.
Tôn Đại Kỳ và bà Phó không theo tới, đang bảo vệ lều trại. còn Dương Ngọc Nô thì đi theo Lý Thanh Vân, thậm chí tay nhỏ bé còn túm lấy góc áo hắn, sợ con trăn ăn thịt người kia đột nhiên nhảy ra ăn mình, đi theo bên cạnh anh họ, luôn có một cảm giác an toàn đặc thù.
“Anh họ, có phải là con trăn lớn tối hôm qua chúng ta nhìn thấy không? Nhưng lãnh địa của nó không phải ở phía này?” Dương Ngọc Nô vụng trộm hỏi.
“Không phải!” Lý Thanh Vân lắc đầu thật chắc chắn, con trăn vàng khổng lồ biến dị kia đang làm thú cưng ở trong tiểu không gian của mình, sao có thời gian đi ra ngoài ăn thịt người được?
Đúng lúc này, lại nghe thấy có người kêu lên, chỉ vào nơi tận cùng của khe sâu, nơi đó là nơi hai ngọn núi nối tiếp nhau, lại có một khe hở rất hẹp, trong khe hở có vô số tảng đá, giống như vừa nứt ra không lâu.
Nếu như đứng ở trong khe hở này nhìn lên trời, chỉ có thể nhìn thấy một đường thẳng, địa thế này rất nổi danh ở trong binh thư, gọi là nhất tuyến thiên.
Nhưng nhất tuyến thiên này rất hẹp, người đều khó đi qua được, chỉ có họ rắn mới có thể đi qua.
Trên mặt đất của nhất tuyến thiên có rất nhiều tảng đá, giữa các tảng đá, cách năm ba bước lại có một hai con rắn độc, thè lưỡi rắn đỏ tanh, hoặc chiếm cứ hoặc ngẩng đầu nhìn, dáng vẻ kỳ quái.
Tuy rằng không nằm sát cạnh nhau, nhưng ở trong toàn bộ nhất tuyến thiên hẹp dài có thể coi là chi chít dày đặc, có cảm giác liếc mắt không thấy bến bờ, cho dù người không sợ rắn, nhìn vào trong này cũng sẽ toàn thân run lên, nổi da gà.