Khi lần theo đến lối vào nhất tuyến thiên, hai con chó săn không tiến lên trước nữa, khẩn trương đến lông trên cổ đã dựng đứng lên, gâu gâu vài tiếng, sau đó lùi về bên cạnh Lý Thanh Vân, lắc đầu vẫy đuôi, ư ử rên lên, giống như rất bất đắc dĩ. Có cảm giác uất ức muốn hoàn thành nhiệm vụ nhưng không cách nào hoàn thành được.
Lý Thanh Vân vỗ đầu chúng nó, bày tỏ an ủi, hắn có thể cảm nhận được sự khẩn trương và bất an của hai con chó săn này, lần tìm đến tận đây, đã xem như hoàn thành nhiệm vụ.
Nơi đây có rắn độc đi vào, con trăn bò vào, chỉ riêng loài người không thể tiến vào. Cho dù hiện giờ báo cảnh sát, cảnh sát cũng chỉ nhìn rắn than thở, không thể tiến vào nơi vừa nguy hiểm lại chật hẹp này để điều tra thử xem có con trăn ăn thịt người hay không được.
Lý Thanh Vân trả giày lại cho người kia, bất đắc dĩ nhún vai nói: “Chờ tìm chỗ có sóng di động thì báo cảnh sát đi, tôi chỉ có thể giúp đỡ mọi người tìm đến đây thôi.”
“Cảm ơn người anh em này, bọn tôi chắc chắn sẽ báo cảnh sát… haizzz, hối hận không nên có lòng tham đi tìm kiếm con trăn vàng gì kia, anh Triệu vì thế mà bị mất tích, thật sự không biết khi về nên ăn nói với chị dâu ra làm sao nữa.” Mấy người kia ủ rũ, vẻ mặt hối hận, phần lớn giữ trầm mặc.
Lý Thanh Vân lại an ủi hai câu, mang theo em họ, đứng ở trên một tảng đá lớn nhìn xung quanh nhất tuyến thiên.
Đi đến đây vội vàng nên không mang máy chụp ảnh, bằng không chụp vài bức nhất tuyến thiên, cũng là phong cảnh không tệ.
Lý Thanh Vân mắt sắc, khi quan sát lên trên lại phát hiện ra cỏ cây ở trên đỉnh nhất tuyến thiên lại có dấu vết bị thiêu đốt, giống như dấu vết thiêu đốt của thiên thạch rơi xuống lần đó, nhiệt độ xung quanh cực cao, bất cứ cây cỏ gì, tất cả đều đốt thành tro bụi, kể cả tảng đá đều có dấu hiệu bị nướng khét.
“Hả?” Vừa nghĩ như vậy, Lý Thanh Vân mới nhìn ra, ở vị trí trung tâm của nhất tuyến thiên có kẹp một tảng đá vĩ đại, tảng đá kia vô cùng kỳ quái, khác với những tảng đá rơi rụng khác, lại có một tầng tia sáng mỏng manh phát ra.
Ánh mặt trời lại không thể chiếu được xuống nơi đây, nhưng tại sao có thể có tia sáng? Chẳng lẽ là thiên thạch sao? Tim Lý Thanh Vân đập rộn lên, chỉ mong tới gần thêm chút nữa, xem xét tột cùng.
Nếu như thật sự là thiên thạch kỳ dị kia, vậy lời to, bởi vì khối thiên thạch này quá khổng lồ, còn lớn hơn đến mấy lần ba khối thiên thạch lần trước mình có được cộng lại.
Nói một cách chính xác, một khối thiên thạch này hơi dẹp, giống như cối xay, kẹp ở chính giữa nhất tuyến thiên, cách đỉnh núi cao hơn 10m. Nhưng vị trí này đã vượt qua phạm vi tiểu không gian của Lý Thanh Vân thu lấy, cho dù thật sự là thiên thạch thì cũng khó lấy được.
“Anh họ, anh đang nhìn gì thế?” Dương Ngọc Nô thấy Lý Thanh Vân không nói chuyện, cứ nhìn chằm chằm vào nhất tuyến thiên ngây ngốc nên tò mò hỏi.
“Ừm, định trèo lên xem, nhìn xem di động có thể bắt được sóng không. Nếu như có thể gọi điện thoại, nhanh chóng báo cảnh sát, hẳn là còn có thể điều tra được dấu vết để lại, nếu như thời gian lâu dài, ngược lại lưu lại cho mọi người không gian tưởng tượng thần bí, sẽ chỉ lan rộng lời đồn đại vô hạn. Hôm nay chúng ta nói là con trăn ăn thịt người, sau khi truyền đi ra ngoài, tiếp theo sẽ biến thành cự long ăn thịt người, quái vật ăn thịt người.”
Dương Ngọc Nô lo lắng nói: “Triền núi này không có đường, tùy tiện đi lên sẽ bị rắn độc ở trong bụi cỏ tấn công.”
“Không sao, cỏ ở đây mỏng, không giấu được mấy con rắn, anh tìm gậy gỗ đi lên, đập vài cái, có rắn cũng sẽ bỏ chạy.” Lý Thanh Vân nói xong, nhảy xuống khỏi tảng đá lớn, bẻ một cây nhỏ kích cỡ chừng miệng chén, bỏ ngọn cây đi, định trèo lên.
Chẳng những Dương Ngọc Nô khuyên hắn, kể cả người bên cạnh cũng khuyên can, không để cho Lý Thanh Vân trèo lên, miễn cho xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn. Nhưng Lý Thanh Vân không nghe khuyên bảo, cứ muốn trèo lên nhìn xem, còn lưu lại hai con chó săn ở bên dưới, nói là bảo vệ Dương Ngọc Nô.
“Anh trèo lên trước, lát nữa nếu như phát hiện bên trong nhất tuyến thiên có động tĩnh gì lớn, mọi người nhanh chóng rời đi, con trăn ăn thịt người kia đừng lại lao tới tổn thương người nữa.” Lý Thanh Vân leo lên được nửa đường, không quên dặn dò người ở bên dưới.
Thật ra không cần hắn dặn dò, trong nhóm người mới vừa đến đây đã rời đi 2/3, chỉ còn nhóm người Triệu Hổ kia còn đang do dự không thôi đứng ở gần nhất tuyến thiên.
Còn Dương Ngọc Nô lại không yên tâm Lý Thanh Vân, cho nên mới không rời đi. Hai con chó săn ngồi xổm ở bên cạnh nàng, cùng nhau nhìn hắn liên tục trèo lên.
Dọc đường gặp vài con rắn độc, đều bị hắn dùng gậy gộc đánh bay. Hữu kinh vô hiểm tới triền núi của đỉnh chóp nhất tuyến thiên, nhìn thấy một mảnh vết cháy khét, nhất tuyến thiên vừa vặn chia đôi dấu vết cháy khét này, theo dấu hiệu như vậy, khả năng thiên thạch lọt vào trong nhất tuyến thiên là rất lớn.
Lý Thanh Vân vội vã chạy đến bên trên nhất tuyến thiên, vết nứt này chỉ rộng hơn 1m, một bước là có thể vượt qua. Nhưng độ dài vết nứt có đến vài trăm mét, có thể thấy được lực đánh vào khi thiên thạch rơi xuống lớn bao nhiêu.
Hắn nằm sấp ở đó nhìn xuống, thấy tảng đá kẹt trong khe hở thật nhiều, cho dù thị lực của hắn vô cùng tốt, cũng tốn không ít công phu mới nhìn thấy khối thiên thạch vĩ đại kia, nó đang phát ra tia sáng mỏng manh ở chính giữa nhất tuyến thiên hơi tối.
Từ bên trên nhìn xuống không nhìn thấy tình huống bên dưới cùng nhất tuyến thiên, càng không nhìn thấy bên trong có bao nhiêu con rắn đang ẩn mình.
Dùng linh lực thí nghiệm một chút, quả nhiên rất khó chạm đến thiên thạch, chứ đừng nói tới chuyện thu nó lên.
Lý Thanh Vân chỉ có thể cẩn thận lấy một sợi dây thừng từ trong tiểu không gian ra, buộc nó lên trên một chùm rễ cây thô to, lại vòng hai vòng ở trên tảng đá lớn bên cạnh, cột nút thắt chết, lúc này mới yên tâm một chút. Thắt dây an toàn lên, chậm rãi rơi xuống bên trong nhất tuyến thiên.
Hạ xuống dưới 6-7m , dẫm lên trên một tảng đá ở bên cạnh, dùng sức dẫm vài cái, phát hiện rất rắn chắc, Lý Thanh Vân mới yên tâm, bắt đầu tiến vào tiểu không gian, dùng linh tính thu lấy thiên thạch vĩ đại.
Nhắc tới cũng kỳ, khối thiên thạch nhìn giống cối xay này, không hề nhẹ, nhưng vừa gặp phải linh lực của hắn thu lấy thì trở nên nhẹ bổng, rất dễ dàng hút nó vào trong tiểu không gian.
Linh thể của Lý Thanh Vân cũng đồng thời tiến vào tiểu không gian, muốn nhìn xem sau khi khối thiên thạch này tiến vào, tiểu không gian sẽ xảy ra biến hóa như thế nào.
Chính là hắn không ngờ tới, biến hóa tới thật đột nhiên, thiên thạch mới vừa gia nhập tiểu không gian đã vèo bay lên trời, dung hợp với một vài khối thiên thạch kia, biến thành một khối lớn, các góc cạnh không bằng phẳng lại chủ động biến mất, giống như kim loại bị tinh luyện, biến thành một quả cầu vĩ đại, phát ra tia sáng màu cam còn mãnh liệt hơn ở bên ngoài, chiếu sáng toàn bộ tiểu không gian.
Mặt đất không gian ở bên dưới bị ánh sáng mạnh chiếu xuống, ong lên, giống như quái thú ngủ đông bị đánh thức, bắt đầu duỗi người ra, không ngừng thành lớn, lớn lên… hình bán cầu còn thiếu chút nữa là khép lại kia cuối cùng triệt để khép lại, một tinh cầu nhỏ hình thành ở trước mặt Lý Thanh Vân.
Diện tích bề mặt đất lập tức không tính rõ, dựa vào ánh mắt, Lý Thanh Vân cảm thấy diện tích bề mặt đất tăng lên gấp đôi, hai đầm nước nhỏ cũng theo đó tăng lên, biến thành hai hồ nước nhỏ, một cái trong đó càng phun trào lên linh tuyền trong suốt, giống như máy bơm, mặt nước nhanh chóng dâng lên.
Còn một cái ao nhỏ khác được hắn đào ra thì không hề có nước suối tuôn ra, ngược lại bởi vì diện tích biến lớn, mực nước bị hạ thấp xuống tận đáy. Rong bao trùm một chút khu vực chính giữa ao nước, hoa sen đứng vững, mực nước chỉ tới gốc của chúng nó. Thùng nước biến thành trạng thái lơ lửng, vài chục con cá tạp ở bên trong rời nước, bất an ngọ nguậy, muốn nhảy thoát khỏi trói buộc của hộp lưới.
Ruộng nhân sâm gieo trồng có diện tích lớn nhất đã trở nên cực kỳ thưa thớt, con trăn lớn trườn qua trong đó đều sẽ không đụng tới một gốc nhân sâm nào. Các gốc cây ăn quả vốn rất mau, lúc này thưa thớt, dưới mỗi một gốc cây chỉ có vài gốc nhân sâm.
Hải đông thanh Nhị Lăng Tử và trăn vàng Vượng Tài đã sớm nhìn đến choáng váng, cảm thấy hình ảnh trước mắt giống như bị người xóa đi, lấy bút vẽ lại một bức khác. Hoàn cảnh mình ở lại đột nhiên trở nên rộng rãi.
Vèo, hải đông thanh hưng phấn bay lượn ở trên bầu trời, cho rằng có thể du lịch một phen, nhưng bởi vì tốc độ của nó quá nhanh, gần như nháy mắt đã đánh vào bên trên giới bích vô hình, bị bắn về.
Trăn vàng kinh ngạc há to miệng, giống như vẫn không hiểu rõ có chuyện gì.
Lý Thanh Vân vui vẻ cười to, hắn bay một vòng quanh tinh cầu nhỏ, nhìn địa bàn thuộc về mình. Không quan tâm nó nhỏ cỡ nào, nhưng dù sao là một tinh cầu, nếu như có thể nối tiếp với thế giới bên ngoài, bản thân coi như là cầu nối của tinh cầu nào đó, nghĩ thử đến tình cảnh tinh cầu nhỏ thành lớn, nằm mơ đều có thể cười tỉnh.
Khi tuần tra, Lý Thanh Vân phát hiện ra một chuyện thú vị, ở chính giữa ruộng nhân sâm lại xuất hiện một tảng đá giống như ngọn núi. Sở dĩ gọi nó là tảng đá, bởi vì nó quá nhỏ, nhưng rất có dáng vẻ hiểm yếu, có khí thế cắm thẳng tận trời.
“Chẳng lẽ nơi đây sẽ hình thành một ngọn núi nhỏ sao?” Lý Thanh Vân nghi ngờ cân nhắc, nghĩ mãi không rõ, đành phải chờ về sau lại nghiên cứu.
Hiện giờ có lẽ lập tức rời khỏi nhất tuyến thiên, đừng để người bên dưới phát hiện ra. Tuy rằng ánh mắt người thường không tốt, chưa chắc đã nhìn lên đến đây được, nhưng em họ là người tập võ, ánh mắt khó nói.
Trước khi rời khỏi tiểu không gian, Lý Thanh Vân không quên trồng hà thủ ô đã đào được ngày hôm qua ở bên cạnh ngọn núi nhỏ, hy vọng có thể hấp thu linh khí của ngọn núi nhỏ nhiều chút, để cho dáng vẻ của hà thủ ô càng tươi tốt. Đương nhiên, chỗ cá tạp bị mắc trong hộp lưới cũng tạm thời nhận được tự do, Lý Thanh Vân lại tìm một cái ao mới, dời một ít nước suối qua đó, chuyên môn nuôi những con cá tạp này, làm lương thực cho các thú cưng.
Lên đến đỉnh triền núi, thu dây thừng vào tiểu không gian, Lý Thanh Vân cầm gậy, xuống núi bằng tốc độ nhanh nhất.
Ở đỉnh núi giữa trưa ngày hôm qua còn không có sóng điện thoại, nơi đây lấy đâu ra, đi xuống nói cho em họ, em họ tỏ vẻ như nhìn đồ ngốc, giống như định nói, chuyện này còn cần thí nghiệm sao, rõ ràng không có sóng, ngươi cứ dứt khoát phải đi lên thí nghiệm, không nghe lời khuyên của người khác.
Nhưng Dương Ngọc Nô không nói rõ, ngược lại còn dịu dàng an ủi Lý Thanh Vân: “Anh họ, không có sóng thì thôi, dù sao chúng ta đã cố gắng hết sức. Nhóm người này đã có vài người đi xuống, nói là xuống núi gọi điện thoại báo cảnh sát.”
Lý Thanh Vân biết em họ không nghi ngờ, lập tức thả lỏng không ít, nói: “Nói cũng phải, là anh nóng vội thiếu suy nghĩ, lãng phí không ít thời gian. Được rồi, anh nói một tiếng với bọn họ, chúng ta tiếp tục lên đường.”
Lý Thanh Vân nói xong, nói một tiếng với hai người đàn ông đang canh giữ ở lối vào nhất tuyến thiên, rồi mang theo em họ rời đi. Hai con chó săn còn đi trước mở đường, hai người vội vã đi miếu Tiên Nữ, đi rất nhanh.
Dọc đường, Dương Ngọc Nô đột nhiên nghi ngờ nói: “Anh họ, hai ngày nay em cảm thấy thể lực của bản thân trở nên mạnh mẽ, đi đường xa như vậy mà không mệt mỏi. Anh nhìn xem, em chạy hồi lâu rồi, không đổ một chút mồ hôi. Hả? Anh họ cũng giống vậy…”