Chương 109: Thuần dưỡng trăn vàng khổng lồ

Ý tứ trong lời nói này của Dương Ngọc Nô rất rõ ràng, sợ ngủ một mình, chẳng phải đang hẹn ngủ với Lý Thanh Vân sao? Lý Thanh Vân cảm thấy như vậy không tốt lắm, tuy rằng có thể đặt hai túi ngủ ở trong lều, nhưng hai người ngủ cùng, ngươi chen ta, ta cọ ngươi, vành tai tóc mai chạm nhau, khả năng cọ ra tia lửa rất lớn.

Lần trước khi hắn vào núi làm phiên dịch, không ngủ cùng một lều với Michelle chính là lo lắng từ phương diện này. Lúc trước đầu óc hắn nóng lên, ngủ cùng một lều với Michelle uống say, đừng nói tia lửa, kể cả lửa đạn đều bắn ra mấy phát.

Nhưng cuối cùng không thể xoay chuyển được yêu cầu của em họ, chỉ đành phải cẩn thận ngủ cùng với nàng.

Ban đêm trong núi không hề yên tĩnh, có tiếng ếch kêu to, có chim đêm khóc gáy, có dã thú không biết tên gầm rú, lộn xộn, hòa tan xấu hổ trong lều.

Trên thân em họ có mùi thơm ngát, nàng không dùng đồ trang điểm, lại mới vừa tắm, có thể suy đoán là mùi thơm cơ thể của nàng. Khi xoay người còn sẽ luôn đụng vào tóc của nàng, mũi ngứa ngáy, nhưng lại không nhịn được xoay mặt về phía nàng.

Trong túi ngủ, hai người chỉ lộ ra cái đầu, nhưng dáng người yểu điệu thì lại chọc người ta mơ màng vô hạn.

Lý Thanh Vân cảm thấy bản thân không thể nhìn tiếp được nữa, phải tìm chuyện gì để phân tán lực chú ý.

Vì thế hắn giả bộ nhắm mắt ngủ, tiến vào tiểu không gian, đi dạy dỗ con trăn lớn đáng chết kia, nếu như không phải do đồ khốn này, mình đâu phải ngủ chung một cái lều với em họ, đâu đến mức mất ngủ?

Mới vừa vào tiểu không gian, Lý Thanh Vân đã nhìn thấy một màn không thể tưởng tượng nổi.

Một ưng một trăn trước khi trời tối còn đánh sống đánh chết, hiện giờ lại đoàn kết hài hòa thần kỳ, Nhị Ngốc Tử đứng ở trên đầu con trăn, thỉnh thoảng mổ một phát vào khe vảy, đôi khi còn dùng móng vuốt vạch vảy ra, giống như đang tìm kiếm cái gì.

Con trăn lớn da trắng viền vàng toàn thân giống như dính tiền tài cuộn tròn lại, đầu dán sát mặt đất, thoải mái nheo mắt. Một màn hiền hòa được nó biểu hiện ra lúc này thật sự không hề giống con trăn, còn dễ bắt nạt hơn cả con giun trong hầm phân.

“Nhị Ngốc Tử, chúng mày đang làm gì vậy?” Linh thể của Lý Thanh Vân bay qua, lơ lửng ở trên không hai con vật, đưa mắt nhìn xuống chúng nó.

Nghe thấy giọng Lý Thanh Vân, con trăn lớn hoảng hốt, lập tức dựng thẳng nửa thân mình lên, cẩn thận nhìn hắn. Thật ra lời nói hắn phát ra ở trong tiểu không gian càng giống với một loại dao động tinh thần lực, cho dù là cái gì đều có thể nghe hiểu lời hắn nói, bằng không, hải đông thanh, chó săn cũng sẽ không thể bị hắn huấn luyện đến thông minh như vậy.

Dù là động vật thông minh cũng không nghe hiểu ngôn ngữ của nhân loại. Nhưng mà trải qua huấn luyện đặc thù là có thể khiến cho chúng nó lý giải ý tứ của nhân loại. Nếu như ở bên trong tiểu không gian, có thể phát ra dao động những động vật có thể hiểu được, vậy hiệu quả huấn luyện sẽ tốt hơn phương pháp huấn luyện phổ thông ngàn vạn lần.

Nhị Ngốc Tử dùng móng vuốt vạch khe vảy của trăn lớn ra, dùng mỏ nhắm vào, giống như đang bắt gì đó. Lý Thanh Vân tràn đầy nghi hoặc trong lòng, bay qua, định xem đến cùng.

Nhưng mà con trăn kia không yên tâm với hắn, cái đầu to vụt lên, ngăn cản Lý Thanh Vân, đồng thời mở to miệng rộng, cái miệng có thể dễ dàng nuốt một quả bóng rổ, thậm chí có thể nhìn thấy răng nhỏ ẩn trong miệng nó.

Lý Thanh Vân đứng yên bất động, muốn nhìn xem con trăn này rốt cuộc có phải ăn thịt người không, ở trong tiểu không gian này, linh thể của hắn có thể hư có thể thật, vốn không sợ động vật gì tập kích.

Con trăn kia chính là rất sợ hãi Lý Thanh Vân, sau khi mở miệng rộng ra, chỉ hù dọa hắn, bổ nhào vào bên cạnh hắn, lại không dám mở miệng, phun lưỡi, chần chừ lui về.

Lý Thanh Vân nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nó, nó lui thì hắn tiến, vẫn luôn tới gần bên người nó, đưa tay sờ đầu nó.

Con trăn sợ hãi cúi đầu, mặc cho hắn sờ vài cái, cảm thấy không đau đớn, lúc này mới tò mò quan sát hắn.

Lý Thanh Vân cũng đang quan sát con trăn này, bởi vì nó quá khổng lồ, cực kỳ hiếm thấy ở thế giới bên ngoài, càng huống hồ vẻ ngoài của nó vô cùng xinh đẹp. Tổng thể là màu trắng, lấm tấm hoa văn là hình đồng tiền màu vàng, vô cùng thích, đặc biệt là một đồng tiền vĩ đại ở chính giữa trán, đúng là nét bút thần.

Giống như đang nói, ta vô cùng có tiền, ngươi không thấy trên trán ta có khắc một đồng tiền vĩ đại sao?

Lý Thanh Vân thấy nó không công kích mình nữa, nên căn cứ theo chỉ điểm của hải đông thanh, kiểm tra huyền bí dưới vảy của nó. Không nhìn còn tốt, vừa thấy suýt nữa ghê tởm chết, vẻ ngoài con trăn nhìn vô cùng xinh đẹp, nhưng dưới vảy lại có rất nhiều bọ ve, chi chít dày đặc, cắn da nó đến hơi thối rữa.

Thảo nào tính khí của con trăn này nóng nảy như vậy, hóa ra bị xâm nhập của bọ ve. Tuy rằng bọ ve thật nhỏ, nhưng vô cùng đáng sợ, bị nó đốt, đầu của nó sẽ chui vào trong da thịt động vật để hút máu, kéo thế nào đều không kéo ra được, cho dù ngươi kéo nó thành mấy nửa, nó cũng không đi ra.

Nhưng bọ ve bị đứt ở trong da thịt lại tràn đầy bệnh khuẩn, nếu như không lấy ra, sẽ cảm nhiễm rất nhiều bệnh khuẩn trí mạng. Mấy năm gần đây, người trong nước bị bọ ve đốt đến chết đã có vài trăm lượt người. Về phần động vật bị bọ ve đốt thì càng nhiều vô số kể, cũng không có ai thống kê rõ ràng.

“Thật đáng thương, sao con trăn này lại bị nhiều bọ ve đốt như vậy chứ? Năng lực sinh tồn dã ngoại cũng quá kém rồi đấy? Nhưng nó không giống với trăn vàng phổ thông, hoa văn không đúng, đầu cũng không đúng. Trăn vàng chính tông có cái đầu thật nhỏ, không cân đối với thân thể, đều là ở giữa to hai đầu nhỏ, đâu uy vũ bằng con trăn này đâu?”

Lý Thanh Vân ngẫm nghĩ, nhưng không ở không, hắn có năng lực mạnh mẽ ở trong tiểu không gian này, thậm chí có thể tùy tiện khống chế tất cả. Hắn chìa tay, cách trăn lớn một khoảng, bắt đầu từ đầu nó, thong thả vuốt xuống dưới, mỗi một kẽ vảy đều không bỏ qua.

Tuy rằng bọ ve trong kẽ vảy nhỏ, nhưng đều không thoát khỏi cảm giác linh lực của hắn, giống như thủy ngân lướt qua thân thể con trăn, từ đầu đến đuôi, chậm rãi lướt qua một lần, ở trong không trung xuất hiện một đống bọ ve đen nâu đan xen, chi chít dày đặc, lại có trên trăm con.

Tuy rằng Lý Thanh Vân vô cùng ghê tởm, nhưng vẫn sử dụng linh lực, dốc hết sức thu lại, lập tức nghe thấy tiếng nổ đôm đốp truyền đến từ trong không khí, đây là tiếng bọ ve bị nổ. Một đống bọ ve kia bị nổ thành đống bùn máu, sau đó vùi vào trong đất, để cho đất đai thần kỳ phân giải chúng nó.

Con trăn ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Vân, trong mắt lại thoáng hiện lên vẻ cảm kích và thoải mái. Đau đớn và ngứa ngáy ở trên thân lập tức biến mất, chắc chắn có liên quan đến người đàn ông thần kỳ này.

Tuy rằng chỉ số thông minh của con trăn không cao, nhưng nó không phải động vật không biết tốt xấu, ít nhất sẽ phán đoán đơn giản ai là kẻ địch, ai là bạn, ai là tai họa với mình, ai có ích cho mình, có thể để cho mình thoải mái, có thể giúp đỡ mình trừ bỏ côn trùng ở trên thân.

Càng huống hồ, đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy nhân loại có thể bay, cũng là nhân loại một cái tát có thể chụp choáng váng mình, nó vừa sợ hãi lại kính nể nhân loại như vậy, vốn không hề sinh ra một chút tâm tư chống trả.

Do đó, chỉ số thông minh đơn giản cũng có chỗ tốt của đơn giản, lần này nó tỏ vẻ thần phục chân chính, cúi rạp đầu xuống đất, bò quanh Lý Thanh Vân ba vòng. Trong quá trình bò đi, nó không hề đề phòng, mặc cho hắn tùy tiện xử trí.

Lý Thanh Vân sờ cằm nói: “Rất tốt, chính là như vậy, về sau đừng tùy tiện công kích nhân loại, bằng không ta sẽ quất chết mày. Như vậy đi, đặt cho mày một cái tên, về sau theo tao lăn lộn, có ăn có uống, bảo vệ mày cả đời sung sướng. Ừm… toàn thân mày đều là tiền, phú quý bức người, hy vọng mày có thể mang đến vận may cho chủ nhân, chiêu tài tiến bảo, tài nguyên cuồn cuộn, về sau gọi mày là Vượng Tài.”

Con trăn lớn ngây ngốc nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Vân, không rõ ý hắn nói là gì, nó biết hắn đang dặn dò gì mình, nhưng không lý giải được ý tứ trong lời nói của nhân loại, cho dù có khả năng một chút tinh thần khơi thông, cũng không thể lý giải nổi nội tình tư tưởng phức tạp của nhân loại.

“Vượng Tài, ngươi đi theo tao, tao giảng cho mày một chút quy củ của tiểu không gian. Có vài sai lầm không thể phạm phải, bằng không sẽ bị đánh.” Lý Thanh Vân bay đến bên cạnh hai đầm nước, vẫy tay với con trăn, ý bảo nó đến đây.

Lần này con trăn hiểu được dấu tay của hắn, vặn vẹo thân thể vĩ đại, lại cực kỳ linh hoạt trườn tới.

“Không thể tùy tiện đi xuống hai cái đầm này, khát nước thì uống nước trong đầm nuôi cá này, cái đầm nhỏ hơn này tuyệt đối không thể đụng vào, bằng không tao quất chết mày.” Lý Thanh Vân vừa nói vừa liên tục khoa tay múa chân, hy vọng con trăn có thể nhớ kỹ. Nhưng hắn cảm thấy khả năng không lớn, bởi vì hải đông thanh ăn đánh vô số lần mới nhớ được nhiều quy củ như vậy.

Vượng Tài cái hiểu cái không nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Vân, hắn đi đến đâu thì nó trườn đến đó, hải đông thanh cũng bay ở trên đỉnh đầu nó, học quy củ theo.

“Vượng Tài, cá nuôi trong đầm này có thể ăn, nhưng đừng làm rách lưới đánh cá, nếu như rách, mày cũng bị đánh. Mày khẩu vị lớn, đừng có ăn sạch cá của tao, mỗi ngày tối đa được ăn ba con, nếu như không đủ ăn, tao mang gà rừng thỏ hoang vào cho mày.”

“Bên kia là ruộng nhân sâm và rừng cây ăn quả, tuyệt đối không thể đi qua, nếu như nhân sâm của tao bị mày đè nát, tao lột da của mày!” Lý Thanh Vân nói thật hung dữ, hy vọng con trăn có thể hiểu được, lúc trước hắn tốn rất nhiều miệng lưỡi mới biến Nhị Ngốc Tử thông minh một chút, có thể nghe hiểu phần lớn mệnh lệnh của hắn.

Cũng không biết do nghe hắn nói nhiều, hay là linh thể có năng lực kỳ lạ khơi thông với động vật khác, con trăn vĩ đại lại bắt đầu học gật đầu. Khi đi ngang qua ruộng nhân sâm thật cẩn thận, kiểu như một bước đi thành ba bước, đuôi đều không dám đụng vào lá nhân sâm.

Lý Thanh Vân cảm thấy tương đối, lời nên nói đều đã nói, nên bắt ba con cá trong đầm lên, ném cho con trăn.

“Vượng Tài, đây là đồ ăn hôm nay của mày, ăn xong đi ngủ, đừng gây chuyện cho tao. Nếu như cảm thấy bên ngoài chật chội, về sau mày có thể ngủ ở trong hầm rượu này.” Lý Thanh Vân nói xong, chỉ vào cửa hầm rượu.

Vượng Tài nhìn thấy ba con cá sống, lưỡi thè ra, nó cảm thấy tinh khí của mấy con cá này thật vượng, không hề khách khí, một ngụm một con, nuốt cực kỳ lưu loát. Sau đó ngây ngốc nhìn vào đầm nước, lai không dám đi qua, nhìn theo hướng ngón tay của Lý Thanh Vân chỉ, chậm rãi chui vào.

Nó thích chỗ có hang động.

Sắp xếp xong cho trăn lớn Vượng Tài, Lý Thanh Vân cảm thấy cả thể xác và tinh thần mỏi mệt, ào xuống linh tuyền tắm, lại đi dạo quanh một vòng mặt đất sắp biến thành hình cầu, lúc này mới quay trở về trong hiện thực, mơ màng ngủ.

Trước khi ngủ, trong mơ màng, giống như ôm lấy một đống gì mềm mại, thơm ngào ngạt, nóng hầm hập, ôm vô cùng thoải mái.